Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 439


Ở Vạn Phật Chi Địa có ba nghìn phật tự và vô số am miếu.

Trong đó có Thiên Long Tự, Thiền Viện Trúc Lâm, Điệp Ảnh Mật Tông, Kim Cang Tự, Long Hoa Cổ Tự là những tòa phật tự có sức ảnh hưởng lớn nhất.

Nguyên nhân là bên trong có nhiều vị Đại Thiền Sư và một vị Kim Quang Đại Sư tọa trấn.

Trong đó, Thiên Long Tự có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với toàn bộ phật tử ở Vạn Phật Chi Địa.

Khi sự kiện khối Hắc Kim Trụ xuất hiện khắp nơi ở Thần Vực.

Thiên Long Tự chính là nơi phật tử trông đợi câu trả lời nhiều nhất.

Đa phần điều chờ đợi nhất cử nhất động của Thiên Long Tự để có hành động tiếp theo.

Trong khi Thiền Viện Trúc Lâm, Điệp Ảnh Mật Tông, Kim Cang Tự, Long Hoa Cổ Tự đều có hành động cụ thể đó là nghe theo sự sắp xếp của Thiên Sư Đương tiến hành Thần chiến để tuyển chọn Thất Thập Nhị Kiếm cùng Chí Tôn Kiếm.

Dù người không hứng thú chuyện cứu vãn thời cuộc nhưng phần thưởng Thiên Sư Đường đưa ra đầy sức hút, dù tâm thanh tịnh cũng có phần dậy sóng.

Lúc này, Đại Thiền Sư Phổ Quang từ Vân Hoa Nam Cổ Tự làm nhiệm vụ trở về.

Phổ Quang một mạch đến Tu Chính Đường ở hậu viện Thiên Long Tự để báo cáo lại sự việc xảy ra ở Vân Hoa Nam Cổ Tự.

Tu Chính Đường là nơi tọa đàm của cao tăng trong tự cũng như giải quyết những sự việc liên quan đến các tòa phật tự lân cận.

Khi Phổ Quang vừa bước vào Tu Chính Đường thì đã thấy Trì Viễn đại sư ngồi nhập định trên bồ đoàn.


Xung quanh còn có ba vị đại sư khác.

Trì Viễn Đại Sư cũng chỉ ở ngưỡng Đại Thiền Sư ngoài sáu mươi, là đại sư huynh của Phổ Quang.

Chỉ vì tâm tính trầm ổn nên được lão sư phụ là Tịnh Không chỉ định quản lý toàn bộ nội vụ của Thiên Long Tự.

Tịnh Không là một vị cao tăng trở thành Kim Quang Đại Sư đầu tiên ở Thần Vực trong vòng nghìn năm trở lại.

Cho nên địa vị Tịnh Không thuộc hàng chí cao ở Vạn Phật Chi Địa.

Chỉ cần phật tử nghe danh đều mang theo kính ngưỡng.

Lời của Tịnh Không chính là phật lý ở Vạn Phật Chi Địa.

Chỉ định của ngài chính là tối cường minh ngữ.

Cho nên dù Trì Viễn chưa vượt qua cấp bậc Kim Quang, có vai vế ngang hàng với Phổ Quang nhưng có địa vị cao nhất ở Thiên Long Tự.

Trì Viễn nhận ra Phổ Quang trở về liền mở mắt ra, nhàn nhạt nói “Sự việc Thiên Sư Đường tổ chức Thần Chiến, lão sư phụ không quá quan tâm, cho nên chuyện thu nhập đệ tử đến Thiên Ý Sơn tham gia Thần Chiến đã bị lão sư phụ gạt qua một bên…”
Phổ Quang sắc mặt không đổi nói “Ta biết, nhưng ta không muốn ngồi một chỗ mà muốn góp một chút sức lực vào trận đại nạn sắp tới!”
Trì Viễn nghe xong liền lắc đầu nói “Sư đệ có biết vì sao ngộ tính cũng như thực lực sư đệ cao thâm hơn sư huynh ta, nhưng ta lại được lão sư phụ tin tưởng…”
Phổ Quang không chút do dự liền đáp “Bởi vì sư huynh vốn rất ngoan ngoãn…”
Câu trả lời khiến Trì Viễn nhíu hàng chân mày lại, trong ý tứ của Phổ Quang nói rõ ràng.

Bản thân là sư huynh nhưng lại không có tính quyết đoán.


Phổ Quang nói tiếp “Con đường tu đạo, lĩnh ngộ phật pháp truy cầu niết bàn vốn là thuận theo tự nhiên.

Thuận theo tự nhiên hành sự, nhưng nếu có thể nhìn trước được sự việc sắp xảy ra mà bản thân có thể góp một phần sức lực thay đổi kết quả, thay đổi nhân quả, đó không phải chuyện tốt sao?”
Phổ Quang dừng lại rồi nói tiếp “Hơn nữa mối nguy hại này có khi sẽ cướp hàng vạn sinh linh vô tội.

Ta không sát sinh nhưng thấy chết không cứu há chẳng phải là gián tiếp sát sinh sao?”
Trì Viễn thở một hơi dài nói “Là do sư đệ không biết… Chuyện này không liên quan đến chúng ta!”
Phổ Quang bất đắc dĩ phản bác lại “Chúng ta tu hành không phải cứu giúp chúng sinh sao, vì sao còn phân ra giới hạn thiện tâm?”
Trì Viễn nhìn Phổ Quang một hồi, bản thân là trụ trì của Thiên Long Tự.

Lời nói chính là pháp tắc cho chúng tăng y làm theo, chỉ là tên sư đệ này luôn chống đối.

