Thiếp Khuynh Thành

Chương 154

Edit: Vịt

Như Băng không thể giải thích được vì sao lúc này nàng ta lại cảm thấy Mộ Dung Ca trước mắt mình rất xa lạ, nàng ấy thông minh bản lĩnh lại tự tin như vậy, rốt cuộc Mộ Dung Ca muốn làm gì? Và Hương Lan muốn làm gì?

Bên trong thiên điện.

Hương Lan ngồi chờ trên ghế, vừa uống trà vừa quan sát khung cảnh xung quanh. Cung Thu Nguyệt không hổ là nơi Triệu Tử Duy đích thân ra tay, mỗi một chi tiết đều được làm tỉ mẩn, cẩn thận, nhìn qua thì nơi này có vẻ đơn giản nhưng từ chất liệu gỗ đến tất cả những thứ khác đều toát lên vẻ trân quý mà những cung điện khác không thể so sánh được.

Hương Lan âm thần siết chặt bàn tay, hốc mắt hơi ê ẩm. Những thứ Triệu Tử Duy cho Mộ Dung Ca nhiều đến mức không thể diễn tả bằng từ ngữ, càng không thể đem ra so sánh với bất kì thứ gì. Chỉ có nàng ta mới cảm nhận được từ sau khi Mộ Dung Ca xuất hiện, Triệu Tử Duy đã thay đổi đến mức nào. Trước đây hắn hết sức sủng ái nàng ta, yêu chiều hơn nhiều so với các phi tần khác và Hương Lan hiểu rằng những tình cảm đó của hắn đều là thật, nhưng khi Mộ Dung Ca xuất hiện, nàng ta cảm thấy do dự.

Cũng nhờ ngày hôm ấy ở trước mặt mọi người, Triệu Tử Duy vừa quát tháo vừa hất đổ chén trà nóng vào tay Mộ Dung Ca mới khiến lòng hoài nghi của nàng ta yên ổn trở lại, nhưng bây giờ khi nhìn thấy những thứ trân quý ở trước mắt, lồng ngực nàng ta như bị ai đó bóp chặt, nghẹn lại.

Hương Lan tự cười chính mình. Lúc còn đi theo bên cạnh Lâm Thiện Nhã, nàng ta đã từng thầm cười nhạo Lâm Thiện Nhã vì mê mẩn một người đàn ông mà làm ra những chuyện ngu ngốc để đến mức thảm hại như vậy. Đến hôm nay khi chính bản thân mình gặp phải Triệu Tử Duy, nàng ta lại bắt đầu do dự.

Cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên tay, đây là chiếc vòng Triệu Tử Duy tặng cho nàng ta, nàng ta cực kì thích nó.

Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, nàng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa và thấy Mộ Dung Ca đang bước vào. Mộ Dung Ca ăn mặc rất đơn giản nhưng từ nàng toát lên vẻ thanh nhã thoát tục rất riêng không giống với bất cứ phi tần nào trong hậu cung, điều này khiến Mộ Dung Ca trở nên đặc biệt!

Đột nhiên cả người nàng ta run lên khi nhìn Mộ Dung Ca thanh nhã trước mặt, trái tim không khống chế được đập mạnh. Triệu Tử Duy không thích những cô gái ăn mặc diêm dúa và có cử chỉ tùy tiện, chẳng lẽ là vì…

Sắc mặt của Hương Lan hơi tái đi.

Mộ Dung Ca bước đến gần, thấy Hương Lan suy nghĩ nhập thần bèn nhíu mày, cất giọng đều đều: “Đã để Lan phi phải đợi lâu, chẳng hay Lan phi tới gặp bổn cung là có việc gì?”

Nói xong, nàng đưa tay ra hiệu cho Như Băng tiến lên châm trà. Sau khi ngồi xuống, nàng mới đưa mắt nhìn thẳng vào Hương Lan, không hổ là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, chỉ riêng dáng ngồi đã thể hiện phong phạm tiên tử khiến người đối diện phải mất hồn, khó trách sẽ trở thành quân cờ cho kẻ khác lợi dụng. Mộ Dung Ca nâng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ cho thấm giọng, sau đó tiếp tục ngẩng đầu chờ đợi Hương Lan hồi hồn.

