Lúc này dưới chân đèo Vong Nhai, một nơi nào đó gần mỏ thiết.
Xung quanh khu vực bìa rừng gần mỏ thiết được cao thủ Bạch gia bố trí đầy cạm bẫy, nên bọn người tập kích không dám vọng động. Bọn chúng cách phạm vy nhóm người Kim ga và Bạch gia chừng mười dặm.
Quản sự khu vực đèo Vọng Nhai, Bạch Kim Thành cùng người Kim gia là Kim Đạt Phát và hai vị trưởng bối Kim gia cùng một chỗ bàn đối sách đối phó đám người hắc y nhân.
Bạch Kim Thành sau khi đã cho thuộc hạ bố trí cạm bẫy, hắn gật đầu nói “Với tình cảnh hiện tại, bọn người hắc y không dám tiếp cận, những bẫy rập này có thể kéo dài tối đa được năm ngày, chờ mấy vị trưởng lão Bạch gia đến cứu viện. Nếu không chỉ sợ, không chống cự nổi!”
Kim Đại Phát thở dài nói “Bọn ta không thể giúp gì Bạch quản sự, Kim mỗ cảm thấy thật hổ thẹn!”
Bạch Kim Thành khoát tay nói “Mỗi người có năng lực riêng, Kim gia chủ giỏi văn thì bọn ta thiên về võ, không có gì đáng tiếc cả. Chỉ là ta không nghĩ đến, đám người Mộc gia lại dám động tay động chân”
Kim Đại Phát căm hận nói “Trước giờ Kim mỗ không hề gây khó dễ cho Mộc gia, không nghĩ đến bọn họ lại chủ động gây sự!”
Bạch Kim Thành không dấu giếm nói “Chuyện này cũng không phải hoàn toàn do Kim gia, nguyên nhân chủ yếu là Bạch gia bọn ta nhúng tay vào việc làm ăn của bọn Mộc gia mà thôi. Mỏ thiết này do Phương Triết tiểu tử kia báo lại Bạch gia chủ. Thế là Bạch gia chủ sai bọn ta đến tiếp quản…”
Nói xong, Bạch Kim Thành cười hắc hắc, hắn bất đắc dĩ thừa nhận lỗi là do Bạch gia bọn họ. Vì mỏ thiết này cũng khá quan trọng đối với gia tộc, mà bọn Mộc gia trước chiếm được nhưng làm của riêng. Nếu ngay từ đầu bọn họ trình báo triều đình, thì sẽ không có việc Bạch gia nhúng tay vào.
Thế lực Bạch gia hầu như hoàng đế Thanh Nguyên Quốc và Thanh Lương Quốc đều kính nể một phần. Nên khi Bạch gia nhúng tay vào, lại đóng thuế cho triều đình, việc gì triều đình can thiệp. Chỉ có điều, Bạch gia không đem việc Mộc gia chiếm dụng nhiều năm cho hoàng đế Thanh Nguyên Quốc biết, nếu không Mộc gia đại họa lâm đầu. Mà như vậy, Bạch gia không có cơ hội khai khoáng mỏ thiết này. Đó là vì sao, Mộc gia chỉ có thể âm thầm giở trò, mà không làm được gì.
Kim Đai Phát nhìn Bạch Kim Thành nhận lỗi về mình, nhưng lão vẫn còn nghi vấn chưa được giải đáp, lão nói “Ta luôn cảm thấy, bọn hắc y nhân luôn nhầm vào Kim mỗ mà hạ độc thủ”
Lão nhớ lại tràn cảnh xảy ra trước đó. Trên bầu trời xuất hiện vô số hỏa diễm, kèm theo là ám khí hình hoa liên rơi xuống, sau khi tiếp đất liền phóng ra vô số ngân châm. Thủ đoạn ác liệt như vậy, không phải một thế lực bình thường có thể làm được. Nếu không phải Bạch gia, mà là một gia tộc nào khác trong kinh thành bảo hộ, sợ rằng lão không còn cơ hội đứng đây nói chuyện.
