Thiếp Khuynh Thành

Chương 147

Nói vậy cũng có lý, nếu không quen biết vì sao lại giữ cô gái kia ở lại? Rốt cuộc cô gái đó là ai?

Lương Hân Hân khẽ lắc đầu. "Cho dù là ai cũng không quan hệ gì tới bản cung." Nàng đã sớm quyết định sẽ không quan tâm tới chuyện tranh giành tình nhân vô vị chốn cung đình này nữa.

Thấy vẻ mặt hờ hững của Lương Hân Hân, Như Băng thắc mắc: "Hoàng Quý phi, người không muốn có được sự sủng ái của Hoàng thượng sao ạ? Nếu Lan Quý phi thất sủng, người sẽ có cơ hội."

Lương Hân Hân mỉm cười lắc đầu, mấy năm nay nàng đã hiểu rõ, càng cố cưỡng cầu càng không đạt được, chi bằng tự cho mình một cơ hội thì hơn, nếu cứ phải hãm mình vào sâu trong nỗi đau khổ đến nỗi không tự thoát ra được thì thà đứng ở phía sau chờ đợi, đợi một ngày nào đó người ấy ngẫu nhiên quay lại nhìn, chỉ cần thế là đủ, cho dù cả đời này không được hắn sủng ái nàng cũng không hối hận.

Từ đáy lòng Như Băng thực sự bội phục Lương Hân Hân, nàng nhập cung đã được hai năm vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Lương Hân Hân, tuy không phải là tâm phúc nhưng nương nương vẫn luôn đối đãi rất tốt với nàng như những cung nhân khác, có được một vị chủ nhân như vậy ở trong thâm cung này đúng là phúc phận cả đời khó cầu. Kỳ thực so với Hương Lan kia, nàng mong muốn Lương Hân Hân được sủng ái hơn.

"Cô gái kia là ai?" Lương Hân Hân tự lẩm bẩm, có thể để Triệu Tử Duy giữ lại bên cạnh chứng tỏ nàng ta không phải người đơn giản.

-bamholyland.com-

Sau khi biết tin Triệu Tử Duy thu nhận một cô gái, Lâm Thanh Nhã lập tức đi tới cung của Hương Lan ra sức châm chọc: "Thật ngạc nhiên, chẳng biết nàng kia là thần thánh phương nào lại có thể làm cho Hoàng thượng mời Lan phi bước ra khỏi Thừa Thanh cung."

Từ khi trở về từ Thừa Thanh cung, Hương Lan vẫn luôn bồn chồn lo lắng, sắc mặt hơi tái, giờ lại nghe thấy Lâm Thanh Nhã dùng giọng điệu hả hê để mỉa mai mình, ánh mắt lập tức lạnh đi, nàng ta nói: "Rồi Thục phi sẽ biết nhanh thôi. Thục phi, cô đang ghen tị sao?" Lâm Thanh Nhã không hổ là tỷ muội của Lâm Thiện Nhã, tính cách giống nhau như đúc, cách xử lý việc cũng hấp tấp như vậy rất dễ khiến người khác nắm được quyền chủ động.

Hôm nay ở Thừa Thanh cung, khi nhìn thấy Mộ Dung Ca, quả thực Hương Lan đã rất bất ngờ, nháy mắt bao nhiêu suy nghĩ và cảm xúc xông lên óc, khoảnh khắc khi nhìn thấy người con gái đó, nàng thực sự sợ hãi đến mức không thể khống chế chính mình thôi run rẩy.

Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại mới thấy có rất nhiều điểm đáng nghi, Mộ Dung Ca và Triệu Tử Tẫn từng có quan hệ tỷ đệ một nhà, Hương Lan còn nghe nói tình cảm giữa hai người bọn họ rất tốt. Nếu vậy lần này Triệu Tử Tẫn đưa Mộ Dung Ca vào cung chắn hẳn là vì muốn nàng ta lấy được danh vị, sau đó lợi dụng nàng ta để đạt được mục đích nào đó?

