Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 409

Trên một đỉnh núi cách Huyền Lăng năm mươi dặm.

Không gian yên tĩnh bất ngờ thay đổi khi tại một khoảng trống trãi xuất hiện một vòng xoáy. Vòng xoáy này mang màu sáng nhạt.

Từ bên trong vòng xoáy, thân ảnh Phương Triết bị bắn thẳng ra bên ngoài. Trên khuôn mặt vẫn còn bất ngờ.

Trước đó, sau khi tiễn Hoàng Mập đến Huyền Môn, những tưởng bản thân sẽ rời đi sau đó, chỉ là hắn bị truyền tống đến một không gian khác trên một trụ đá cao chừng hai trăm trượng.

Trụ đá này nằm trong khoảng không gian không hề có cảnh vật, mà chỉ bao trùm là một mảng xanh trong vắt.

Phương Triết có bất ngờ nhưng vẫn kịp nhận ra, chiều cao trụ đá bị rút lại từ từ. Trụ đá cao hai trăm trượng này cứ cách một hô hấp, trụ đá bị rút dần một thốn. Điều này có ý nghĩa, Phương Triết sẽ tiếp đất trong khoảng năm canh giờ tới.

Bản thân Phương Triết không hiểu vì sao lại bị truyền tống đến mảng không gian này mà không trực tiếp trục xuất ra bên ngoài Huyền Lăng.

Phương Triết cân nhắc một lúc mới có thể đưa ra suy đoán “Nói như vậy, có thể đây là món quà thứ ba mà lão đạo nhân cho ta. Bên ngoài Huyền Lăng chắc chắn có nhiều người muốn gây bất lợi, có thể khoảng thời gian này cho ta chuẩn bị đào tẩu một cách nhanh nhất…”

Nghĩ đến đây, Phương Triết buông bỏ tạp niệm, bất đầu vận dụng công pháp “Minh Lý Thiên” minh tưởng những trải nghiệm, những lý giải về “Đạo” của Huyền Môn.

Loại lực lượng này tồn tại xung quanh nhưng sờ được, không trực tiếp cảm nhận ra được khi bản thân chưa đủ năng lực.

Nhờ chữ “Huyền” lý giải khiến bản thân Phương Triết tiếp cận được, cũng như có thể thông qua chữ “Huyền” mà vận dụng được.

Lực lượng “Đạo” của Huyền Môn cũng tuân theo quy tắc ngũ hành, căn cứ âm dương lưỡng cực tạo ra một dòng năng lượng không ngừng tuôn trào. Chỉ khi có chìa khóa có thể tiếp cận “Đạo” mới có thể vận dụng được.

Chính nhờ loại lực lượng này Phương Triết mới thuận lợi vận dụng Kết Giới mà Kết Giới cũng cần một loại năng lượng chưởng khống.

Nếu “Đạo” của Huyền Môn còn tồn tại thì loại năng lượng này vẫn còn tồn tại. Đây cũng là bằng chứng cho thấy Huyền Môn vẫn còn tồn tại và cường thịnh chưa có dấu hiệu suy thoái.


Phương Triết lại bắt đầu đưa ra một loại giả thuyết “Nếu kết hợp Đạo của Huyền Môn với một loại Trận Pháp cần một nguồn năng lượng duy trì có phải Trận Pháp sẽ vận hành vĩnh cửu hay không?”

Chỉ là cả hai không có sự tương đồng, một bên là vật chất có thể sờ được còn một bên không hiện hữu và cũng không sờ được.

Khi Phương Triết mở mắt ra, trụ đá đã bị rút lại cách mặt đất còn ba xích.

Bản thân Phương Triết có một loại trực giác không ổn liền đứng phất dậy, hai tay bấm pháp quyết miệng khẽ niệm “Huyền Linh Định Kiếp…”

Đúng lúc trụ đá cũng vừa chạm mặt đất, xung quanh dao động rồi đảo chiều thành một vòng xoáy, vòng xoáy này như một thông đạo hút Phương Triết vào bên trong.

Khi Phương Triết còn chưa hết bất ngờ thì bị tống ra bên ngoài thông đạo.

Phương Triết nhận ra linh khí quen thuộc của Thần Vực liền thở ra một hơi.

Chỉ là thời gian như bị đình trệ.

Thực tế, động tác Phương Triết quá nhanh khiến mọi thứ như thể bị trì hoãn lại.