Trì Viễn hướng đến ba vị đại sư ngồi bên cạnh rồi chậm rãi hội ý “Đăng Phổ, Giác Ngộ cùng Lương Huệ thấy thế nào?”
Đăng Phổ chấp tay lại nói “Lòng tốt của Phổ Quang, sư đệ ghi nhận.

Chỉ là đạo huấn của sư phụ, không thể không nghe theo”
Lương Huệ thêm vào “Sư đệ cũng lực bất tòng tâm!”
Giác Ngộ ngẫm nghĩ một lúc rồi từ tốn đưa ra ý kiến “Phổ Quang sư huynh đã có lòng thì cứ thuận theo chính đạo trong tâm sư huynh mà làm.

Lấy danh nghĩa cá nhân là hành sự, không được lấy danh nghĩa Thiên Long Tự hành sự, chắc là không đến nỗi…”
Lời của Giác Ngộ chính là thay Phổ Quang nói lời tốt đẹp, Phổ Quang nghe Giác Ngộ sư đệ góp ý.

Nội tâm có phần lưỡng lự, dù sao bản thân cũng đi ra từ Thiên Long Tự.


Nếu quả thật lấy danh nghĩa cá nhân hành sự, sớm đã làm như vậy lâu rồi.

Trì Viễn cân nhắc lời của Giác Ngộ, sau một hồi mới nói “Việc này Phổ Quang sư đệ đã có lòng thì cứ tự thân hành sự, không liên quan đến Thiên Long Tự.

Hơn nữa, lão sư phụ Tịnh Không đã đến Bắc Hải tìm dược liệu.

Đợi khi ngài trở về, chúng ta lại bàn tiếp…”
Phổ Quang do dự một hồi rồi nói “Thời gian dự tuyển Thần Chiến cũng còn vài tháng.

Nếu vậy ta chờ một hai tháng xem thế nào… Bất đắc dĩ, ta đành tự thân hành sự tuyệt không thể đứng ngoài cuộc được…”
Phổ Quang nói xong liền thoái lui ra bên ngoài.

Ba vị đại sư Đăng Phổ, Giác Ngộ cùng Lương Huệ lắc đầu rồi tiếp tục khép hờ mắt lại nhập định.

Trì Viễn một bên nhàn nhạt nói “Phổ Quang sư đệ quá nóng vội”

Cùng lúc đó tại một bìa rừng thuộc Trường Lưu Sơn, phía đông Thần Vực.

Vị trí Trường Lưu Sơn cách ngọn Hắc Thiên Sơn - sào huyệt tổ chức Hắc Thiên Địa chừng hai trăm dặm.

Một đoàn hơn hai mươi người mặc hoàng sam với viền y phục màu xanh nhạt từ trong khe núi đi ra.

Trên vai mỗi ngày mang một thanh trường kiếm, trên gương mặt không giấu được bỡ ngỡ.

Một nam nhân chừng bốn mươi tuổi dẫn đoàn nhìn xung quanh rồi bắt đầu giới thiệu “Rời khỏi khu rừng này, đi thêm hai mươi ngày là đến Thiên Ý Sơn.

Lần đầu tiên ra ngoài hành hiệp, các ngươi phải cố gắng không được khoa trương…”
Nam nhân tiến lại gần vịnh lấy vai một tên đệ tử với gương mặt hiền hậu căn dặn “Trong lứa đệ tử, Lương Sinh ngươi là người có thiên chất nhất.


Tham gia Thần Chiến chính là cơ hội cho Cổ Kiếm Cốc gây dựng tên tuổi.

Nếu thành công đoạt được thứ hạng cao nhất, Cổ Kiếm Cốc sẽ có một giới vực riêng quản lý.

Đây chính là cơ hội nghìn năm có một… ngươi phải cố gắng!”
Tên đệ tử tên Lương Sinh nhìn vị sư thúc mình căn dặn, hắn kiên quyết nói “Đồ nhi sẽ gắng sức, không phụ kỳ vọng của sư thúc cùng sư phụ!”
Vị sư thúc gật đầu tán thưởng, dự định tiếp tục căn dặn thì từ xa xuất hiện một loại khí tức tử vong.

Loại khí tức này xuất hiện khiến toàn thân hắn bất động, không thể làm gì khác ngoài trơ mắt đứng nhìn.

Lúc này, từ trên không xuất hiện một thanh tiểu kiếm có kích thước chừng một gang tay với chuôi kiếm hình đầu rồng.

Kiếm này vừa xuất hiện đã lướt qua toàn bộ yết hầu của nhóm đồ đệ.

Bọn họ chỉ có thể hét thảm mà không thể phản kháng hay bỏ chạy được.

Chỉ vài hô hấp sau, toàn bộ nhóm đồ đệ không người sống sót, thậm chí tên đệ tử được hắn kỳ vọng tên Lương Sinh cũng ngã xuống trước mặt hắn.

Từ trên bầu trời phóng xuống một thân ảnh thiến niên với gương mặt dài hung ác, bên cạnh là bốn thuộc hạ đều khoác trường bào che giấu thân phận.

Thiếu niên này chính là Phạm Vô Thiên.

Hắn chộp lấy chuôi kiếm rồi nếm thử mùi máu còn sót lại trên thân kiếm, vẻ mặt có phần đắc ý.

Hắn nhàn nhạt nói “Đồ chơi mới này đúng là bá đạo, xem như có thể chơi đủ trong lần Thần Chiến này rồi…”
Hắn vừa nói vừa cười thích thú, âm thanh vang vọng khiến cả dãi rừng náo loạn cả lên.

Ánh mắt hắn nhìn tên còn lại như một cỗ thi thể không hơn không kém..

Bình Luận (0)
Comment