Thiếp Khuynh Thành

Chương 125

Edit: Miss Vân

Beta: Vịt

Mộ Dung Ca không quay đầu lại mà tiếp tục ngắm nhìn mặt hồ xanh biếc. Mấy

ngày nay chỉ im lặng một mình khiến cô có cảm giác như đang ở trong nhà

giam, lúc đầu còn tức giận, khi bình tĩnh lại thì hắn bất ngờ xuất hiện.

“Thiếp đang suy nghĩ, tại sao chỉ một đêm mà có thai được?” – Mộ Dung Ca hỏi bằng chất giọng đều đều.

Còn nhớ ngày hôm ấy ở trước mặt mọi người, cô cảm thấy khó chịu nên không

nhịn được nôn khan, sau đó Gia Kiệt bắt mạch chẩn đoán cô có thai, nhưng trong khoảng thời gian này, cô vẫn chưa cảm thấy gì, cũng không hề có

cảm giác gì ở trong bụng.

Đây là phản ứng bình thường của người phụ nữ khi mang thai ư?

Dứt lời, cô quay đầu nhìn Nguyên Kỳ.

Trong đình viện, một người đàn ông mặc đồ đen đang ngồi trên ghế, dáng vẻ của hắn tao nhã tự nhiên đẹp tựa thiên tiên, khuôn mặt thản nhiên hơi mỉm

cười. Hắn ngồi nghe những lời cô nói, đôi mắt đen thẳm thoáng giật mình.

Nguyên Kỳ chợt nghiêng người, dịu dàng ôm cô vào lòng, cơ thể Mộ Dung Ca hơi

cứng đờ, cô phản ứng rất nhanh, lập tức mỉm cười nói: “Thái tử muốn

thông qua thiếp đạt được thứ gì vậy?” – Cô đi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo. Ngày ấy trong khoảng thời gian yến hội ngắn ngủi mà hắn có thể vạch ra một kế hoạch chu đáo chặt chẽ làm người ta cảm thấy sợ.

Điều này khiến cô phải thắc mắc, vậy thì những cử chỉ dịu dàng thỉnh thoảng hắn biểu hiện ra có phải là thực lòng?

Và rốt cục cô có thai hay không? Thật buồn cười, bây giờ cô còn không rõ chính bản thân mình có mang thai hay không.

Nụ cười trên đôi môi Nguyên Kỳ dần cứng lại, con ngươi tối đen như nước hồ sâu trở nên lạnh lẽo.

Cảm giác được hơi thở lạnh như băng từ trên người hắn truyền đến. Mộ Dung

Ca bèn thả lỏng bản thân, khôn khéo chuyển đề tài, – “Xin thái tử cho

thiếp biết, giờ này Tẫn nhi đã trở về Tề quốc hay chưa?” – Nếu Tẫn nhi

đã quay về, chắc hẳn cô phải tự mình chiến đấu với tòa phủ đệ yên tĩnh

này.

Nhưng Tẫn Nhi có thể dễ dàng rời đi như vậy sao?

Về phần Triệu Tử Duy, ngày ấy hắn lạnh lùng với cô, có lẽ vì từ trong đáy

lòng hắn đã muốn buông tay. Lương Hân Hân là một cô gái tốt và đáng quý, ở trong phủ thái tử Tề Quốc, e rằng cũng chỉ có mình nàng ấy thật lòng

suy nghĩ cho hắn. Hơn nữa, ở Tề Quốc có rất nhiều việc hắn không buông

bỏ được. Như người trong thiên hạ thường nói, tình yêu nam nữ chỉ là thứ xa xỉ mà thôi.