Bàn tay Phương Triết sớm đã thủ sẵn kết ấn, rồi giơ ra hai hướng.

Hắn hét lên “Trấn!”

Tức thì, một Kết Giới sáng rực rỡ được tạo ra với hình dạng vòm tròn. Trên bề mặt vòm tròn ẩn hiện vô số hình chiếu hình chiếc khiên kiên cố liên tục di chuyển.

Xung quanh bốn phương thình lình phóng tới hơn nghìn lưỡi mâu sắc bén. Những lưỡi mâu này được nói với những sợi dây xích mỏng manh. Đây chính là vũ khí cực kỳ lợi hại của Hắc Thiên Địa.


Khi Phương Triết hoàn thành khởi tạo Kết Giới thì xung quanh đã bị vô số sợi dây xích quấn chặt. Thực tế, những sợi dây xích này chỉ quấn được bên ngoài Kết Giới.

Tại khoảng trống xung quanh Kết Giới, áp lực của Trận Pháp khiến mặt đất lõm sâu.

Thình lình có tiếng cười khoái trí cát lên, vang dội khắp nơi “Cuối cùng cũng bắt được ngươi, tên tiểu tử đáng chết vạn lần!”

Phương Triết nghe giọng nói, nhưng vẫn chưa nhớ ra được đối phương là ai.

Lúc này, xung quanh hơn hai nghìn đệ tử Hắc Thiên Địa xuất hiện vây quanh lấy Phương Triết. Từ trong đám đông, nhóm đệ tử Hắc Thiên Địa tách ra thành một con đường cho một người xuất hiện.

Người xuất hiện chính là Kiếm Vô Trần.

Trong tay Kiếm Vô Trần vẫn đang cầm một khối cầu với một vài điểm sáng nhấp nháy. Đây là một trong những pháp khí truy tung đặc thù của Huyền Môn.

Kiếm Vô Trần cười hắc hắc nói “Cuối cùng cũng nhìn rõ được chân dung kẻ đã sát hại nhi tử đáng thương của ta...”

Phương Triết không nói, sắc mặt có một phần ngưng trọng. Thực lực đối phương chính là Lục Phẩm, cảnh giới Luyện Thần. Khi còn ở Bách Vực Kiếm Môn được xưng tụng là Kiếm Thần, xem như là một nhân vật lợi hại có nhiều thủ đoạn.

Đối diện với một nhân vật như vậy, Phương Triết không cẩn trọng cũng không được.

Kiếm Vô Trần như nhận ra đối phương có phần hoảng sợ, hắn cười thích thú “Trước kia là ta bị vẻ ngoài vô hại của ngươi lừa… hậu quả chính là mạng sống nhi tử ta…”

Nói đến đây hắn thu pháp khí có hình dạng khối cầu lại.


Nhóm đệ tử đang vây lấy Phương Triết cũng tự động thoái lui về sau hơn hai trăm trượng. Pháp khí Xích Quỷ Mâu cũng được nhóm đệ tử thu hồi.

Phương Triết giảm bớt gánh nặng mới thu hồi lại Kết Giới, bắt đầu đứng thẳng người. Khí thế một tu sĩ Ngũ Phẩm bạo phát đi ra hoàn toàn không sợ hãi khí thế từ phía Kiếm Vô Trần.

Kiếm Vô Trần nhìn sắc mặt Phương Triết không hề sợ hãi, trái lại không kém phần tự tin.

Bản thân hắn thắc mắc nhưng không đến lượt hắn có quyền định đoạt.

Phương Triết xuất ra Xi Vưu Kiếm, hương mũi kiếm sang một bên nhàn nhạt nói “Tới!”

Kiếm Vô Trần nhìn Phương Triết nóng vội như thể vô cùng háo hức muốn đánh với hắn một trận thỏa thích.

Chỉ là nhiệm vụ hắn đến chỉ là lót đường.

Hắn khoát tay lại rồi nói “Dù rất căm phẫn, nhưng đối thủ ngươi không phải là ta…”

Phương Triết nghe Kiếm Vô Trần nói xong, toàn thân như buông lỏng ra. Bởi vì ngay từ đầu, hắn có một cảm giác kỳ lạ. Một loại cảm giác quen thuộc lại thêm cảm giác khó chịu như thể gặp lại một tên cực kỳ đáng ghét.