Hương Lan nghe thấy câu hỏi của Mộ Dung Ca, nàng ta không ngạc nhiên khi thấy Mộ Dung Ca đi thẳng vào vấn đề như vậy, liếc mắt đến mu bàn tay vẫn còn sưng đỏ của Mộ Dung Ca, vết thương quả thật nặng đến giật mình, ánh mắt Hương Lan hơi lóe lên sự vui mừng, nàng ta cười nhẹ: “Ngày ấy Hoàng thượng hơi quá nóng giận rồi. Lỗi ở bổn cung không nên đề cập đến vấn đề đó khiến Hoàng thượng hiểu lầm Thanh phi. Hoàng thượng thật sự không đành lòng để bổn cung phải chịu bất kì sự tổn thương nào. Hiện tại xem ra vết thương trên tay Thanh phi đã đỡ hơn nhiều. Sự việc cũng đã qua, bổn cung mong muốn Thanh phi có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước.”

Mộ Dung Ca hơi cau mày.

Như Băng rất tức giận, nàng biết Hương Lan đến đây sẽ không có chuyện gì tốt mà! Không ngờ mục đích lần này của cô ta là muốn khoe khoang! Không phải chỉ là ỷ có khuôn mặt đẹp nên nghĩ rằng mình hơn Mộ Dung Ca sao? Hôm nay cô ta đến đây là muốn ra oai phủ đầu đấy hả? Ghê gớm nhỉ!

“Vậy sao? Ý của Lan phi là muốn bổn cung nhường ngươi bởi vì Hoàng thượng đang sủng ái ngươi ư?” Trong mắt Mộ Dung Ca xuất hiện tia nhìn sắc bén, nàng không hề e dè mà nhướng mày trừng mắt với Hương Lan.

Bên trong thiên điện cũng có mấy cung nhân đang đứng chờ hầu hạ, nghe cuộc đối thoại giữa hai người đều sợ rước họa vào thân nên lập tức cúi thấp đầu, không dám ho he tiếng nào.

“Thanh phi không cần nhạy cảm như vậy, bổn cung đến đây hôm nay chỉ muốn xóa tan những hiềm khích lúc trước giữa chúng ta mà thôi. Dù sao tỷ muội chúng ta cũng cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng vui vẻ là bổn phận của chúng ta và cũng là chuyện chúng ta nên làm nhất.” Hương Lan cười mềm mỏng. Giọng nói của nàng ta rất dịu dàng, ngay cả ánh mắt nhìn Mộ Dung Ca cũng không kém phần hiền hòa.

Mộ Dung Ca chỉ cười nhạt mà không nói, tiếp tục cúi đầu uống trà. Trong lòng nàng âm thầm tính toán thời gian khi nào Hương Lan sẽ ra tay.

Hương Lan kinh ngạc nhíu mày, vì sao Mộ Dung Ca không trả lời? Nàng ta tiếp tục cười nói: “Chuyện Hoàng thượng sủng ái Thanh phi tất cả các tỷ muội trong cung đều nhìn thấy, cung Thu Nguyệt được đích thân Hoàng thượng xây lại từ hai năm trước nhưng chưa tỷ muội nào có diễm phúc được vào ở, mà Thanh phi vừa tiến cung đã được Hoàng thượng ban cho cung Thu Nguyệt, phúc phận đó các tỷ muội cầu cũng không được. Vì thế Thanh phi chớ nên giận Hoàng thượng, có trách thì hãy trách bổn cung, tất cả đều là lỗi của bổn cung.”

“A? Bổn cung có nói giận Hoàng thượng sao? Hoàng thượng là vua của một nước, cho dù có muốn giết, bổn cung cũng không hề oán thán chứ huống chi chỉ là một vết thương nhỏ nhặt thế này, chỉ cần Hoàng thượng vui vẻ là được rồi. Có điều, thái độ của Lan phi bây giờ lại làm cho bổn cung cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Lan phi muốn nói điều gì?” Mộ Dung Ca cười nhạt, ánh mắt nhìn Hương Lan lạnh lùng không hề che giấu.