Bỗng cô nghĩ tới người ngồi bên cạnh đang ôm mình vào lòng. Bề ngoài hắn tỏ

ra thờ ơ với mọi việc, không muốn cùng thế nhân tranh đấu, nhưng toàn bộ nhất cử nhất động trong thiên hạ đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Hắn âm

thầm lập kế hoạch muốn thâu tóm cả thiên hạ! Bằng không đã chẳng vượt

ngàn dặm xa xôi tới Phong Quốc cưới Lâm Thiện Nhã. Tuy không biết vì sao hắn lại từ bỏ quân cờ Lâm Thiện Nhã này, nhưng hiện tại, cô không thể

không nhắc nhở chính mình, trong mắt người đàn ông đó, tất cả đàn bà đều giống như nhau, chỉ là thứ đồ không quan trọng!

Cô cũng không hề quên đây là thời đại như thế nào!

Phụ nữ chỉ như một món đồ chơi, khi chiếm được rồi sẽ cảm thấy nhàm chán, muốn vứt bỏ!

Mộ Dung Ca chớp mắt, không hiểu vì sao đáy mắt lại có cảm giác cay xè.

“Sau đêm hôm đó, nàng vẫn chưa dùng thuốc tránh thai.” – Hắn cất tiếng trả lời.

Ở phủ thái tử, nếu có thị thiếp hoặc tỳ nữ thị tẩm, ngày hôm sau nhất

định phải dùng thuốc tránh thai, đợi khi Thái tử phi sinh được con

trưởng rồi, về sau các cơ thiếp mới không cần uống thuốc nữa.

Sắc mặt Mộ Dung Ca tái dần, nhớ hôm đó điên cuồng một đêm, sang ngày hôm

sau cô bận rộn đối phó với Lâm Thiện Nhã, lại thêm việc Bích Nhu đột

nhiên bị mưu hại, cho nên đã sớm quên việc phải thuốc tránh thai. Sau đó phải đối mặt nhiều chuyện nên không còn cơ hội nghĩ đến vấn đề đó nữa.

Bây giờ ngồi tính toán cẩn thận, ngày ấy vừa đúng lúc qua khỏi thời kỳ

an toàn, cho nên quan hệ không tránh khỏi chuyện mang thai.

“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nơi này rất bí mật, nàng cứ an tâm dưỡng thai.” – Hắn gỡ áo choàng màu tím hoa cà trên người mình uống rồi khoác lên

người cô, dịu dàng dặn dò.

Nghe hắn nói, cô đột nhiên rùng mình, ban nãy chưa phát hiện thì ra gió hồ

lại lạnh đến vậy, cô cảm nhận cái rét buốt đang ngấm vào da thịt khiến

toàn thân run rẩy, thật muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Cô nghiêm

mặt trừng mắt nhìn hắn, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng càng

cố áp chế càng cảm nhận rõ cái lạnh len lỏi, Mộ Dung Ca nghiêm giọng:

“Thái tử định để thiếp ở chỗ này bao lâu?”

Xem ra hắn đã biết cô có ý định rời đi, và còn nhờ tới sự giúp đỡ của Tẫn

Nhi nữa. Gió nổi lên thổi bay mái tóc dài của hai người, làn tóc nhẹ

lướt qua má, quyện vào nhau. Cô đưa tay gỡ đám tóc nhưng càng khiến cả

hai phải chịu đau.

Nguyên Kỳ nhẹ nhướng mày, ngày hôm đó, khi biết cô tìm trăm phương ngàn kế để

rời khỏi hắn, lần đầu tiên trong đời hắn thực sự nổi giận.

Khi biết cô mang thai, lòng hắn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thậm chí còn

thấy may mắn, nhưng lúc này đối diện với vẻ lạnh lùng của cô, lòng hắn

dâng lên cảm giác đau đớn. Hắn thở dài: “Mộ Dung Ca, hãy ở lại bên cạnh

bản cung. Phong cảnh ở nơi này như chốn thần tiên. Sau viện còn có hồ

sen, khi hoa sen nở rộ, cảnh sắc lại càng tuyệt vời. Đứa nhỏ hẳn còn tám tháng nữa mới sinh.”