Trước đây Hương Lan nghĩ rằng Mộ Dung Ca không hề có ảnh hưởng gì tới Triệu Tử Duy, nhưng những biểu hiện khác thường khi đó của hắn đã nói lên tất cả. Hắn kích động, mừng rỡ không hề che giấu, hai năm qua nàng vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ cũng chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Mộ Dung Ca thực sự quan trọng đối với hắn như vậy sao?

Hương Lan lén thở dài.

"Lan phi ngươi sắp bị thất sủng rồi, cũng nên lo lắng đi là vừa. Dù sao bản cung đã từng là chủ nhân của ngươi, tất nhiên ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị thất sủng nên mới đặc biệt đến đây nhắc nhở." Lâm Thanh Nhã tức lắm nhưng vẫn cố nén tỏ ra tươi cười. Từ ngày được gả vào nước Tề đến giờ, nàng ta chưa được ngày nào thuận lợi, sau đó lại bị cái đứa đã từng là nô tỳ này đoạt đi mọi sủng ái của nàng ta, giờ nhìn thấy nó bị thất sủng mới khiến nàng ta cảm thấy vui vẻ, càng muốn đến đây để xem đối thủ của mình thảm hại như thế nào.

Kết quả làm cho nàng ta rất vừa lòng, mặc dù Hương Lan đã cố ý che giấu nhưng vừa bước vào phòng, thấy khuôn mặt tái nhợt của Hương Lan, nàng ta biết sự xuất hiện của cô gái kia đã mang đến cho Hương Lan nhiều nguy cơ không nhỏ.

Môi Hương Lan hé nở một nụ cười khuynh thành, nàng ta nói: "Vậy bản cung phải cảm tạ Thục phi rồi."

Trong việc tranh đoạt chốn hậu cung này, kẻ nào không khống chế được cảm xúc của mình thì kẻ đó chắc chắn phải thua! Sự xuất hiện của Mộ Dung Ca đúng là khiến Hương Lan bất ngờ, nhưng nàng ta cũng muốn thử xem Mộ Dung Ca có năng lực thế nào để chiếm giữ mãi trái tim của Triệu Tử Duy. Vốn khi còn ở nước Hạ, nàng ta cũng đã muốn đối đầu với Mộ Dung Ca từ lâu.

Mộ Dung Ca quả thực là một đối thủ đáng gờm.

-bamholyland.com-

Mộ Dung Ca lòng dạ phức tạp nhìn Triệu Tử Duy đang ngồi phía đối diện. Trước mặt họ là một bàn đầy thức ăn sơn hào hải vị vô cùng phong phú, có vẻ ngự thiện phòng đã dốc hết tâm tư vào đây, mỗi một món ăn đều được làm một cách tinh xảo, hơn xa các tửu lâu bên ngoài dân gian, hương vị thơm ngon xông vào khoang mũi, Mộ Dung Ca mỉm cười: "Thức ăn rất ngon."

"Đầu bếp có làm gì cũng không thể sánh được với tay nghề của nàng, nàng nếm thử đi, nếu không vừa miệng ta lại bảo ngự thiện phòng làm món ăn khác." Triệu Tử Duy thất thần nhìn nụ cười của Mộ Dung Ca, bất giác trên môi hắn cũng nở nụ cười yêu chiều.

Mộ Dung Ca gật đầu. "Vậy thiếp không khách khí nữa." Từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng, nhìn một bàn đầy thức ăn ở trước mặt làm cho bụng nàng réo vang suốt từ nãy tới giờ. Thức ăn ở trong cung so về mùi vị lẫn màu sắc tất nhiên phải ngon hơn nhiều so với bên ngoài dân gian.

Triệu Tử Duy thấy nàng ăn ngon lành cũng mỉm cười sung sướng, đã bao lâu rồi hắn chưa được vui vẻ như thế này? Đôi mắt hắn di chuyển đến vết sẹo bên má trái của nàng, ánh mắt hơi trầm xuống ẩn hiện sát khí, hắn trầm giọng hỏi: "Là ai đã hủy dung mạo của nàng?"

