Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 459


Vào lúc canh hai, tại một khe suối cách Hạo Minh Thành năm trăm dặm.
Nhóm đệ tử Nam Phủ Đạo Y Quán dẫn đầu là Lâm Thanh Nhàn theo chỉ dẫn của một tấm địa đồ cũ đến khám phá tài bảo.
Khung cảnh xung quanh được bao phủ bởi cánh rừng rộng lớn, trên đỉnh đầu là ánh trăng chiếu sáng cả một vùng.

Ánh sáng dịu nhẹ khiến không gian tĩnh mịch, thêm phần hoang vắng.
Lâm Thanh Nhàn nhìn tấm địa đồ, rồi ngước nhìn lên bầu trời.
Dựa theo tấm địa đồ, khi ánh trăng lên cao chiếu xuống mặt đất, mặt đất hấp thụ ánh sáng bắt đầu cộng hưởng tạo ra một kỳ quang, từ đó khai mở động phủ chứa vô số bảo tàng trân quý.
Trên tấm địa đồ còn ghi chú lại là di vật của một tu sĩ thuộc hàng Bát Phẩm, cảnh giới Khai Thiên.

Đây là cảnh giới có thể nói là cao nhất ở Thần Vực được ghi chép lại trong điển tịch.
Tương truyền, cảnh giới Khai Thiên có thể hòa nhập vào quy tắc thiên địa, có thể dịch chuyển từ không gian này đến không gian khác, có thể cô đọng lại thời gian, thậm chí có quyền kiểm soát thời gian cho thời gian dừng lại.
Chính vì năng lực cường đại, vật tùy thân không phải đơn thuần là một vài thanh Cực Phẩm Linh Khí.
Tấm địa đồ này do một đệ tử trong nhóm mười một sư đệ Lâm Thanh Nhàn nhặt được.

Dựa theo đường đi nước bước, cả nhóm mới có mặt tại đây vào thời điểm thích hợp.
Một tên sư đệ không nhẫn nại được, tiến gần vị sư tỷ mình dò hỏi “Tình hình thế nào vậy sư tỷ, có khi nào chúng ta bị lừa không?”
Lâm Thanh Nhàn cầm chặt tấm địa đồ, dựa theo niên đại của tấm địa đồ này đã trên hai nghìn năm.

Một tấm địa đồ cổ như vậy thì không thể nào làm giả được.
Nàng ta nhìn dáo dác một hồi mới nói “Tấm địa đồ này do sư đệ nhặt được, cho nên sư đệ ráng đợi xem.


Có bảo vật, sư tỷ sẽ báo lại chưởng quán cấp công lao sư đệ to nhất…”
Tên sư đệ này nghe Lâm sư tỷ nói xong liền gật đầu rồi lui về sau tiếp tục chờ đợi.
Lúc này, ánh sáng trăng hầu như đã phủ khắp nơi trên mặt đất, những hoa cỏ dại nằm trên mặt đất bắt đầu hấp thụ ánh sáng, phát ra ánh sáng nhàn nhạn.
Tại một vách đá gần khe suối thình lình nhô ra một bàn tay bằng đá, trong lòng bàn tay nắm một viên ngọc trong suốt.
Khi bàn tay xuất hiện, ánh sáng trăng tức thì chiếu rọi vào viên ngọc trong suốt đó rồi hấp thụ trong một khoảng thời gian ngắn.
Khi đã tích tụ đủ lượng ánh sáng, từ viên ngọc bắn ra một luồng sáng vào thẳng dòng thác đang chảy xuống gần đó, rồi tách rời dòng thác ra làm hai tạo thành một con đường đi vào.
Kỳ quan này khiến Lâm Thanh Nhàn cùng nhóm sư đệ vô cùng hưng phấn.