Mộ Dung Ca nhìn hồ nước trong suốt, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.

Cô rất muốn nói suy nghĩ trong lòng nhưng lại nghĩ dù mình có nói gì cũng cảm thấy thật buồn cười.

Phong cảnh nơi này đẹp như chốn thần tiên ư? Chính xác, nơi đây không một

bóng người, bốn phía núi vờn quanh, phong cảnh quả thực mê người. Trong

tòa phủ đệ này mỗi một chỗ đều dùng rất nhiều tâm tư để thiết kế, vào

đây mới phát hiện, nơi này thậm chí còn xa hoa hơn nhiều so với phủ Thái tử Hạ quốc.

Nguyên Kỳ thật sự định nuôi cô như thiếp thất bên ngoài, để cô ở chỗ này không danh không phận sinh con cho hắn ư? Mộ Dung Ca khẽ cười nhạt.

“Thái tử cùng thập hoàng tử Tề Quốc sáng sớm nay đã rời kinh thành.” – Hắn thấy cô vẫn co ro bèn đem áo choàng bọc kín lại.

Đi rồi ư?

Đã vài ngày rồi, cả Hạ Quốc đều không có tin tức của cô, cô như một làn

sương mờ đột ngột biến mất trong không khí. Bọn họ còn rất nhiều việc

cần làm, sao có thể ở lại tiếp tục tìm kiếm cô? Dù sao chuyện này cũng

quá khó tin, khó có thể tưởng tượng được!

Cô né tránh cái ôm ấm áp của Nguyên Kỳ, lạnh nhạt cười nói:” Thiếp không

thể tiếp tục cùng thái tử thưởng thức cảnh đẹp, lúc này là giờ ngủ trưa

mỗi ngày của thiếp.”

Dứt lời, cô chẳng cần nghe hắn đáp lại đã xoay người rời đi.

Đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Mộ Dung Ca, trong mắt hắn mơ hồ hiện lên vẻ do dự.

Gia Kiệt từ đâu xuất hiện ở phía sau, khom người cung kính nói: “Chủ công,

cơ thể Mộ Dung cô nương rất yếu, lại hay buồn rầu, điều này không có lợi cho thai nhi.”

Nguyên Kỳ nhíu mày, hắn chuyển tầm mắt ra mặt hồ phía xa, đúng hướng Mộ Dung

Ca vừa nhìn, phát hiện chỗ đó có mấy con cá vàng bơi qua bơi lại, bọn

chúng bơi lội tung tăng, đôi khi còn nhảy lên khỏi mặt nước.

“Cẩn thận chăm sóc, không được để cho nàng xảy ra bất cứ việc gì.” – Hắn

tiếp tục ngắm cá vàng bơi lội trong hồ nước, vừa đưa ra mệnh lệnh lạnh

như băng.

Gia Kiệt lập tức đáp: “Vâng.”

Nháy mắt đã quá mười ngày.

Sau bữa trưa, Mộ Dung Ca cảm giác người mình không còn sức lực, đành nằm ở

trên giường vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng. Trước kia chưa có cảm

giác gì, chỉ cảm thấy luôn mệt mỏi, nhưng lúc này cô bỗng cảm nhận được

sự thay đổi của cơ thể, trong bụng bắt đầu có dấu hiệu của một sinh mệnh nhỏ bé.

Cảm giác này đến rất tự nhiên, nhưng nó khiến lòng cô nổi sóng.

Bỗng nghĩ tới một điều, bàn tay nhất thời dừng lại.

Cô không thể… giữ lại đứa bé này.

Bang bang bang! Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

“Vào đi.”

Người tới lúc này chỉ có thể là Tiểu Thập.

Tiểu Thập đẩy cửa phòng, bước vào gian trong. Nhìn thấy Mộ Dung Ca nằm ở

trên giường sắc mặt không tốt, vẻ mặt hắn tỏ ra lo lắng, dùng thủ ngữ

hỏi: “Mộ Dung cô nương, cô không khỏe ư?”