Hương Lan thấy Mộ Dung Ca phản ứng như thế thì thầm mở cờ trong bụng, nàng ta bắt đầu suy tính đo lường thời gian, sau đó cúi đầu tỏ vẻ mình bị tổn thương: “Thanh phi lạnh nhạt với bổn cung thế này, xem ra trong lòng dù không giận Hoàng thượng thì cũng là giận bổn cung rồi.”

“Nếu Lan phi đã nói như thế, bổn cung cũng không còn lời nào để nói. Có phải Lan phi đến đây hôm nay mục đích chính là muốn gây khó chịu cho bổn cung?” Ánh mắt Mộ Dung Ca càng thêm băng giá, nàng giễu cợt trừng mắt nhìn Hương Lan nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác. Hương Lan này quá cẩn thận, nàng ta chỉ đi từng bước một rất dè dặt, rõ ràng tâm cơ của nàng ta cao hơn Lâm Thiện Nhã và Lâm Thanh Nhã nhiều.

Câu chất vấn lạnh lùng của Mộ Dung Ca làm cho bầu không khí trong phòng bỗng trở nên kỳ lạ và xấu hổ.

Hai vai của Hương Lan hơi run rẩy, nàng ta cầm chiếc khăn gấm lên lau khóe mắt, dường như cảm thấy vô cùng tủi thân, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở: “Bổn cung chưa từng có ý nghĩ gì xấu xa, vốn chỉ muốn trở thành tỷ muội tốt với Thanh phi. Hôm nay bổn cung đến đây cũng chỉ muốn hóa giải những hiềm khích để Thanh phi không giận Hoàng thượng nữa, đồng thời cũng tha thứ cho bổn cung. Thật không ngờ Thanh phi lại nói những lời khiến bổn cung tổn thương thế này!”

Hương Lan âm thầm quan sát vẻ mặt của Mộ Dung Ca qua khóe mắt, nhưng Mộ Dung Ca rủ mi nhìn xuống nên không thể thấy rõ, lòng nàng ta hơi căng thẳng mơ hồ phát hiện ra có điểm không thích hợp, nhưng nàng ta đã không còn đường lùi nên chỉ có thể tiếp tục hoàn thành việc đang dang dở.

“Kỳ thực từ hồi ở phủ Thái tử nước Hạ, bổn cung đã vô cùng ngưỡng mộ Thanh phi, có điều khi đó Thanh phi ở bên cạnh hầu hạ cho Thái tử, thân phận quá cao mà bổn cung chỉ là một tỳ nữ nên không dám tới bắt chuyện. Việc đời khó lường, hơn hai năm trước khi nghe tin Thanh Phi chết, bổn cung đã rất kinh hãi và đau lòng, hôm nay may mắn được gặp lại Thanh phi ở đây tâm tình khó tránh khỏi có phần kích động. Bổn cung thực sự có rất nhiều điều muốn nói với Thanh phi nên tại gia yến ngày hôm đó mới thất thố trước mặt Hoàng thượng như thế, bổn cung cũng không ngờ những lời nói đó lại khiến Thanh phi giận dữ và hiểu lầm bổn cung…” Hai vai Hương Lan càng run hơn, tâm tình kích động nhưng dáng điệu khi nói lại tỏ ra mình là kẻ vô tội cao thượng.

Ngay lập tức nàng ta nhận được ánh mắt đồng tình của những cung nhân có mặt ở đó, bọn họ đều nghĩ xem ra không thể tin hết những lời đồn đại, kỳ thực Lan Phi đâu có đáng sợ như vậy! Có lẽ những lời nói không hay về Lan phi từ trước đến nay chỉ là thủ đoạn hãm hại trong hậu cung mà thôi.

Mộ Dung Ca vẫn ở bên cạnh thờ ơ nhìn Hương Lan biểu diễn, vô cùng đặc sắc! Nàng ta chỉ cần nói mấy câu đã biến cục diện chủ động thành của mình.