Sắc mặt người nào nào nấy đều hớn hở chờ đợi tiếp nhận bảo vật.
Lâm Thanh Nhàn phóng thích thần thức thăm dò bên trong hang động, khi nhận thấy an toàn mới bắt đầu đi vào bên trong.
Cả nhóm đi vào chừng năm trăm trượng thì phát hiện một động phủ, nơi đây chứa vô số bảo vật từ Thượng Phẩm Linh Khí đến Bán Thần Khí, giáp bào, trang sức hoa mắt.

Tất cả đều phô lên giá trị liên thành.
Ngoài Lâm Thanh Nhàn cùng Ngô Giang đứng yên chờ đợi ra, mười sư đệ khác của Lâm Thanh Nhàn không giấu được phấn khích lao đến giành giật lấy bảo vật.

Người nào người này bộc lộ ra bản chất thật của một con người khi thấy lợi ích trước mắt.
Sắc mặt Lâm Thanh Nhàn có phần trầm xuống, nàng gấp rút hô toáng lên “Nhanh, nhanh rời khỏi nơi này!”
Ngô Giang không hiểu vì sao Lâm sư tỷ lại bảo hắn rời đi khi nhìn thấy nhóm sư đệ đang tranh nhau giành lấy bảo vật.

Hắn cũng muốn nhưng do có mặt sư tỷ, hắn không tiện thể hiện ra sự thèm khát của bản thân.


Đó là lý do hắn không dám manh động mà đợi chờ vị sư tỷ này ra tay trước, không ngờ vị sư tỷ không ra tay mà còn bảo hắn thoát ly ra bên ngoài.

Hắn không cam tâm nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh của vị sư tỷ mà hắn vô cùng kính nể.
Về phần Lâm Thanh Nhàn, nàng bảo Ngô Giang rời đi bởi vì thứ nàng nhìn thấy không phải bất kỳ thần binh lợi khí hay tài bảo nào mà thứ nàng nhìn thấy chính là vô số quỷ dị kỳ vật trước mắt.

Dù toát lên ánh hào quang lóa mắt nhưng không thể che mắt được nàng.
Nàng có định lực vượt bậc hơn nên dễ dàng nhìn thấy được một lớp mê muội, một lớp sương mờ tạo ra ảo giác.

Thứ mà mười tên sư đệ tham lam sờ trong tay đều là độc thảo, độc trùng.

Có thể thời điểm này mười tên sư đệ đã chết mà không biết vì sao mình chết, thậm chí chết trong sự háo hức khó cưỡng.
Cảnh tượng này giống như người ăn phải cháo Ngũ Độc Dịch Vị của Bát Nông Tiên Sinh ở Bát Nông Cốc.

Người ăn phải chết trong sung sướng.
Lâm Thanh Nhàn cùng Ngô Giang thoát ly ra bên ngoài hang động.
Ngô Giang đưa gương mặt không cam tâm nhìn Lâm sư tỷ chất vấn “Chúng ta dễ dàng bỏ qua sao sư tỷ?”
Lâm Thanh Nhàn đưa ánh mắt thất vọng nhìn tên Ngô Giang này.

Bình thường hắn rất quang minh chính đại, rất cương trực sao hôm nay lại nổi lên lòng tham rồi.

Nàng nói “Sư đệ thử dùng thần thức thăm dò bên trong lại xem…”
Ngô Giang tức thì phóng thích Thần Thức thăm dò bên trong động phủ, hắn tức thì sửng sốt kèm theo cử động nôn mửa.
Cảnh tượng hắn nhìn thấy khiến hắn buồn nôn.
Toàn bộ mười tên sư đệ thân thiết của hắn giờ chỉ còn là những bộ xương khô với nhiều phần vẫn còn chưa bị ăn mòn hết.

Nhìn vô cùng kinh tởm.
Hắn chuyển sang nghiêm trọng nói “Chúng ta bị chơi rồi!”
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng cười.
Sau đó xuất hiện năm thân ảnh khoác trường bào phủ kín người.
Lâm Thanh Nhàn nhận ra năm người này đã từng xuất hiện trong tửu điếm.