Nghe vậy, Mộ Dung Ca hơi ngừng lại, nàng đã quên không xử lý vết dịch dung trên gương mặt mình, mang theo nó trong một thời gian dài nên nàng cũng lười tháo xuống. Thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Triệu Tử Duy, nàng bèn cười: "Đây là thuật dịch dung, không phải vết sẹo thật, muốn tháo nó xuống hơi phiền phức ạ."

"Tháo xuống đi, ta nhìn nó rất chướng mắt." Triệu Tử Duy lập tức yên tâm, sát khí trong mắt cũng biến mất.

"Thật sự rất phiền phức đó ạ." Mộ Dung Ca nhíu mày trả lời.

Khóe miệng Triệu Tử Duy khẽ giật, đời hắn đã gặp rất nhiều đàn bà nhưng chẳng có ai như nàng, không bao giờ để ý đến dung mạo của mình, có cô gái nào không thích đẹp cơ chứ?

"Thực ra vết sẹo này rất có ích. Nhờ nó mà không ai nhận ra thiếp là Mộ Dung Ca." Mộ Dung Ca thu lại ý cười, nghiêm túc nói. Nếu nàng không bị nhận ra thì kẻ đang đứng phía sau ngấm ngầm kia cũng không thể lợi dụng nàng được.

Đuôi lông mày của Triệu Tử Duy nhẹ nhướn lên, trong đôi mắt thâm thúy tà mị thoáng hiện lên ánh nhìn kỳ lạ. Hắn vẫn luôn biết nàng là một cô gái thông minh tài trí, nhưng không ngờ nàng đã biết hết!

Đầu buổi chiều, một đạo thánh chỉ ban xuống như tiếng sấm rền vang khiến cả hậu cung xôn xao.

Khánh Lâm vương dâng lên cho Hoàng thượng một cô gái tên gọi Mộc Khinh, được Hoàng thượng phong làm Thanh phi, ban thưởng cung Thu Nguyệt.

Cung Thu Nguyệt nằm gần cung Thừa Thanh, được Hoàng thượng tu sửa lại sau khi đăng cơ. Vốn các phi tần đều suy đoán rằng Lan Quý phi đang được sủng ái gần đây sẽ vào ở trong cung Thu Nguyệt, nhưng không ngờ một cô gái mới vào cung đã được ban cho nơi đó, đạo thánh chỉ này rõ ràng đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Rốt cuộc vị Thanh phi này là cô gái như thế nào lại được sủng ái đến thế? So ra còn hơn Lan quý phi nhiều.

Lời đồn ngày càng lan rộng trong cung, mọi người đều bàn tán nói rằng Hoàng thượng đổi khẩu vị, chán tiểu mỹ nhân rồi chuyển sang thích cô gái xấu xí. Có người nói cô gái này bị hủy dung, so về dung mạo thì cô ta không thể nào bằng được với Lan quý phi, nhưng ngày nào Hoàng thượng cũng đến cung của Thanh phi, làm cả hậu cung tràn ngập ghen tị.

"Hoàng thượng ban cho Thanh phi cung Thu Nguyệt? Ngài lại sủng ái nàng ta đến vậy sao?" Hương Lan đứng trước cửa sổ nhìn ra vườn hoa đẹp rực rỡ ở bên ngoài, hương thơm tự nhiên của hoa cỏ xông vào khoang mũi. Trước đây mỗi lần đến cung Chiêu Dương, hắn đều ôm nàng ta cùng đứng trước cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa xinh đẹp ở bên ngoài, ân cần rót vào tai nàng những lời yêu thương mật ngọt. "Ái phi, cung Chiêu Dương này rất thích hợp với nàng, khi nàng mở cửa sổ, ngay lập tức cảnh đẹp ngập tràn trước mắt, nhìn cảnh đẹp này nàng sẽ nhớ tới trẫm, đây chính là sủng ái vinh quang không ai có thể so sánh với nàng."