Như Băng thấy thế cũng thầm giận dữ, muốn tiến lên xé tan bộ mặt vờ vĩnh này của Hương Lan. Như Băng thoáng cười lạnh, đang muốn mở miệng nói thì thấy Mộ Dung Ca đưa tay ngăn lại, nàng cắn cánh môi không cam lòng lui về sau một bước, lòng trùng xuống. Mộ Dung Ca sợ đắc tội với Hương Lan sẽ càng khiến Hoàng thượng tức giận thêm sao?

“Thì ra là thế.” Ánh mắt Mộ Dung Ca bỗng nhiên thay đổi, nàng mỉm cười mềm mại như làn gió xuân. “Xem ra bổn cung đã trách nhầm Lan phi rồi. Kỳ thực ngày ấy cũng là do bổn cung không biết giữ mồm giữ miệng nên mới bị phạt, nhờ Hoàng thượng thương tiếc nên mới không bị trách phạt nặng hơn, quả thực lúc đó trong lòng bổn cung rất tức giận và thầm cảm thấy oán hận Lan phi, nhưng bây giờ nghe những lời giải thích của Lan phi, bổn cung đã hiểu ra tất cả nên đâu còn gì không hài lòng. Bổn cung cảm thấy rất mừng vì không ngờ Lan phi lại là cô gái tốt đến vậy. Chỉ có điều, bổn cung không hiểu chuyện ở trong phủ Thái tử Hạ quốc mà Lan phi vừa nói là như thế nào.”

Hương Lan siết chặt hai nắm tay, sắc mặt biến trắng, mới vừa rồi thái độ của Mộ Dung Ca còn lạnh như băng, bộ dạng rõ ràng rất ghen tị, vì sao chỉ nói mấy câu đã quay ngoắt như thế? Thật kỳ lạ.

Mộ Dung Ca nháy mắt, tò mò hỏi Hương Lan. “Ơ? Vì sao Lan phi lại không nói?”

Thấy phản ứng của Mộ Dung Ca, những cung nhân xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thanh phi và Lan phi đã hóa giải được hiềm khích nên Thanh phi mới hòa hoãn như vậy.

Như Băng đứng đằng sau rất kinh ngạc, vì sao Mộ Dung Ca lại thay đổi nhanh như vậy? Hương Lan mới chỉ nói vài câu mà nàng ấy đã tha thứ rồi? Mộ Dung Ca là một cô gái thông minh, vốn dĩ nàng ấy không thể dễ dàng tha thứ cho Hương Lan như vậy!

Hương Lan nhẹ đảo tròng mắt, trong đầu nghĩ nhanh. Mộ Dung Ca sẽ không vô duyên vô cớ dễ dàng thay đổi thái độ, chẳng lẽ Mộ Dung Ca biết nàng ta đang diễn trò nên muốn cùng phối hợp xem sao ư? Đáy mắt thoáng lạnh, hai vai Hương Lan vẫn tiếp tục run lên. “Thanh phi thật tốt bụng làm bổn cung cảm động! Mới đầu khi đến đây bổn cung rất lo âu không biết Thanh phi có chịu tha thứ cho bổn cung hay không, hiện tại xem ra là do bổn cung đã suy nghĩ quá nhiều, giờ bổn cung cũng đã hiểu vì sao Hoàng thượng yêu mến Thanh phi như vậy.”

Mộ Dung Ca che miệng cười khẽ. “Lan phi nói đùa rồi, Hoàng thượng sao có thể thích bổn cung, Lan phi mới là người ở trong lòng Hoàng thượng, nếu không vì sao bổn cung mới nói vài câu đã khiến Hoàng thượng tức giận che chở Lan phi như thế. Hơn nữa, mỗi khi Hoàng thượng tới chỗ bổn cung cũng đều nhớ đến Lan phi, kỳ thực nhờ Hoàng thượng nói nên bản cung mới biết Lan phi không chỉ là người xinh đẹp tuyệt mỹ mà còn là một cô gái có trái tim lương thiện.”

