Thiếp Khuynh Thành

Chương 108

Edit: Vịt

Dạo này bận quá nên ít có thời gian edit hơn, đã để các bạn chờ lâu rồi, Vịt thành thật xin lỗi!

“Mộ Dung ca… có một số việc nàng không hiểu được.” – Nguyên Kỳ bỗng nhiên hạ giọng. Mộ Dung Ca quá đơn thuần nên nàng không thể hiểu được cuộc sống của một người luôn đặt mình ở trong bóng tối như hắn, phải nỗ lực và trả giá đắt đến thế nào, hắn phải thích ứng với bóng tối đó, sống chung cùng nó và dần dần khiến mình bị đồng hóa. Chính vì vậy trong lòng hắn luôn mong muốn cô không bao giờ biết đến sự tồn tại của thứ bóng tối trong lòng hắn.

Lúc này trên đường tấp nập người – xe đi lại, nếu không chú ý lắng nghe, Mộ Dung Ca sẽ chẳng nghe thấy câu nói này của hắn. Vẻ mặt cô không lộ ra cảm xúc nào, nhưng trong lòng đã bắt đầu gợn sóng. Có một số việc đúng là cô không thể đoán ra được, cũng không cách nào hiểu cặn kẽ về nó, mỗi con người đều có vị trí của mình, người ở trên chưa chắc đã hiểu kẻ ở dưới và ngược lại, ở vị trí nào sẽ phải đối mặt với khó khăn tương xứng với vị trí đó.

Và, cô mơ hồ phát hiện ra, bất chi bất giác mình đã dần lún sâu vào trong vũng bùn, bốn phía đều là thứ bùn đen lầy lội, hắc ám.

“Thái tử, thiếp đã biết.” – Cô yên lặng thu hồi tâm tư của mình, sau đó cười nói.

Nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ cô dùng để che giấu tâm tư mình, đôi mắt hắn tối sầm lại, nhưng hắn không nói gì thêm mà chỉ gật đầu. – “Ừ.”

Phủ Thái tử, Bạc Khanh Các.

Trên đường từ trong cung trở về, Lâm Thiện Nhã vốn tưởng sẽ có cơ hội được cùng trò chuyện với Nguyên Kỳ, nhưng thật không ngờ sau khi Nguyên Kỳ nghe hộ vệ trong phủ bẩm báo về việc Mộ Dung Ca đi ra ngoài, hắn lập tức đi ngay.

Một mình về Bạc Khanh Các, mặc dù trong lòng nàng vô cùng tức giận và đố kị, nhưng tất cả chỉ giấu kín ở trong đáy lòng, chưa từng để lộ ra ngoài.

Lâm Khinh Trần vừa rời đi nên không còn ai có thể khuyên nhủ nàng, nhớ tới vẻ mặt đầy u sầu của ca ca, nàng biết ca ca luôn lo lắng cho nàng. Nhưng nàng vẫn còn cơ hội, nếu đã có cơ hội sao nàng có thể dễ dàng buông tha đây? Huống hồ gì Thanh Nhã lại sắp đến Hạ quốc, nàng không thể để nó thấy nàng thua cuộc được.

“Thái tử phi, nô tỳ Hương Lan, là hạ nhân của Kinh Nam Vương lưu lại để hầu hạ cho người ạ.”

Một cô gái mặc quần áo tỳ nữ của phủ Thái tử kính cẩn cúi đầu, nhẹ nhàng thưa lời trước Lâm Thiện Nhã đang thất thần.

Lâm Thiện Nhã vốn đang không vui, trong lòng suy tính những bước đi sau này phải làm như thế nào thì nghe thấy lời nói của cô gái đứng trước mặt. Khi nãy nhìn thấy nàng ta, nàng chỉ cho rằng đó là tỳ nữ bình thường của phủ Thái tử nên chưa từng để mắt tới. Lúc này mới ngạc nhiên quay ra nhìn Hương Lan: “Ngươi là người của ca ca ư?”

Hương Lan cười nhẹ, thái độ vô cùng cung kính. – “Kinh Nam Vương biết bên cạnh Thái tử phi không có ai tin tưởng được, nên đã để nô tỳ ở lại để hầu hạ Thái tử phi, như thế người mới an tâm rời đi được ạ. Có việc gì Thái tử phi cứ giao cho nô tỳ, nô tỳ sẽ tận tâm làm việc.”