Cô cười khẽ, lắc đầu: “Không sao.” Mấy ngày nay đều như vậy, cơ thể mệt

mỏi nhưng vẫn ăn uống được, cho nên nhìn cô cũng không đến nỗi quá tiều

tụy.

“Vậy là tốt rồi. Mộ Dung cô nương, ta đã đi kiểm tra hồ nước, đúng là nơi đó thông ra ngoài phủ, có điều nước hồ rất lạnh, lại sâu, với tình hình

sức khỏe hiện tại của cô nương không nên xuống nước.” – Tiểu Thập gật

đầu yên tâm, sau đó sắc mặt hắn thoáng trầm xuống, đưa tay làm thủ ngữ

nói với Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca cẩn thận nhìn ngôn ngữ tay của hắn, vẻ mặt nghiêm lại. Cơ thể

cô lúc này đúng là rất yếu, lại còn đang mang thai, đúng là không thể

bơi trong nước lạnh. Nhưng nếu tiếp tục chờ đợi, thời tiết sẽ vào đông,

tuy mùa đông của Hạ Quốc không lạnh bằng Tề Quốc nhưng cũng khó mà chịu

được nước hồ lạnh như vậy.

Dù thế nào trong vòng một tháng bọn họ cũng phải tìm được cơ hội rời khỏi đây.

Mộ Dung Ca cúi đầu nhìn bụng mình một lúc lâu, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

—–bamholyland.com——

Biên giới Hạ Quốc, Triệu Tử Duy cưỡi xe ngựa chạy như bay nhằm thẳng hướng kinh đô Tề Quốc.

“Thế cục triều đình lúc này rất loạn, bọn chúng nhân lúc bệnh tình Hoàng

Thượng nguy kịch mà giở trò, triều đình không ai làm chủ, mấy lão Vương

gia có tuổi thường xuyên vào cung động tay động chân với quan viên triều đình, tự xưng mình giám quốc. Lưu Thái Y gửi đến tin tức nói thời gian

của Hoàng Thượng không còn nhiều, có thể băng hà bất cứ lúc nào, Thái tử cần mau chóng về cung ổn định thế cục ạ.” – Phụ tá ngồi đối diện Triệu

Tử Duy, bẩm báo hết mọi việc.

Triệu Tử Duy gật đầu, lạnh giọng hỏi: “Bản cung rời Tề Quốc chưa đến hai

tháng, tại sao bệnh của phụ hoàng đột ngột trở nặng? Đến Lưu thái y cũng không cứu được ư?”

“Bẩm thái tử, tất cả thái y, ngự y đều đến tẩm cung của Hoàng Thượng, ngày

ngày thảo luận, dùng hết các loại thuốc, nhưng vẫn không có cách nào cứu chữa cho Hoàng Thượng.” – Phụ tá cúi đầu cung kính trả lời.

Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy nheo lại, hắn thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, lại hỏi: “Lưu Vân có gửi tin tức gì đến không?”

“Bẩm thái tử, không thấy ạ.”

Từ lúc Mộ Dung Ca mất tích đến nay sắp được một tháng, hắn dùng nhiều

người lục tung cả Hạ quốc tìm kiếm nàng nhưng vẫn không có một chút tin

tức!

Giờ phút này hắn không thể không hoài nghi, rốt cuộc nàng còn sống hay không?

Hắn đảo mắt ra sau xe ngựa, trầm giọng: “Trắc, đi điều tra xem trong triều

có tên quan nào nhân lúc phụ hoàng bệnh nặng khuyên người thay đổi thái

tử.”

“Dạ!”

Xe ngựa đi phía sau chính là của Thập hoàng tử Tề Quốc.

Biết được tin tức Hoàng đế Tề quốc bệnh tình nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng

có thể rời bỏ thế gian, hai người lập tức rời khỏi Hạ quốc, gấp rút lên

đường, chỉ cần nửa tháng là có thể quay về Tề quốc.