Nhìn sắc mặt của Mộ Dung Ca không hề thấy vẻ tức giận, thậm chí nàng còn tươi cười thật lòng muốn qua lại thân thiết với Hương Lan.

Hương Lan hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Ca, nàng ta chần chừ: “Hoàng thượng đã từng đề cập đến bổn cung ở trước mặt Thanh phi sao?” Trước đây Hương Lan luôn ngờ vực sự sủng ái của Triệu Tử Duy đối với mình rất kỳ lạ, có lẽ nào hắn biết mục đích của nàng ta khi đến đây nên mới đối xử tốt như vậy. Nhưng hôm nay được nghe chính miệng Mộ Dung Ca nói ra lại khiến nàng ta phải suy nghĩ, chẳng lẽ trong lòng hắn thực sự có nàng ta sao?

Mộ Dung Ca nâng chén trà lên ngấp một ngụm, nàng gật đầu tươi cười: “Sao Lan phi lại hỏi như thế?” Thực ra ở trước mặt nàng, Triệu Tử Duy chưa từng nhắc đến Hương Lan. Chỉ có đêm đó khi cùng ngồi ăn và ngắm trăng, hắn vừa muốn mở miệng nhắc tới Hương Lan đã bị nàng chặn lại. Triệu Tử Duy không cần phải giải thích với nàng cái gì cả.

Hương Lan lập tức ý thức được mình vừa thất thần, trong tình huống này mà nàng ta vẫn còn ngơ ngẩn nghĩ tới Triệu Tử Duy, xem ra nàng ta đã yêu hắn rồi cho nên mới để ý những lời hắn nói về mình, thậm chí muốn biết trong lòng hắn đang nghĩ đến ai? Nhưng lúc này nàng ta đang phải đối mặt với Mộ Dung Ca, tuyệt đối không thể làm lỡ chuyện được.

“Bổn cung chỉ là hiếu kỳ thôi.” Hương Lan nhẹ cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng.

Mộ Dung Ca cũng phối hợp che miệng cười trộm: “Lan phi ngượng ngùng sao? Đều là tỷ muội cả cần gì phải khách khí như vậy? Chúng ta cùng hầu hạ Hoàng thượng, tất nhiên sẽ biết Hoàng thượng yêu thích điều gì, Lan phi nói xem khi ở cùng với Lan Phi, Hoàng thượng có từng nhắc tới bổn cung không?”

Hương Lan hơi suy nghĩ, hồi tưởng lại từ lúc Mộ Dung Ca vào cung đến giờ Triệu Tử Duy đã từng nhắc tới Mộ Dung Ca ở trước mặt nàng ta chưa, hình như là không có. Nàng ta ngẩng đầu tươi cười nhìn Mộ Dung Ca: “Tất nhiên Hoàng thượng đã từng nhắc tới Thanh phi rồi, người nói Thanh phi dịu dàng ôn nhuận, là một trong những phi tần người thích nhất.” Dứt lời, trong đầu nàng ta nhớ tới hình ảnh ngày ấy khi Mộ Dung Ca vừa xuất hiện, Triệu Tử Duy đã hoảng hốt như thế nào.

Thời gian gần đây Hương Lan vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đó, nàng ta hoài nghi, giãy dụa trong những suy đoán nhưng vẫn không thể ra được kết quả.

Mộ Dung Ca nghe thế tỏ ra ngượng ngập: “Ôi Hoàng thượng cũng thật là, sao lại nói những lời như vậy ở trước mặt Lan phi chứ?”

Nhìn vẻ ngượng ngùng tươi cười trên gương mặt Mộ Dung Ca, Hương Lan cảm thấy thật nhức mắt, nụ cười trên môi cũng thiếu tự nhiên hơn. Nàng ta giả vờ nhìn lướt qua Như Băng, thay đổi chủ đề: “Như Băng gần đây khỏe chứ?” Hương Lan vốn chẳng có bao nhiêu ấn tượng với Như Băng, luận về mưu trí cô gái này không thể nào so sánh được với Mộ Dung Ca, nếu không đã không để thua trong tay Ánh Tuyết, có điều trước đây Như Băng đi theo Lương Hân Hân, giờ bỗng chạy theo Mộ Dung Ca, quả là một bằng chứng tốt không phải sao?