“Có ngươi ở bên, bản cung sẽ làm được nhiều việc.” – Ánh mắt Lâm Thiện Nhã sáng lên, mây mù khi nãy đã biến mất không còn tăm tích. Ngoại trừ nàng và Lâm Khinh Trần, không ai biết năng lực thực sự của Hương Lan, mặc dù Hương Lan là nô lệ nhưng từ nhỏ nàng ta đã rất thông minh, nếu không phải có xuất thân thấp kém thì tư chất của nàng phải đứng trên Lâm Thanh Nhã.

Chỉ đáng tiếc, vì thân phận nô lệ nên Hương Lan không thể vang danh thiên hạ.

Có nàng ta giúp đỡ, Thiện Nhã nàng cần gì sợ Mộ Dung Ca?

Hương Lan mỉm cười nhẹ nhàng, cử chỉ mềm mại hình thành nên một phong thái riêng rất đặc biệt. Nàng ta không giống một tỳ nữ thấp hèn mà lại có khí chất của một chủ nhân cao quý, điều đó hiện rõ trong nụ cười và đôi cặp mắt kiên định tự tin của nàng ta. – “Theo nô tỳ, lúc này Thái tử phi nên nghỉ ngơi tĩnh tâm, đợi thời cơ đến chủ động xuất kích mới đạt được kết quả như người mong muốn.”

Lâm Thiện Nhã là kẻ thông minh, tất nhiên hiểu ngay lời Hương Lan nói, gương mặt khuynh quốc khuynh thành giãn ra, môi khẽ cười. -”Hương Lan, bản cung đã từng muốn đưa ngươi đi cùng nhưng lại không làm, ngươi biết vì sao không?”

“Nô tỳ ngu dốt nên không biết ạ.” – Hương Lan không trả lời câu hỏi này. Nhưng nụ cười đã biến mất trên gương mặt nàng, chứng tỏ nàng biết lý do.

Lâm Thiện Nhã nheo mắt nhìn dung mạo tầm thường của Hương Lan, tựa hồ muốn nhìn thấu qua gương mặt này để thấy dung mạo thực sự bên trong, nhớ lại gương mặt mình từng nhìn thấy trước đây, lòng nàng ta cảm thấy khó chịu, ánh mắt dần trở nên sắc bén. – “Ngươi đeo mặt nạ da người mấy năm rồi?”

Hương Lan nhẹ mỉm cười, ánh mắt không hề thể hiện sự ngạc nhiên hay hốt hoảng, chớp đôi rèm mi dài cong vút khiến cánh đàn ông phải thất điên bát đảo, đôi mắt xinh đẹp này hoàn toàn không tương xứng với dung mạo tầm thường trước mắt. – “Nô tỳ chưa từng đeo mặt nạ da người.”

“Yên tâm làm việc cho bản cung. Ngày sau có cơ hội, bản cung nhất định sẽ kiếm một tấm chồng tốt cho ngươi.” – Lâm Thiện Nhã thu hồi ánh mắt sắc bén, giọng nói dịu xuống.

“Nô tỳ cảm tạ Thái tử phi.” – Hương Lan lập tức quỳ gối xuống đất tạ ân, thái độ cung kính vô cùng.

Lâm Thiện Nhã cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Hương Lan, nếu nàng ta làm trợ thủ đắc lực của nàng mà lại tranh thủ đoạt sủng ái thì đó chính là nàng đang nuôi ong tay áo, dẫn hổ vào nhà, nàng tuyệt đối không thể lưu lại mối họa này. Nhưng nếu Hương Lan biết an phận ở bên cạnh nàng thì chắc chắn sẽ là một trợ thủ rất đắc lực, giúp đỡ nàng hoàn thành tâm nguyện.

Nàng đưa mắt về phía cửa sổ, nơi có bình hắc liên vừa được đem tới sáng nay, trái tim lại một lần nữa nổi sóng. Bên tai bỗng vang lên lời nhắc nhở của Hương Lan. – “Thái tử phi, người không thể tiếp tục mê muội, phải thể hiện mình thờ ơ thì mới có cơ hội khiến Thái tử để ý đến người.” – Hương Lan hiểu rõ tâm tư của cánh đàn ông, bọn họ càng không có được thì càng để ý, càng muốn nắm bắt. Điều Thái tử phi cần làm lúc này là phải lạt mềm buộc chặt.

——–bamholyland.com——–

Ánh nắng chiều xuyên qua đám mây lớn trên bầu trời trải xuống lấp lánh, tạo nên một hình ảnh tuyệt đẹp.

Chợt ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc. – “Mộ Dung cô nương, Lưu Vân đã trở lại.”