Khi đó, nàng ta hoàn toàn không nghĩ rằng hắn sẽ sủng ái mình đến như vậy. Nàng ta biết bên cạnh hắn có vô số mỹ nhân nhưng chẳng có mấy người thật sự được sủng ái. Giữa lúc đang đắm chìm trong yêu thương ngọt ngào thì Mộ Dung Ca xuất hiện, Hương Lan phải thừa nhận rằng mình đã vô cùng lo lắng sợ hãi.

Mộ Dung Ca vừa xuất hiện đã nhận được nhiều ưu ái như vậy khiến nàng ta phải tự hỏi lại mình rằng liệu Triệu Tử Duy có thật sự đang yêu thương nàng ta không?

"Trước đây là Mộ Dung Ca, bây giờ là Mộc Khinh, rốt cuộc thì cô có ý đồ gì đây?" ánh mắt Hương Lan hơi nheo lại, lạnh lùng cất lên tiếng hỏi giữa không gian yên tĩnh.

Một cơn gió thổi tới mang theo hương hoa nồng nàn xộc thẳng vào trong phòng, đôi môi của Hương Lan hơi hé ra, nở nụ cười tuyệt diễm, nàng ta thì thầm: "Những sủng ái đó chắc chắn là thật."

-bamholyland.com-

Cả đêm hôm qua Lương Hân Hân không ngủ được, trở mình suốt đêm ở trên giường, nàng cứ luôn nghĩ mãi về lai lịch của Thanh phi cùng những biểu hiện bất thường của Triệu Tử Duy mấy ngày gần đây, dường như có một âm mưu nào đó đang diễn ra, hắn bị nguy hiểm sao?

"Hoàng quý phi, cả đêm hôm qua người không ngủ, hao tổn tinh thần là vì lo nghĩ đến chuyện gì ư?" Vừa đúng lúc tối hôm qua đến phiên Như Băng gác đêm, nằm ở phòng ngoài, nàng nghe thấy tiếng Lương Hân Hân trở mình suốt đêm, không hề ngủ chút nào. Như Băng biết Lương Hân Hân đang lo lắng vì sự xuất hiện của Thanh phi.

Ngoài Lan quý phi và Khánh Lâm vương, chưa có ai nhìn thấy được dung mạo thực sự của Thanh phi, Hoàng thượng đã có lệnh không cho bất kì kẻ nào được tới quấy rối Thanh phi nên không ai dám đi tới cung Thu Nguyệt.

Tuy việc Thanh phi được ở trong cung Thu Nguyệt đã chứng minh được địa vị của nàng trong lòng Hoàng thượng, nhưng cho đến hôm nay Hoàng thượng cũng không quá sủng ái nàng, điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, không giải thích được chuyện gì đang xảy ra.

"Ngươi đem súc vải gấm màu tím Phụ hoàng gửi tặng bản cung đưa tới cung Thu Nguyệt cho Thanh phi." Lương Hân Hân cố nén khó chịu trong lòng, trầm giọng ra lệnh cho Như Băng.

Như Băng cúi đầu nhận lệnh. "Vâng."

Lương Hân Hân cau mày suy nghĩ, rốt cuộc tên Khánh Lâm vương đó muốn gì? Và cả Triệu Tử Duy nữa, ngài muốn làm gì đây? Thấy Như Băng xoay người đi ra ngoài, Lương Hân Hân gọi lại. "Như Băng, hai ngày gần đây bên phía Lan Quý phi có động tĩnh gì không?"

Nghe đến cái tên Lan Quý phi, trong mắt Như Băng thoáng tỏ ra chán ghét. Từ hồi còn ở phủ Thái tử nước Hạ, cô ta đã đối địch với nàng và Mộ Dung Ca rồi, hôm nay cô ta được nhảy lên cành làm Phượng hoàng, đúng là vận giẫm phải phân chó! Như Băng lắc đầu trả lời Lương Hân Hân: "Mấy ngày nay Lan quý phi vẫn ở trong cung Chiêu Dương, chưa từng đi ra ngoài. Trước đây cứ vài ngày cô ta lại tới cung Thừa Thanh, nhưng hai ngày gần đây không hề có hành động gì ạ." Xem ra cô ta đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt để củng cố lại địa vị của mình.