Bạch Kim Thành quản sự rơi vào trầm mặc. Theo như cách nói của Kim gia chủ, thì mục tiêu đúng thật là nhầm vào lão.
Bạch Kim Thành hướng Kim gia chủ hỏi “Kim huynh có nghe nói đến Ngọa Môn lần nào chưa?”
Kim gia chủ lắc đầu, Bạch Kim Thành nói tiếp “Nếu Kim huynh chưa nghe nói đến Ngọa Môn, chứng tỏ có người nhờ đến Ngọa Môn xử lý huynh. Như vậy trong Kim gia có nội ứng…”
Chuyện này Bạch Kim Thành đưa ra kết luận, một phần Mộc gia muốn đối phó là Bạch gia liên quan đến mỏ thiết. Trong Ngọa Môn có người Mộc Gia, chuyện này tình báo trong gia tộc đều rõ ràng. Có điều, đối phương lại đối phó với Kim gia chủ. Điều này nói lên, kẻ muốn ám hại Kim gia chủ phải có lợi ích gì đó. Mới bỏ ra một cái giá cực đắc mời được người Ngọa Môn ra tay.
Bạch Kim Thành chậm rãi hỏi Kim gia chủ “Nếu ngươi chết, ai là người được lợi ích lớn nhất!”
Kim gia chủ ngẩn người, hắn chết rồi thì đương nhiên con trai hắn, Kim Mộc Thông kế vị chức vị là điều hiển nhiên. Chẳng lẽ con trai hắn, hại hắn.
Kim gia chủ suy nghĩ cặn kẽ một lần nữa. Lần này phạm vi hắn liên tưởng rộng ra, lão không còn loại trừ khả năng nào nữa. Những hình ảnh gần đây của những người thân tín của lão hiện ra. Toàn bộ cử chỉ đều trong đầu lão. Bình thường không để ý, hành động của một người xem là bình thường, đến khi gặp sự cố, suy nghĩ cặn kẽ, mới phát hiện, kẻ đó hầu như là có vấn đề.
Bất chợt, lão biến sắc mặt, lão thất thần một đoạn thời gian.
Bạch Kim Thành vịnh lấy vai lão, cười ha ha rời đi. Hắn đoán là, lão Kim gia chủ đã biết được ai là nội ứng.
…
Ở một nơi khác, cách mỏ thiết ước chừng mười dặm đường.
Bên trong một hang động. Đây là cứ điểm tạm thời của đám hắc y nhân Ngọa Môn. Xung quanh được bố trí vô cùng thô sơ, chỉ gồm những cây đuốc được treo trên vách hang đá thắp sáng với một vài bẫy rập ngăn ngoại nhân đi vào.
Vị trí trung tâm là một nam nhân, thân cao chừng năm thước như một vị tướng vô cùng uy phong. Hắn là thống lĩnh trong đợt phục kích lần này. Bên cạnh là hai thuộc hạ thân tín, mặc tử y. Tất cả đều che mặt, để giấu thân phận.
Đối với Ngọa Môn, những nhân vật mặc tử y là những người có sở trường riêng. Thường có vị trí cao trong tổ chức. Trong trận chiến, họ hầu như quyết định thắng bại. Như trong trận phục kích bọn người Bạch gia và Kim gia. Hai gã này sử dụng Khống Hỏa Thuật và phóng ám khí hình hoa liên. Mỗi khi bọn họ ra tay, hầu như địch nhân rơi vào hoảng loạn.
Đứng hai bên gần vách hang đá là ba mươi tên hắc y ám tử. Ngọa Môn ám tử chính là mỗi khi nhiệm vụ thất bại, họ chỉ có con đường chết.