Chỉ mới ba ngày mà như thể Lưu Vân đã đi trọn ba năm, cho nên giọng nói của y cũng trở nên trầm đục khác lạ.

Mộ Dung Ca đứng dậy đi tới phía trước, đẩy cửa bước ra.

Lưu Vân đứng lặng lẽ ở trước cửa, mới ba ngày mà y gầy đi trông thấy, Mái tóc lòa xòa trên vầng trán cao rộng dường như vừa được nhuộm thêm màu trắng bạc, Mộ Dung Ca hoảng hốt nhìn kỹ lại, mái tóc của y sau ba ngày đã lấm tấm bạc.

Cô biết Lưu Vân năm nay mới mười chín tuổi thôi, hình ảnh này khiến trái tim cũng cảm thấy đau đớn, giọng cô trở nên run run: “Lưu Vân, huynh vẫn còn đau lòng đến vậy sao?”

Gương mặt y vô cảm, nhưng lời này hẳn đã đụng đến vết thương trong trái tim, ánh mắt y hiện lên nỗi thống khổ. – “Nếu ta còn nghĩ nhiều như vậy thì bây giờ đã không còn đứng ở đây mà tìm một nơi yên tĩnh để lánh đời.”

“Nếu ta là Bích Nhu, nhất định sẽ không muốn thấy huynh mãi luôn trầm mê trong đau khổ. Muốn Bích Nhu yên nghỉ, huynh hãy đi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của nàng ấy, để trả lại sự công bằng cho nàng ấy. Để Bích nhu có thể yên lòng nhắm mắt.” – Cô không biết nên làm sao để khuyên nhủ Lưu Vân, cái chết của Bích Nhu cũng khiến cô đau lòng, nhưng đối với Lưu Vân, mất đi Bích Nhu chính là mất đi người yêu mến quan trọng nhất trong đời y, hơn nữa Bích Nhu chết bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay.

“Nếu để ta biết là ai hại chết Bích Nhu, nhất định ta sẽ đem hắn ra băm vằm thành trăm mảnh!” – Lưu Vân bừng bừng sát khí, lạnh giọng nói. Chỉ cần nhớ tới hình ảnh huyết lệ chảy ra từ hốc mắt của Bích Nhu, tim của y như bị người ta cầm dao đâm thủng, đau đến xé ruột xé gan!

Mộ Dung Ca cũng nghiêm mặt hỏi, giọng nói trầm xuống: “Ba ngày vừa qua huynh có tìm được chút manh mối nào không?” – Từ sau ngày Bích Nhu ra đi, Mộ Dung Ca lập tức dặn dò Lưu Vân âm thầm đi điều tra, kỳ thực cô đã mơ hồ xác định được phương hướng, chắc chắn là do Lâm Thiện Nhã gây nên, đáng tiếc bọn họ không có chứng cứ.

“Không có.” – Gương mặt Lưu Vân đỏ lên, y nghiến răng. Truy tìm ba ngày nhưng vẫn không có chút đầu mối nào.

Mộ Dung Ca nhíu chặt hai hàng lông mày, cảm thấy sự tình điều tra thực sự khó khăn. Có thể, cái chết của Bích Nhu không hề đơn giản như họ đã suy nghĩ? – “Chớ lo lắng, huynh cứ tiếp tục âm thầm điều tra, nếu có tin tức gì nhất định phải báo cho tôi đầu tiên.”

“Được.” – Lưu Vân lập tức nghiêm túc đáp lại. Không người nào mong muốn tìm ra sự thật hơn y lúc này.

Mái tóc lấm tấm bạc lòa xòa trên trán Lưu Vân đập vào mắt Mộ Dung Ca khiến cô thầm thở dài, số phận thật biết trêu ngươi! Cô nhẹ nhàng nói: “Bận rộn suốt ba ngày cũng mệt mỏi rồi, huynh nên đi nghỉ sớm đi.”

“Ừ.” – Lưu Vân gật đầu, đôi mắt sắc lạnh lộ vẻ mệt mỏi. Ba ngày vừa qua y không hề ngủ mà âm thầm đi tra xét ở xung quanh phủ Thái tử, tìm kiếm manh mối có liên quan tới cái chết của Bích Nhu, tất nhiên… không thể thiếu được Lâm Thiện Nhã!