Như Băng cười nhạt, khó nén trả lời lại: “Làm phiền Lan phi nương nương phải quan tâm, nô tỳ đi theo Thanh phi nương nương đương nhiên rất tốt.”

Hương Lan gật gù vẻ hiểu rõ, sau đó nàng ta quay lại với Mộ Dung Ca, mềm mại nói: “Vừa vặn trong cung của bổn cung có thuốc trị sẹo, chỉ cần thoa lên vết sẹo trăm ngày sau sẽ có kết quả, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối sẽ không thấy dấu vết.” Vừa nói nàng ta vừa đưa tay ra nhận hộp thuốc mỡ từ cung nhân rồi đưa tới cho Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca nhận lấy nhưng không mở ra mà đưa cho Như Băng. “Lan phi thật chu đáo! Mấy ngày nay bổn cung vẫn luôn phiền lòng vì không biết làm cách nào trị vết sẹo trên tay, không ngờ Lan phi lại tặng bổn cung một món quà tốt như vậy, thật trúng ý của của bổn cung.”

Hương Lan cười nhẹ. “Thanh phi không cần khách sáo, chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.” Nàng ta thấy trà trên bàn đã hết, ánh mắt khẽ sáng lên, nói tiếp: “Bổn cung nghe nói tay nghề làm trà của Thanh phi rất tốt, đặc biệt là trà hoa cúc, chẳng biết bổn cung có diễm phúc được thử hay không?” Đoạn thời gian còn ở phủ Thái tử nước Hạ, Hương Lan đã biết tay nghề nấu ăn của Mộ Dung Ca rất khá, còn biết làm rất nhiều món ăn lạ, trong đó có trà hoa cúc nghe nói được liệt vào hàng tuyệt phẩm.

Những lời này làm nụ cười trên môi Mộ Dung Ca sâu thêm mấy phần, nàng nghiêng đầu nói với Như Băng: “Đi pha một bình trà hoa cúc.” Sau đó mỉm cười nhìn Hương Lan. “Chỉ là nghịch ngợm lúc rảnh rỗi thôi, thấy hoa cúc có mùi thơm rất dễ chịu nên ta đã nghĩ có thể thử đem nó ra ngâm trà, kết quả lại ra thứ trà có mùi vị rất tốt.”

“Vậy bổn cung càng không thể bỏ qua cơ hội này.” Hương Lan mừng rỡ.

Sau khi Như Băng đi khỏi, Mộ Dung Ca mới mỉm cười nói với tiếp: “Gần đây Lan phi có gặp Lâm Khinh Trần không?” Nước Phong đã bị diệt, Lâm Khinh Trần không còn là Thái tử Phong quốc, cũng chẳng phải Kinh Nam vương, y chỉ là một người dân bình thường.

Ánh mắt Hương Lan hơi lạnh đi, nàng ta cau mày, tại sao Mộ Dung Ca bỗng dưng nhắc tới Lâm Khinh Trần? Hương Lan suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Đã lâu rồi ta chưa gặp y, hôm nay bổn cung đã là phi tử của Hoàng thượng, những chuyện trước kia đều không đáng nhắc đến nữa.” Nàng ta càng nghĩ càng cảm thấy lo âu, rốt cuộc thì Mộ Dung Ca đã biết cái gì rồi?

Mộ Dung Ca cười nhẹ. “Thì ra là thế. Bổn cung vốn muốn nhờ Lan phi để gặp Lâm Khinh Trần. Vài năm trước bổn cung từng có duyên gặp mặt, cũng được y giúp đỡ rất nhiều chuyện, bổn cung thực sự muốn gặp y để nói tiếng cảm ơn.” Nàng đã từng nghĩ Lâm Khinh Trần là một người không màng danh lợi, người tốt hiếm có trên thế gian này, y khác hoàn toàn với những kẻ thích tranh quyền đoạt vị trong cung cấm, nhưng theo thời gian qua đi nàng bắt đầu có cái nhìn khác, có vài người mặt ngoài hiền lành nhưng bên trong ngấm ngầm giở thủ đoạn lừa dối thế nhân.