Lúc này, một tên hắc y nhân mật thám gấp rút đi vào, hắn quỳ trước tên đầu lĩnh nói “Bẩm Trình thống lĩnh, Bạch gia đã bị dồn vào khu vực mỏ thiết, sau đó bọn chúng bố trí bẫy rập khắp nơi, nên chúng thuộc hạ không thể tiếp cận xa hơn được”
Trình thống lĩnh phất tay cho tên mật thám đứng dậy. Hắn nói “Việc này ta đã biết, ngươi trước lui ra tiếp tục theo dõi động tĩnh, có gì mới lập tức báo cao!”
Tên mật thám vâng lệnh, lập tức đi ra ngoài.
Bên ngoài đồng thời có một thân ảnh đi vào. Đó chính là nhị đương gia của Kim gia, Kim Hối, hắn là nhị đệ của gia chủ Kim gia Kim Đại Phát.
Hắn vừa vào bên trong đã chắp tay chào hỏi “Kim mỗ vừa nghe được tin tức mới, đường đột đến tìm hiểu. Hy vọng Trình thống lĩnh chớ chê trách!”
Trình thống lĩnh khoát tay nói “Chỉ là bọn chúng bị chôn chân ở gần mỏ thiết. Bọn ta chưa thể tiến vào sâu hơn được thôi”
Kim Hối nhanh chóng chất vấn “Trình thống lĩnh vì sao không cho thuộc hạ truy sát vào, kéo dài thời gian, tiểu nhân cảm giác đêm dài lắm mộng”
Trình thống lĩnh liếc hắn, sắc mặt có phần trầm xuống. Nếu là thuộc hạ hắn, tên này đã bị cắt lưỡi rồi.
Hắn gắt giọng nói “Ngươi tưởng Bạch gia là quả hồng mềm? Tùy tiện muốn bóp nát là bóp nát”
Kim Hối nhận ra Trình thống lĩnh ngữ điệu nóng giận, liền khom người nép vào một bên.
Lúc này bên ngoài truyền vào một tiếng cấp báo. Một gã mật thám chạy vào dâng lên một phi cáp truyền thư. Đây là chỉ thị cấp trên đưa cho Trình thống lĩnh.
Hắn cầm lá thư lên xem qua nội dung, nét mặt hắn giãn ra, có phần vui vẻ.
Trình thống lĩnh cười hắc hắc, sau đó nhìn sang Kim Hối cho hắn một tin vui “Ngươi xem, cấp trên đã phê duyệt, gửi đến năm Mộc Nhân Sư. Coi như bọn chúng có thiết lập bẫy rập thế nào cũng vô dụng!”
Kim Hối là ngoại nhân, không hiểu Mộc Nhân Sư là gì, liền thắc mắc hỏi. Trình thống lĩnh lập tức giải thích “Đây là độc môn bí pháp của Ngọa Môn ta, một Mộc Nhân Sư có thể đối kháng trăm cao thủ. Chỉ là lần này đối chọi với Bạch gia. Các cao tầng Ngọa Môn mới cung cấp đến năm Mộc Nhân Sư. Việc này nói lên, cao tầng Ngọa Môn rất xem trọng việc tập kích lần này. Chứng tỏ bọn họ cho phép đối kháng trực diện với người Bạch gia.
Trình thống lình nét mặt hầu như không còn khó chịu đối với Kim Hối. Hắn cười hắc hắc nói “Ngươi chuẩn bị ký thỏa thuận chu cấp một phần ba mỏ vàng cho Ngọa Môn là được rồi!”
Kim Hối không giấu nổi xúc động, hắn vội cải chính “Chuyện này, trước Kim mỗ lên chức gia chủ đã. Chuyện đã hứa với Ngọa Môn là việc thiên kinh địa nghĩa, Kim mỗ không hề cảm thấy tiếc nuối!”
Trình thống lĩnh đánh giá cao lời nói a dua của Kim Hối. Hắn gật đầu đánh giá “Đúng là Ngọa Môn không nhìn lầm ngươi, ngươi rất có tiền đồ!”
Trình thống lĩnh nói xong, cả hai cùng cười. Nét mặt Kim Hối vô cùng đắc ý, ánh mắt hắn chờ mong, cơ hội chuyển mình của hắn không còn xa nữa.