Chẳng phải thời gian trước đây Hương Lan cũng từng như thế này sao, bởi vì cô ta mà biết bao phi tần trong hậu cung này phải chịu cảnh bị ghẻ lạnh. Giờ xuất hiện thêm một Thanh phi sẽ giúp cô ta được nếm trải mùi vị cô đơn như các phi tần khác. Cũng bởi vì vậy mà có thể thấy Hoàng thượng thật sự sủng ái vị Thanh phi này. Đã có lần Lan quý phi nói thích cách bài trí trong cung Thu Nguyệt, lần đó sắc mặt của Hoàng thượng rất xấu khiến cô ta tẽn tò xấu hổ. Nhưng Thanh phi vừa đến đã được ban cho cung Thu Nguyệt đã nói lên rằng địa vị của cô gái này ở trong lòng Hoàng thượng hơn hẳn Hương Lan.

Lương Hân Hân nghe xong gật đầu. "Ừ, ngươi đi đi."

-bamholyland.com-

Đôi lông mày của Lâm Thanh Nhã nhướng lên cao, cặp mắt lúng liếng liếc nhìn bảng hiệu đề ba chữ Thu Nguyệt Cung, chiếc bảng này do chính tay Triệu Tử Duy tự mình hạ bút ngự ban.

Nàng ta vừa đố kị vừa cảm thấy tò mò về vị Thanh phi mới tới này.

Cô ta có cái gì mà được Triệu Tử Duy ưu ái đến vậy?

Từ lúc mới bắt đầu vào cung, Lâm Thanh Nhã đã luôn ước ao có một ngày mình được đặt chân vào cung Thu Nguyệt, nhưng lúc này đây nàng ta chỉ có thể đứng ở trước cửa cung, chờ đợi được gặp Thanh phi, đúng là quá mức châm chọc! Nhưng nàng ta cũng phải thừa nhận rằng bản thân mình cảm thấy hả hê khi chứng kiến Hương Lan rớt xuống đài, chắc hẳn cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay. Lâm Thanh Nhã thực sự mong muốn vị Thanh phi này đoạt hết tất cả sủng ái của Hương Lan!

Đợi đã lâu, rốt cuộc cũng thấy cung nhân vào bẩm báo đi ra.

"Xin Thục phi nương nương thứ lỗi, thân thể của Thanh phi nương nương hôm nay hơi khó chịu nên không thể tiếp khách." Cung nữ trả lời.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Nhã cứng lại, nàng ta cười lạnh: "Thanh phi thật quá kiêu căng phách lố rồi đó!" Nàng ta đứng chờ một lúc lâu ở ngoài cửa mà chỉ nhận được lời cự tuyệt này thôi ư!

Người cung nữ kia nhẹ nhàng đáp lại: "Thanh phi nương nương thích yên tĩnh, xin thứ cho nô tỳ không tiễn Thục phi nương nương."

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã lập tức trầm xuống. Nàng ra trợn mắt hét lên. "Láo toét! Ta đánh chết ngươi!" Tuy nàng ta không phải là Hoàng hậu, cũng chẳng phải Hoàng quý phi nhưng dù gì cũng là Thục phi cao quý đồng cấp với Thanh phi, thời gian vào cung còn sớm hơn mấy năm, luận về thứ bậc Thanh phi kia cũng phải gọi nàng ta một tiếng tỷ tỷ, thế mà cô ta dám không coi nàng ta ra gì.

Nha hoàn của Lâm Thanh Nhã đứng phía sau thấy thế liền muốn xông lên đánh người cung nữ kia.

