Thiếp Khuynh Thành

Chương 156

Vừa đúng lúc thấy một cung nữ đi ngang qua, Triệu Tử Tẫn lập tức bắt lấy cung nữ kia, dùng vẻ mặt lạnh lẽo điên cuồng nhất hét lên: “Thanh phi đang ở đâu?!!!”

Nàng không sao đâu, tuyệt đối không có việc gì đâu.

Người cung nữ sợ hãi run rẩy đưa ngón tay chỉ về phía phòng nghỉ của khách. “Ở nhà kề ạ…”

Triệu Tử Tẫn lập tức buông người cung nữ kia, nhanh chóng phi thân đến nhà kề, vừa chạy hắn vừa lầm bầm, nàng sẽ không có việc gì đâu, tuyệt đối không thể có việc gì được, cảnh vật trước mắt hắn như nhòe đi, hắn đã biết sai rồi…

Vừa đẩy cửa, một mùi thuốc nồng nặc xông tới mũi khiến tim hắn phải run lên, hắn chật vật chạy vào trong phòng.

Đi vào, hắn thấy ngay Mộ Dung Ca đang đứng sóng vai cùng Triệu Tử Duy.

Hắn khóa chặt hình bóng nàng, giọng nói run rẩy mang theo sự kinh ngạc: “Nàng không có việc gì ư?”

Nàng không sao? Triệu Tử Tẫn giật mình, toàn bộ lệ nóng kìm nén suốt nãy giờ đều được tuôn ra hết, khuôn mặt hắn đẫm nước mắt, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi đến mức này. Dọc đường đi, hắn chỉ sợ sau này mình vĩnh viễn không còn được gặp nàng nữa.

Đến khi nhìn thấy nàng khỏe mạnh không thương tích đứng trước mặt, còn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, hắn mới dám thả lỏng lòng mình, những sợ hãi hoảng hốt khi trước lập tức biến mất hoàn toàn.

Nhưng khi thoáng liếc thấy Hương Lan tái nhợt đang nằm trên giường, tâm hắn trùng xuống.

Không kịp gạt lệ trên mặt, đáy mắt hắn lóe lên một tia sợ hãi.

Mộ Dung Ca rất bất ngờ khi thấy Triệu Tử Tẫn xuất hiện, vì nàng biết đối với hắn, nàng chỉ là một món đồ để hắn lợi dụng. Hắn có thể bỏ qua tình nghĩa miễn sao đạt được mục đích thì giữa bọn họ đã không còn gì nữa rồi. Thế nhưng hắn lại hoảng hốt chạy tới đây, thấy nàng không sao, hắn yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Tẫn Nhi, nàng mong hắn chỉ đang tạm thời bị quyền lợi che mắt mà không phải do bản chất hắn thực sự là người như vậy, nhưng sâu thẳm trong nội tâm nàng mơ hồ đã có đáp án, con người một khi đã lạc đường sao còn biết quay đầu lại?

Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy bắn ra sắc lạnh mãnh liệt nhìn thẳng vào Triệu Tử Tẫn, khóe miệng hắn tạo thành độ cong cứng rắn. “Khánh Lâm vương tới chậm rồi, nếu tới sớm một chút có khi đã được như ngươi mong muốn.”

Cơ thể Triệu Tử Tẫn căng lên, hắn không thể nào phản bác lại lời nói của Triệu Tử Duy nhưng hắn không màng đến Triệu Tử Duy mà nhìn chằm chằm vào sự biến hóa nét mặt của Mộ Dung Ca. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện nàng sẽ chết! Mùi thuốc gay mũi phảng phất trong không khí giúp hắn dần dần hồi phục lý trí vừa sụp đổ. Hai mắt nheo lại, nước mắt trên gương mặt đã biến mất không còn dấu tích. Đôi mày xinh đẹp hơi lượn sóng, hắn cười nói: “Hoàng huynh đang nói đùa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mộ Dung Ca rủ mi, ánh mắt dần chìm vào băng lạnh, nàng nhắm mắt, cố gắng sắp xếp tâm tình xáo trộn của mình, khi ngẩng đầu lên, gương mặt nàng lại quay trở về dáng vẻ tươi cười sáng lạn, nàng nói với Triệu Tử Tẫn: “Khánh Lâm vương, bổn cung không sao, có điều Lan phi ngoài ý muốn lại bị thương. Nghe nói Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đang ở kinh thành, Khánh Lâm vương cũng có giao tình với bọn họ, chi bằng nói cho bọn họ biết một chút tình hình của Lan phi để bọn họ không phải lo lắng, thân thể của Lan phi cũng không có gì đáng ngại. Về phần bổn cung… e rằng phải để bọn họ tốn nhiều tâm tư hơn rồi.”

Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải đứng ở thế đối lập với Tẫn Nhi, càng không ngờ Lâm Khinh Trần sẽ trở thành đối thủ của mình.

Vốn nàng không phải là người thích có kẻ thù, nhưng từ khi vô tình bị đưa đến đây, cái thế giới này đã ép nàng phải như vậy.

Nàng biết hết rồi ư? Sắc mặt vừa hồi phục của Triệu Tử Tẫn lại tái nhợt, nụ cười tao nhã trên môi hắn cứng đờ, bàn tay giấu dưới ống tay áo nhẹ run lên. Lúc này hắn không dám đối mặt với gương mặt cười tươi như hoa của nàng vì hắn biết mình không thể cười đáp lại, cố tránh ánh mắt của nàng, hắn trả lời: “Thanh phi không sao là được rồi.”

“Thập đệ không giải thích một chút vì sao bỗng nhiên xông vào cung Thu Nguyệt à?” Triệu Tử Duy xoay người, thoải mái ngồi xuống ghế, hắn dùng ánh mắt bén nhọn bắn về Triệu Tử Tẫn.

Mộ Dung Ca không nói, nàng rủ mi như đang suy nghĩ điều gì.

Triệu Tử Tẫn thoáng liếc nhìn nàng một cái rồi mới mỉm cười, không e ngại trả lời Triệu Tử Duy: “Thần đệ nghe được tin đồn rằng Thanh phi nói những điều không hợp ý Hoàng huynh nên hoàng huynh nóng giận muốn giết Thanh phi. Thanh phi lại là người do thần đệ đưa vào cung, tất nhiên phải chiếu cố cho nàng, nghe tin thần đệ vội vàng xông vào cung mà quên hết quy củ. Thần đệ cùng Hoàng huynh có tình nghĩa sâu nặng, mong rằng Hoàng huynh sẽ không trách phạt.”

“Vậy sao?” Triệu Tử Duy hơi nghiêng đầu, trong mắt toàn là vẻ châm chọc.

“Hoàng huynh không sao hết, thần đệ cũng xin phép được quay về chăm sóc cho vương phi.” Triệu Tử Tẫn thu lại nụ cười trên môi, hắn lạnh lùng muốn cáo biệt.

Triệu Tử Duy cũng dùng ánh mắt như băng kết ngàn năm nhìn xuống, thấp giọng nói: “Thập đệ, không tiễn.”

Triệu Tử Tẫn cau chặt đôi mày, hắn liếc nhanh về phía Mộ Dung Ca rồi mới xoay người lẳng lặng rời đi.

Sau khi Triệu Tử Tẫn đi khỏi, Mộ Dung Ca giương đôi mắt nhìn sang Triệu Tử Duy, hờ hững nói: “Hoàng thượng, tiếp theo hẳn có trò hay.”

Triệu Tử Duy dùng ánh mắt sáng quắc và giọng nói trầm lắng hỏi lại: “Nàng tin Trẫm ư?”

“Tin.” Mộ Dung Ca không do dự gật đầu. Nàng tin tưởng hắn sẽ không có việc gì, cũng tin rằng hắn sẽ có cách đối phó.

Giọng nói mềm mại của nàng vang vọng bên tai giúp Triệu Tử Duy ấm lòng. Cả hắn và nàng đều biết những chuyện sắp xảy ra sẽ hung hiểm và đáng sợ như thế nào, có thể hắn sẽ thua đến thảm hại, và nàng cũng có thể sẽ cùng thảm như hắn.

Thắng lợi còn cách rất xa.

Đằng sau Triệu Tử Tẫn không đơn giản chỉ có Lâm Khinh Trần, còn có người kia nữa…

“Hoàng thượng, mục đích cuối cùng của Lâm Khinh Trần là muốn thay thế vị trí của Khánh Lâm vương.”

Một giọng nói yếu ớt mơ hồ truyền đến từ trên giường, tuy giọng nói này rất yếu nhưng không ai có thể phớt lờ.