Lưu Vân hiểu, có thể Lâm Thiện Nhã không trực tiếp ra tay sát hại Bích Nhu, nhưng nàng ta khó tránh khỏi có quan hệ. Nghĩ đến Lâm Thiện Nhã, trong mắt Lưu Vân hiện lên sát khí, nếu thực sự việc này do Lâm Thiện Nhã gây nên, bất luận phải trả giá thế nào y cũng phải xử lý nàng ta để báo thù cho Bích Nhu!

Nhìn bóng lưng Lưu Vân xa dần, Mộ Dung Ca đứng thẳng người, trong lòng cảm thấy lạnh giá. Gió từ bên ngoài thổi tới như những lưỡi kiếm sắc lạnh đâm từng nhát lên người cô. Bích Nhu, Lan Ngọc, Lâm Thiện Nhã, Tẫn Nhi…..

“Mộ Dung Ca? Sao cô lại đứng hứng gió lạnh ở bên ngoài vậy? Vào bên trong đi, cẩn thận kẻo bị nhiễm phong hàn.”

Một người bỗng xuất hiện sau lưng, quan tâm hỏi han cô. Mộ Dung Ca thu lại những suy nghĩ trong đầu, quay lại nhìn người vừa tới, mỉm cười yếu ớt: “Lưu Vân vừa trở về, ở trong phòng một mình bức bối quá nên tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”

Như Băng phát hiện Mộ Dung Ca đứng một mình ở đây, thất thần như đang suy nghĩ điều gì đó khó lý giải, sau khi nghe cô giải thích, đôi mắt Như Băng nhẹ giật một chút, lập tức cười nói với cô: “Là vì chuyện của Bích Nhu sao?”

“Mọi chuyện chỉ mới như ngày hôm qua Bích Nhu còn nũng nịu muốn tôi làm điểm tâm cho cô ấy, chỉ chớp mắt một cái mà cô ấy đã hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng so với tôi và cô, người đau lòng nhất có lẽ là Lưu Vân, chỉ sau ba ngày mà tóc mái trước trán của huynh ấy đã nhuốm bạc.” – Cô nghẹn ngào.

“Có lẽ sau này, thời gian qua đi sẽ giúp huynh ấy nguôi ngoai.” – Như Băng im lặng một lúc, nhìn vẻ mặt đau khổ của Mộ Dung Ca, nàng nói vài lời an ủi.

“Có lẽ vậy.” – Mộ Dung Ca gật đầu nhưng trong lòng không cho là đúng, có thứ vết thương đau đớn cả đời không thể biến mất, nếu nỗi đau mà có thể dùng thời gian để quên đi dễ dàng như vậy, thì chỉ có thể nói nỗi đau ấy chưa đủ khắc cốt ghi tâm mà thôi!

Cô nhìn kỹ Như Băng, từ sau khi rời khỏi nhà giam, Như Băng đã dần dần khôi phục được khí sắc, béo lên một ít, ngày càng xinh đẹp thêm.

Như Băng nhận thấy ánh mắt chăm chú của Mộ Dung Ca, nàng tỏ ra hốt hoảng. – “Sao vậy?”

“Khí sắc của cô đã khá hơn nhiều rồi, chớ vì muốn duy trì thân hình của mình mà ăn ít cơm đó.” – Mộ Dung Ca mỉm cười dặn dò.

“Ừ. Tôi về phòng nghỉ ngơi đây, cô cũng đừng nên đứng ở ngoài này lâu quá.” – Như Băng mỉm cười, trong lòng khẽ len lỏi một dòng nước ấm chảy qua tim. Trên thế gian này, thật may nàng vẫn còn có người bạn tốt là Mộ Dung Ca, và cũng chỉ có cô ấy đối xử thật lòng với nàng. Như Băng dừng lại quay đầu nhìn Mộ Dung Ca đầy lo lắng, dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, đành thờ dài xoay người rời đi.

Cho đến khi Như Băng đi vào trong phòng, cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt ý cười trên khuôn mặt Mộ Dung Ca lập tức biến mất, cô đã nhìn thấy vẻ hoảng hốt vừa rồi trong mắt Như Băng.

Rốt cuộc Như Băng có chuyện gì đang giấu cô?

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô thật lòng mong muốn Như Băng không thể phạm sai lầm một lần nữa.

Khi bước chân định xoay người trở về phòng, một bóng dáng cao lớn nhảy xuống từ nóc nhà, đứng ngay sát sau lưng cô, người đó nhân lúc cô chưa kịp phản ứng đã đưa tay ôm ghì lấy cô vào trong lồng ngực.

Vòng tay càng lúc càng siết chặt như thể không muốn rời xa!
Bình Luận (0)
Comment