Cung nữ không mặn không nhạt nói: "Hoàng thượng có lệnh, nếu Thanh phi không muốn tiếp thì không ai có thể tới quấy rầy, càng không cho phép kẻ khác tới quậy phá ở cung Thu Nguyệt." Khí thế của nàng ta bức cung nữ của Lâm Thanh Nhã phải lùi lại, càng làm cho sắc mặt của Lâm Thanh Nhã trở nên khó coi hơn.

"Được, được lắm!" Lâm Thanh Nhã nghiến răng nghiến lợi, mối nhục ngày hôm nay nàng ta sẽ không bao giờ quên! Sau này nhất định phải trả lại gấp bội.

Lâm Thanh Nhã xoay người chưa đi được mấy bước đã thấy Như Băng bước đến, người cung nữ kia không cần thông báo, thấy Như Băng lập tức cho vào bên trong.

Sắc mặt Lâm Thanh Nhã biến thành đỏ sậm, nàng ta cắn chặt hàm răng, "Thanh phi muốn đối nghịch với bản cung!"

Cung nữ sau lưng lập tức nói phụ họa: "Đúng vậy, Việc Thanh phi vừa vào cung đã được ở trong cung Thu Nguyệt chẳng qua là vì Hoàng thượng nể mặt Khánh Lâm vương thôi ạ, thế mà cô ta còn dám tỏ ra cao ngạo ở trước mặt Thục phi nương nương, thật chẳng coi ai ra gì! Phúc cho cô ta là Thục phi nương nương rất rộng lượng không thèm tính toán với cô ta, nếu đổi thành người khác thì cô ta đã chết từ lâu rồi! Thục phi nương nương người đừng tức giận, với khuôn mặt bị hủy dung, Thanh phi sẽ không được mấy thời gian mà kiêu ngạo nữa đâu, chờ khi cô ta bị Hoàng thượng hắt hủi, tới lúc đó chúng ta đến xử lý cô ta là được ạ."

Nghe vậy, sắc mặt của Lâm Thanh Nhã cũng dịu lại, nàng ta hài lòng gật đầu: "Chính xác, hôm nay cô ta dám coi thường bản cung như vậy, sau này đừng trách bản cung ra tay độc ác!" Lâm Thanh Nhã nàng là kẻ dễ bắt nạt như vậy sao? Mơ đi!

-bamholyland.com-

Như Băng theo chân cung nữ tiến vào bên trong cung Thu Nguyệt, vừa đi nàng vừa tự hỏi vì sao vừa rồi Lâm Thanh Nhã bị từ chối, còn mình chưa cần thông báo đã được tiến vào bên trong?

Đương lúc thất thần, người cung nữ đi trước bất ngờ xoay người lại nói với nàng: "Mời chờ ở gian ngoài, khi nào Hoàng thượng rời đi, ta sẽ quay trở lại mời cô."

Hoàng thượng đang ở trong cung Thu Nguyệt ư? Như Băng rất kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, đồng ý chờ đợi.

Bên trong chính điện cung Thu Nguyệt. Một làn khói thuốc nhẹ nhàng phiêu tán lượn lờ trong không trung.

Mộ Dung Ca đưa lưng về phía Triệu Tử duy, thở dài: "Hoàng thượng đâu cần làm như vậy." Hôm đó nàng đã nói rõ ràng với hắn chỉ cần cho nàng một chức nữ quan là được, không ngờ hắn lại ban xuống đạo thành chỉ phong nàng làm Thanh phi. Đã qua hai năm nhưng lòng hắn vẫn còn cố chấp đến như vậy.

Hắn làm như thế chẳng phải đã đẩy cả hai vào thế khó cả đôi đường hay sao?

Cặp mắt tà mị của Triệu Tử Duy hơi nheo lại, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực mãi vẫn chưa dứt, hắn biết rõ việc mình áp đặt thân phận cho nàng sẽ khiến nàng không vui, sẽ lạnh nhạt với hắn, nhưng hắn thực sự không thể khống chế được chính mình. Nếu không phải sợ nàng sẽ rời xa hắn và trong triều đình còn cần phải xử lý rất nhiều thứ thì hắn đã muốn lập nàng làm Hoàng hậu ngay lập tức! Chỉ cần cho hắn thời gian, hắn tin chắc mình có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, trở thành Hoàng hậu duy nhất trong đời này của hắn.