Hương Lan nghiêng đầu nhìn bóng dáng người nam tử đang đứng cách xa nàng ta, nàng ta thấy hai hàng lông mày trên gương mặt hắn cau lại, nét tà mị tao nhã ấy giờ nhuốm một chút tang thương. Nàng ta không muốn hắn bị thua, kỳ thực nàng ta biết rõ thứ hắn đang phải đối mặt là gì!

Triều đình mấy ngày nay đã mơ hồ có sự rối loạn bất an, nàng ta biết hắn đang phải dùng toàn lực để áp chế.

Nếu đã yêu hắn và quyết định phản bội lại Lâm Khinh Trần thì nàng còn giữ lại những điều đó làm gì? Chi bằng nói ra hết để giúp hắn.

Mộ Dung Ca cảm thán, Hương Lan đúng là yêu thương Triệu Tử Duy sâu sắc. Nhưng dã tâm của Lâm Khinh Trần lại khiến nàng phải ngạc nhiên.

Nghe vậy, Triệu Tử Duy đưa mắt nhìn về phía Hương Lan tái nhợt đang dịu dàng mỉm cười với hắn. Hắn chưa từng để mắt tới người con gái này, sự tồn tại của nàng ta chỉ vì một mục đích duy nhất là để cho hắn lợi dụng, cho dù vừa nãy hắn hiểu lầm nên đã đá nàng ta một cước khá mạnh, nhưng hắn cũng không hề cảm thấy hối hận hay có bất cứ sự thương hại nào. Muốn nói hắn vô tình cũng được, quả thực khi nghe thấy Hương Lan bị sảy thai, hắn đã thở phào nhẹ nhõm.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất về Mộ Dung Ca, hắn không thể gây ra lỗi lầm ở trước mặt nàng nữa, không thể để Mộ Dung Ca cách hắn ngày càng xa.

Đối mặt với tình ý và sự dịu dàng của Hương Lan lúc này, cuối cùng hắn cũng quyết định sẽ không giết nàng ta. Hắn đứng dậy đi tới cửa, đưa lưng về phía Mộ Dung Ca và Hương Lan, trước khi bước ra khỏi cửa, hắn nói với Hương Lan: “Trẫm tha cho ngươi một mạng, ngày mai lập tức rời khỏi Hoàng cung.”

Dứt lời, bóng dáng hắn đã khuất sau cánh cửa.

Hương Lan vẫn trông ngóng ra phía cửa, tham lam nhìn bóng lưng Triệu Tử Duy rời đi.

Khóe miệng nàng ta khẽ nở rộ một nụ cười sáng chói như bông mẫu đơn khoe sắc. Hắn không đành lòng giết nàng có phải không? Kết quả này đã quá đủ với nàng ta rồi. Phải rời khỏi đây sao? Hương Lan khẽ mỉm cười.

Mộ Dung Ca nhìn Hương Lan, cùng là phận đàn bà, nàng cũng đồng tình với Hương Lan, nhưng rồi lại tự hỏi mình dựa vào cái gì mà đồng tình với nàng ta đây? “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, sảy thai là việc rất hại thân thể.” Mộ Dung Ca nhẹ giọng dặn dò. Sức khỏe hiện tại của Hương Lan không tiện lập tức di chuyển khỏi cung Thu Nguyệt, thực ra nàng ta cũng thật đáng thương.

Trước khi Mộ Dung Ca bước chân ra khỏi phòng, Hương Lan bỗng nhiên cất lời gọi: “Thanh phi… không, Mộ Dung Ca, thật ra người cô yêu chính là Thái tử nước Hạ, đúng không?”

Cơ thể Mộ Dung Ca thoáng căng cứng, hàng mi dài khẽ chớp.

Hương Lan ho khan, tuy cả người suy yếu nhưng nàng ta vẫn kiên trì nói: “Mộ Dung Ca, cô không cần nói cho ta biết đáp án, có lẽ kết quả như vậy là hay nhất. Ta không chiếm được trái tim của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng không thể có được tình yêu của cô, như vậy chẳng phải rất công bằng sao?”

Mộ Dung Ca không đáp lại mà chỉ nói: “Hương Lan, nghỉ ngơi đi.”