Hương Lan mỉm cười: “Thì ra Thanh phi đã từng được Lâm Khinh Trần giúp đỡ, nếu sau này có duyên, tin rằng Thanh phi sẽ được gặp lại y.” Cơ hội này sẽ tới nhanh thôi, Lâm Khinh Trần cũng không đợi được nữa rồi.

“Thật sao? Bổn cung rất mong chờ ngày đó đến.” Ánh nhìn của Mộ Dung Ca trở nên sâu hơn, sắc lạnh lưu động nơi đáy mắt. “Cách đây không lâu bổn cung có nghe nói Lâm Thiện Nhã bị Thái tử nước Hạ từ hôn, hiện không rõ tung tích, chẳng biết việc này có thật hay không?”

“Đúng là có chuyện này. Có thể nàng ta quá thương tâm nên không muốn xuất hiện trước mặt mọi người.” Đồng tử trong mắt Hương Lan hơi co lại, rốt cuộc thì Mộ Dung Ca muốn nói điều gì và muốn biết gì từ những câu trả lời của nàng ta? Hết Lâm Khinh Trần đến Lâm Thiện Nhã, từng bước thử nàng ta làm nàng ta càng thêm mơ hồ.

Mộ Dung Ca nhấp thêm một ngụm trà, vẻ mặt thoáng trầm xuống, giọng nói tiếc nuối: “Đúng là chuyện không may, bổn cung luôn muốn được gặp Lâm Thiện Nhã, không biết giữa Lan phi và Lâm Thiện Nhã, người nào có dung mạo xuất sắc hơn.”

“Tất nhiên là Lâm Thiện Nhã rồi, năm đó bốn chữ công chúa Thiện Nhã vang danh thiên hạ, nam tử nào nghe thấy danh nàng ta đều điên cuồng theo đuổi, chẳng phải cũng vì nàng ta quá đẹp nên Thái tử nước Hạ mới đích thân đến nước Phong cầu thân đó sao.” Hương Lan trả lời rất cẩn thận.

“Lan phi hà tất phải khiêm tốn như vậy? Hoàng thượng đã từng nói dung mạo của Lan phi còn đẹp hơn nhiều so với Lâm Thiện Nhã. Bổn cung nghe Như Băng kể trong khoảng thời gian Lan phi phục vụ nàng ta phải dịch dung, cho nên thế nhân chỉ biết đến Lâm Thiện Nhã mà không biết trên đời này còn một Lan phi dung mạo cũng chẳng kém. Nếu Lan phi xuất hiện với gương mặt thật ngay từ đầu thì người có sắc đẹp đứng đầu thiên hạ phải là Lan phi mới đúng. Có điều, Lan phi mà dùng gương mặt thật của mình ở bên cạnh Lâm Thiện Nhã, có lẽ muốn sống yên ổn qua ngày cũng không phải dễ dàng?” Mộ Dung Ca vờ thở dài, không nhanh không chậm nói ra những lời này.

Đôi mày của Hương Lan càng thêm cau chặt, ánh mắt nàng ta nhìn Mộ Dung Ca sắc lẻm: “Thanh phi nói những lời này có ý gì?”

“Chỉ là nghĩ gì nói nấy thôi, Lâm Thiện Nhã danh tiếng vang dội sao có thể để người khác đoạt mất mỹ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nàng ta? Lan Phi không cần khẩn trương như vậy, bổn cung chỉ đang nói ra những suy đoán của mình. Chuyện đời hay thật đấy, khi ngươi còn giá trị lợi dụng, tự nhiên sẽ cho ngươi sống tốt hơn bất kì kẻ nào, đến khi hết giá trị lợi dụng ngươi sẽ bị giết chết không thương tiếc, diệt trừ để tránh hậu hoạn.” Nụ cười trên gương mặt Mộ Dung Ca lúc này đặc biệt chói mắt, vết sẹo trên gương mặt nàng như biến mất.