Lúc này, toàn bộ đệ tử Hắc Thiên Địa hai tay chắp lại, quỳ xuống đồng loạt hô lên “Cung nghênh thiếu chủ!”

Kiếm Vô Trần cũng quỳ xuống một chân hướng lên phía trên bầu trời.

Từ khoảng không gian trống trải trên bầu trời xuất hiện một dư chấn, dư chấn tức thì lan tỏa ra xung quanh. Từ đó xuất hiện một vòng xoáy có hắc vụ không ngừng xoay chuyển.

Từ bên trong vòng xoáy bước ra một thân ảnh thiếu niên mặc hắc y với mái tóc dài, trên đầu có đeo một chiếc vòng màu xanh ngọc. Thiếu niên này có khuôn mặt dài, mày kiếm sắc bén.

“Phạm Vô Thiên?”

“Hắn thật sự chờ ta ở Huyền Lăng?”

“Vậy mà ta lại sớm quên đi hắn!”


“Đối phương sớm đã bày bố thế trận như thế này, chắc chắn mục tiêu chính là không cho ta con đường thoát thân…”

Phạm Vô Thiên lơ lửng phía trên bầu trời, đưa ánh mắt sắc bén nhìn xuống Phương Triết.

Hắn nhếch miệng cười đắc ý nói “Ta đã nói, ta sẽ chờ ngươi ở đây?”

Phương Triết nhìn vẻ mặt đắc ý tự mãn của Phạm Vô Thiên. Hắn không giấu được tò mò liền hỏi “Ta và ngươi có thù sâu nặng lắm sao, vì sao ta chỉ nhớ ta và ngươi mỗi bên đại diện một gia tộc quyết đấu không khoan nhượng. Theo lý mà nói cũng xem là công bằng… Chỉ là tại sao, ngươi lại có ác cảm với ta nhiều như vậy…”

Phạm Vô Thiên ngạc nhiên rồi lại mỉm cười vì nhớ ra một chuyện.

Tên này đã quên đi tồn tại của nàng ta, cho nên chắc chắn sự việc “Khế Ước Vĩnh Sinh” hắn cũng không còn ấn tượng.

Phạm Vô Thiên giơ tay sang một bên tức thì xuất hiện một bộ chiến giáp hoàn chỉnh gồm khinh giáp, khinh oản và khinh thối treo lơ lửng bên cạnh.

Hắn lại giơ tay sang bên trái, tức thì xuất hiện một hình nhân khôi lỗi có hình dạng như một Quỷ Dạ Xoa với gương mặt quái dị, hai chiếc răng nanh sắc bén với hai cặp sừng nhìn vô cùng hung hãn.

Chuẩn bị xong giáp trụ và một đầu khôi lỗi hình dạng một con Quỷ Dạ Xoa. Phạm Vô Thiên vận dụng khí lực bạo phát ra xung quanh với khí tức của một tu sĩ cấp bậc Thất Phẩm, cảnh giới Hợp Thể.

Phương Triết sắc mặt tức thì thay đổi.

Nội tâm hắn không ngừng nhảy dựng “Đối phương tấn cấp quá nhanh, chỉ vài năm không gặp đối phương đã đạt cấp bậc Thất Phẩm. Đối phương hơn ta hai cảnh giới…”

Phạm Vô Thiên nhìn cử động của Phương Triết, hắn cười hắc hắc nói “Ngươi cứ run rẩy đi, hôm nay ta muốn chứng minh ngươi chẳng qua là một con côn trùng nhỏ bé mà thôi…”

Phạm Vô Thiên lại gồng mình một cái. Khí lực tăng lên gấp hai lần, bản thân hắn như gánh chịu một loại lực lượng cuồng bạo muốn bạo phá ra. Hắn hét lên trong đau đơn, đường gân trên khuôn mặt nổi lên chằng chịt.

Từ phía sau Phạm Vô Thiên thình lình bạo phát đi lên một ảo ảnh ma nhân khổng lồ có thân hình cường tráng, trên khuôn mặt quỷ diện màu trắng bệch vô cảm. Đây chính là năng lực đặc thù cấp bậc Thất Phẩm - Pháp Tướng.

Phạm Vô Thiên cắn chặt răng, nhìn Phương Triết gắng gượng nói “Ta muốn cho ngươi biết khoảng cách giữa ta và ngươi to lớn cỡ nào…”

Bình Luận (0)
Comment