"Trẫm cố ý làm như vậy đấy."

Nếu số phận đã an bài nàng quay trở về bên cạnh hắn một lần nữa, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng rời khỏi mình. Tuyệt đối không!

Đôi mắt đen láy của Mộ Dung Ca hơi giật mình, nàng xoay người nhìn hắn.

Hắn vẫn như thế, vẫn là một kẻ bá đạo như hai năm trước đây, chỉ cần là việc hắn đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Giờ tình thế đã khác xưa, hắn cũng biết rõ có một số việc không thể quay lại được nữa, vì sao vẫn còn cố chấp như thế?

Nàng khẽ gọi. "Hoàng thượng..."

"Nàng không cần nói gì cả, Trẫm sẽ giải quyết tất cả mọi việc! Tạm thời... nàng cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi!" Triệu Tử Duy đưa tay lên chặn lời nói của Mộ Dung Ca, kiên quyết không cho nàng từ chối hắn.

Không để nàng có cơ hội khuyên bảo, hắn lập tức xoay người đi nhanh ra ngoài.

Mộ Dung Ca đành nhìn theo vạt áo của hắn, trầm ngâm suy nghĩ.

"Thanh phi nương nương. Cung nữ Như Băng ở bên cạnh Hoàng quý phi phụng lệnh tới cầu kiến ạ." Một cung nữ mặc áo tơ màu trắng đứng trước cửa đại điện cung kính bẩm báo với Mộ Dung Ca.

Nghe thấy vậy, đáy mắt Mộ Dung Ca thoát hiện lên tia nhìn kỳ lạ, nàng nói. "Bảo nàng ta buổi chiều hãy quay trở lại."

-bamholyland.com-

Lúc đó ở nước Hạ, phủ Thái tử.

Gia Kiệt đang cúi cầu, trầm trọng nói: "Chủ công, chuyện có một chút rắc rối. Mộc Khinh được Khánh Lâm vương bảo vệ chặt chẽ đưa về nước Tề, dọc đường ám vệ không có cơ hội ra tay."

Nguyên Kỳ hơi nheo mắt, trầm tĩnh nói. "Khánh Lâm vương đưa người tới nước Tề?"

"Ty chức cho rằng Khánh Lâm vương muốn lợi dụng Mộc Khinh để thực hiện ý đồ mưu phản, nhưng không ngờ hắn lại dâng cô gái này cho Hoàng đế nước Tề. Dung mạo của cô gái này đã bị hủy vậy mà vẫn được Hoàng đế nước Tề phong làm Thanh phi. Rốt cuộc Khánh Lâm vương muốn làm gì, ty chức nghĩ mãi vẫn chưa hiểu được." Gia Kiệt xấu hổ nói ra suy đoán của mình.

Nguyên Kỳ dõi mắt nhìn về xa xăm, trong đôi mắt thâm trầm sâu không thấy đáy của hắn xuất hiện tia sáng kì dị, hắn nhìn Gia Kiệt, lạnh giọng hỏi: "Ngươi đã từng nói cô gái kia có dung mạo rất giống Mộ Dung Ca phải không?

Gia Kiệt lập tức đáp: "Vâng ạ."

Nguyên Kỳ chợt đảo mắt qua bàn cờ trước mặt, trong đó có một quân cờ ít gây chú ý nhất, nhưng chính quân cờ này khống chế cả bàn cờ. Cơ thể hắn cứng lại, trong lòng như đang có hàng vạn con sóng trào dâng, đưa bàn tay run rẩy lần tìm chiếc túi hương bên hông, trong đó có một chú cá vàng nhỏ, hình ảnh thê lương ngày đó một lần nữa xuất hiện trước mắt.

Ánh mắt hắn dường như se lại: "Nàng đang lừa bổn cung phải không?"
Bình Luận (0)
Comment