Triệu Tử Tẫn nhắm mắt tựa vào thành xe, xe ngựa xóc nảy nhưng hắn vẫn yên lặng như đang ngủ.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên mở hai mắt.

“Thái tử Hạ quốc lại thật lòng với nàng!”

Mộ Dung Ca dù có thông minh nhưng không đủ lực để biến mất không một dấu

tích như vậy, dù bọn họ có dùng bao nhiêu người đi tìm cũng không tìm ra được. Chỉ Nguyên Kỳ mới có bản lĩnh này.

Nếu Nguyên Kỳ đem nàng giấu đi, nhất định là vì muốn bảo vệ nàng, hoặc… phòng ngừa nàng bỏ trốn!

Xem ra, Nguyên Kỳ quả thật đã động tâm với nàng!

Người thiếu niên nheo mắt, hắn cảm thấy con đường báo thù của mình đã sáng

sủa hơn nhiều. Nhưng rất nhanh hai đầu lông mày chụm vào nhau, ánh mắt

vừa sáng ngời lại trở nên u ám.”Tỷ . . .”

Ngày ấy khi hắn cùng Triệu Tử Duy rời khỏi Hạ quốc, Hạ hoàng đế đã đem lục

công chúa ban tặng cho hắn, Triệu Tử Duy bước lên phía trước thay hắn tạ ơn, đồng ý hôn sự này!

Định ngày hai năm sau thành thân.

Đôi mắt sắc bén lạnh thấu xương khẽ nheo lại, hắn mím môi rít qua kẽ răng.

-”Nếu thời vận không tốt, phụ hoàng băng hà… Quân tử báo thù, mười năm

sau cũng không muộn.”

—–bamholyland.com—–

Phủ Thái tử.

Hai ngày trước Lâm Thiện Nhã dọn khỏi Mẫu Đơn Các, trở về Bạc Khang Các.

Thân phận từ Thiện Nhã công chúa khó xử trở thành Trắc phi

Mặc dù không phải thái tử phi, nhưng được quay trở về Bạc Khang Các, tiếp

tục quản lý phủ Thái tử. Mệnh lệnh được đưa ra khiến tất cả mọi người ở

trong phủ phải kinh ngạc.

Tình huống này vượt ngoài dự đoán của mọi người!

Đầu tiên là Mộ Dung Ca mất tích, sau đó Lâm Thiện Nhã được khôi phục quyền

lực. Người thông minh lúc này hẳn đã nhận thấy bão táp mưa sa sắp ập

đến.

Một tháng không có tin tức của Mộ Dung Ca, Lâm Thiện Nhã bắt đầu buông lỏng phòng bị.

Chờ đợi lâu như thế rốt cuộc cũng được nở mày nở mặt, tuy lần này trở về

Bạc Khang Các không phải với thân phận Thái tử phi mà là Trắc phi, nhưng nó càng làm cho nàng cảm thấy quý trọng cơ hội này.

“Theo nô tỳ thấy, lần này quay về Bạc Khang Các chưa chắc đã là chuyện tốt.” – Hương Lan nghiêm túc cảnh báo Lâm Thiện Nhã.

Lâm Thiện Nhã nghe thấy vậy, nheo mắt không cho là đúng: “Lần trước ở trong cung ta thua là bởi vì bị Mộ Dung Ca cố ý hãm hại. Hiện giờ thái tử đã

điều tra rõ chân tướng, hiển nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho ta.

Nhưng chuyện phế phi, phong phi không phải trò đùa, chỉ cần chờ một thời gian nữa, chắc chắn ta lại trở thành Thái tử phi Hạ Quốc.”

Hương Lan không nói tiếp. Nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc: Thật sự là như

thế ư? Sao nàng luôn cảm thấy sắp có bão tố nổi lên?
Bình Luận (0)
Comment