Trước đó đông người không tiện chất vấn, giờ ở nơi hoang vắng, nàng mới chủ động dò hỏi “Các vị chính là theo tiểu nữ đến nơi thâm sơn cùng cốc này?”
Người đứng giữa tháo mũ trùm đầu ra, lộ ra chân dung của Phạm Vô Thiên với gương mặt thon dài mày kiếm.
Hắn nở một nụ cười hâm hiểm lên nói “Chim chết vì miếng ăn, người chết vì tiền tài quả nhiên không sai…”
Lâm Thanh Nhàn trấn định lại, nàng lập lại “Cho hỏi tiền bối là….”
Phạm Vô Thiên dửng dưng đáp “Người chết cần biết tên ta làm gì?”
Câu trả lời này khiến Ngô Giang một bên giận dữ quát lên “Ngươi đừng có quá đáng, sư tỷ ta dù sao cũng là một người đáng kính nể trong quán.

Sư tỷ ta đã quá khiêm nhường đối với ngươi lắm rồi đó, ngươi biết không?”
Phạm Vô Thiên nhìn tên tiểu tử không biết sống chết quát tháo, hắn cười khẽ rồi âm thầm phóng thích một thanh tiểu kiếm ra bên ngoài.
Thanh tiểu kiếm này tự động lượn một vòng rồi thình lình ám sát Ngô Giang.

Chỉ là thanh tiểu kiếm bị một thanh trường kiếm chặn lại.


Người điều khiển thanh trường kiếm chặn lại chính là Lâm Thanh Nhàn.
Thuật Ngự Kiếm của nàng đã đạt cấp bậc Nhất Niệm Thành Chiêu.
Lâm Thanh Nhàn băng lãnh nói “Các người là ai, vì sao lại ám hại bọn ta?”
Phạm Vô Thiên nhìn tiểu kiếm bị chặn lại, hắn nhìn sang Lâm Thanh Nhàn với một vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hắn nói “Nhìn thuật ngự kiếm của ngươi, ta chợt nhớ đến một tên đáng ghét…”
Nói đến đây, hắn đáp xuống mặt đất, bốn hộ vệ phía sau cũng đáp xuống theo.
Phạm Vô Thiên nhìn cử chỉ rụt rè có phần sợ hãi của Lâm Thanh Nhàn, hắn nhếch miệng lên đắc ý.
Hắn nhàn nhạt nói “Ngươi là nữ nhân đầu tiên có thể khiến ta phát sinh hứng thú.

Những nữ nhân khác nói chuyện thô bỉ sớm đã không có cơ hội nói câu thứ hai…”
Hắn dừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp “Ngươi muốn… chết như thế nào? Ta có thể đáp ứng!”
Lâm Thanh Nhàn bên ngoài dù biểu hiện có phần rụt rè sợ hãi nhưng trong lòng sớm đã đưa ra quyết định quyết tử chiến.
Nàng điểm chỉ ngón tay, thanh trường kiếm theo hướng ngón tay mà không ngừng xoay vòng.
Làm xong cử chỉ khiêu khích, nàng mới nói “Nam Phủ Đạo Y Quán bọn ta giỏi nhất chính là Khống Kiếm Thuật.

Ta muốn chết trong vinh dự!”
Phạm Vô Thiên nhướng hàng chân mày lên kinh ngạc, hắn đã hứng thú hơn với vị cô nương đối diện.
Hắn nói “Nếu vậy… bổn thiếu chủ ta cho cô nương một cơ hội…”
Vừa nói, hắn phất tay cho bốn hộ vệ bước về trước.
Lớp áo khoác bên ngoài bong tróc, hiển hiện ra chân dung ba nam và mộ nữ.

Khuôn mặt băng lãnh toát lên sát khí dữ dội.

Bình Luận (0)
Comment