Tuy biết Mộ Dung Ca không nhìn thấy nhưng Hương Lan vẫn lắc đầu. “Đời này, ngoài phụ hoàng và mẫu hậu, người ta kính trọng nhất chính là cô. Nếu được lựa chọn, ta tuyệt đối sẽ không đối địch mà muốn trở thành bằng hữu tốt với cô. Thật đáng tiếc, từ lúc ban đầu ta và cô đã đứng ở thế đối lập. Mộ Dung Ca, Lâm Thiện Nhã đố kỵ với cô cũng bởi vì cô có đủ bản lĩnh giữ vững mình, tuy thân phận cô không cao nhưng có thể khiến Thái tử Hạ quốc phải động tâm, mà ta ghen tỵ với cô bởi vì dù đã biến mất hai năm, gương mặt bị hủy hoại nhưng cô vẫn có thể dùng tư thái bình tĩnh ung dung khiến Hoàng thượng giao động. Là cô giúp ta thấy được, vẻ bề ngoài xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng không phải là thứ duy nhất có thể nắm được trái tim đàn ông.”

Hương Lan chân thành nhìn bóng lưng thẳng tắp của Mộ Dung Ca, nàng ta chợt chú ý đến, kể cả lúc Mộ Dung Ca cúi đầu nhưng lưng của nàng ấy vẫn luôn đứng thẳng. Người khác có thể thấy mình thấp kém trước nàng ấy nhưng nhưng Mộ Dung Ca chưa bao giờ cảm thấy hèn mọn trước bất cứ ai. “Ta với cô cũng giống nhau, đều là người từ địa vị cao bị đẩy xuống thấp, nhưng ta không có vận may như cô, cũng không thông minh bằng, cho nên kết cục của ta và cô không thể giống nhau, ta nhận mệnh.”

Mộ Dung Ca khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn Hương Lan. “Hương Lan, ngày mai rời khỏi cung cũng là một khởi đầu mới, chỉ cần cô đừng quá cố chấp sẽ gặp được con đường đi sáng sủa hơn, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

“Có lẽ.” Hương Lan nhắm mắt lại dường như không còn bao nhiêu sức lực để nói chuyện. Chuyện sảy thai đã làm nàng ta kiệt sức, những điều nàng ta muốn nói, hôm nay đều đã nói ra được, có lẽ nàng ta nên nghỉ ngơi thôi.

Mộ Dung Ca nhìn sâu vào Hương Lan, trong lòng thoáng lướt qua dấu hiệu khác thường, Hương Lan…

Thấy Hương Lan đã nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ, trong phòng vang lên những tiếng hít thở đều đều. Mộ Dung Ca không nghĩ nhiều nữa, nàng rón rén bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, rời đi.

Khi Mộ Dung Ca đã đi khỏi, Hương Lan tưởng đang ngủ bỗng mở bừng hai mắt, từ trong tay áo nàng ta lấy ra một gói giấy nhỏ.

Nhìn gói giấy trong tay, nàng ta thoáng thất thần rồi lại mỉm cười tự giễu: “Ta đã không còn đường nào để đi nữa rồi, chi bằng ngay lúc này kết thúc có lẽ còn khiến Triệu Tử Duy cảm thấy áy náy mà thỉnh thoảng nhớ tới ta.” Gói độc này vốn được chuẩn bị để dành cho Mộ Dung Ca, không ngờ bây giờ chính nó lại giúp nàng ta hoàn thành việc cuối cùng này.

Thực ra…

Nàng ta nên đi từ lâu.

Đến hôm nay đã thực sự không còn gì nữa, nàng ta chỉ còn một con đường để lựa chọn mà thôi.

Hương Lan đã phản bội Lâm Khinh Trần, nếu bây giờ rời khỏi Hoàng cung có lẽ Lâm Khinh Trần sẽ bỏ qua cho nàng ta, nhưng Lâm Thiện Nhã thì không. Đường nào cũng chết, nàng tình nguyện chết ở cung Thu Nguyệt! Có lẽ mỗi khi Triệu Tử Duy đến đây sẽ nhớ tới có một người con gái đã từng yêu thương hắn sâu đậm, cũng nhớ bọn họ đã từng nhiều đêm ân ái mặn nồng!

Khóe miệng nàng khẽ cong lên, dứt khoát trút toàn bộ độc dược vào trong miệng.
Bình Luận (0)
Comment