Trong lòng Hương Lan nhất thời trầm xuống, gương mặt tuyệt mỹ dần tái nhợt. Kỳ thực nàng ta hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Ca, nhưng dựa vào những gì nàng ta biết về Lâm Khinh Trần trong suốt bao nhiêu năm hầu hạ, nàng ta biết y sẽ không giết nàng ta sau khi đã hoàn thành công việc.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nàng ta vẫn không có cách nào khống chế được mình thôi hoài nghi cùng lo lắng bất an. Hương Lan đã từng trải qua nhiều việc mà người khác chưa từng trải qua, càng hiểu rõ hơn ai hết sự tàn khốc của chiến tranh, chính vì thế trong khoảng thời gian này nàng ta bắt đầu do dự, không còn giữ được ý chí kiên định như ban đầu, và tất nhiên chuyện này có liên quan rất lớn đến Triệu Tử Duy.

“Sao Lan phi đột nhiên lại trầm mặc vậy? Sắc mặt cũng không được tốt, có phải mấy ngày nay Lan phi không được khỏe?” Mộ Dung Ca nghiêng người lại gần, tò mò nhìn Hương Lan.

Câu hỏi của Mộ Dung Ca truyền vào trong tai giúp Hương Lan hoàn hồn, may mà lúc này Như Băng đã bưng một bình trà hoa cúc đến.

Hương Lan lập tức giải thích: “Có thể tối hôm qua ta thức hơi khuya nên khí sắc kém, cám ơn Thanh phi nương nương đã quan tâm. Trà hoa cúc này thực sự rất thơm, Như Băng vừa vào trong điện, bổn cung đã ngửi thấy mùi thơm tràn ra khắp phòng.”

Mộ Dung Ca mỉm cười, phân phó cho Như Băng đang đi đến gần. “Như Băng, mau châm trà cho Lan phi.”

Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Như Băng cũng không làm trái lệnh của Mộ Dung Ca, nàng xụ mặt châm trà cho Hương Lan.

Hương Lan nghiêng đầu nhìn chén trà của mình được rót đầy, ánh mắt khẽ sáng lên, cánh tay cầm chiếc khăn gấm nhẹ run rẩy. Khi Như Băng còn chưa rót xong thì đã thấy một bàn tay đưa ra chặn lại động tác của mình.

Như Băng thoáng ngạc nhiên.

“Hôm nay bổn cung đến đây là muốn nhận lỗi với Thanh phi, chi bằng để bổn cung tự mình châm trà cho Thanh phi, coi như biểu thị sự áy náy của bổn cung.” Hương Lan miệng nói chân đã bước đến trước mặt Mộ Dung Ca.

Mộ Dung Ca mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng thầm cười lạnh, thời cơ đã đến rồi!

Mỗi bước đi đều khiến Hương Lan sợ hãi, sắc mặt nàng ta cũng ngày càng trở nên tái nhợt. Khi đưa ấm trà ra rót vào chén cho Mộ Dung Ca, nàng ta ngẩng đầu mỉm cười nhìn Mộ Dung Ca: “Bất kể trước đây tỷ muội chúng ta có hiềm khích gì thì bây giờ cũng đã là người của Hoàng thượng, nên cùng nhau tận tâm hầu hạ người.”

Dứt lời, hai cánh tay run rẩy đưa chén trà của mình lên uống cạn một hơi.

Mộ Dung Ca chỉ nhíu mày quan sát hành động của Hương Lan mà không nói, nàng cũng cầm lấy chén trà. Đúng lúc đó khóe mắt chợt bắt được một bóng người màu vàng xông vào trong điện. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì chén trà trên tay Mộ Dung Ca đã bị một chưởng đánh tới làm đổ ập cả vào người của Hương Lan.

Ngay sau đó là tiếng quát giận dữ: “Hương Lan, ngươi đáng chết!”
Bình Luận (0)
Comment