Thiếp Khuynh Thành

Chương 184

Phủ Thái tử.

Đợi suốt mấy ngày, rốt cục Chương thần y đã đến.

Sau khi bắt mạch cho Tiểu Thập, thần y thật sự xác minh Tiểu Thập đã nhiễm phải kịch độc và vẫn thường sử dụng thuốc giải để chống lại chất độc trong cơ thể phát tác. Có điều Chương thần y cũng nói trước, loại độc dược này không có biện phải tiêu trừ toàn bộ được.

Mộ Dung Ca đem thuốc giải mà Lan Ngọc đưa qua cho Chương thần y xem, sắc mặt Chương thần y lập tức biển đổi. Vật này tuy là thuốc giải thật, đồng thời cũng là một loại độc khác, tuy có thể tạm thời áp chế chất độc hiện tại trong cơ thể Tiểu Thập, nhưng dùng lâu dài về sau, nhất định trong năm năm Tiểu Thập sẽ mất mạng.

Ha, thủ đoạn của Lan Ngọc quả nhiên rất hiểm!

Cũng may Chương thần y vẫn luôn trung thành với Nguyên Kỳ. Thật ra ra mà nói, trong thiên hạ muốn tìm Chương thần y bắt mặt chẩn bệnh chỉ là si tâm vọng tưởng, thậm chí còn không ai biết được nơi ẩn cư của ngài.

Thế nên, tuy Chương thần y rất có tiếng nhưng hành tung lại rất thần bí.

Nếu bây giờ Mộ Dung Ca không phải đang chú tâm muốn chữa khỏi cho Tiểu Thập nhất định sẽ nói bóng nói gió, tìm hiểu lý do Chương thần y lại một lòng trung thành với Nguyên Kỳ. Chương thần y thoáng thấy thần sắc đầy lo lắng của Mộ Dung Ca liền nói thêm, “Thật ra cũng không phải là không thể, Tiểu Thập có nội lực thâm hậu, nếu dùng thuốc giải do lão phu đặc chế, trong vòng năm sau năm nhất định có thể quét sạch khoảng chín phần độc tố trong người.”

Nghe vậy, trước mắt Mộ Dung Ca sáng ngời, mừng rõ nói: “Có thật không? Thỉnh thần y sắp xếp cho.” Chương thần y gật gật đầu. Tuy đã ngoài sáu mươi nhưng đôi mắt hắn vẫn còn rất sáng, bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Ca trong lời đồn cũng không khỏi có chút tò mò. Đây chính là cô gái mà thái tử đặc biệt đối đãi sao?

Hắn hơi nhau mày lại, nhìn qua nhìn lại cô ta cũng không có gì đặc biệt mà.

Nhận thấy vẻ hồ nghi trong mắt Chương thần y, mắt quang Mộ Dung Ca hơi dao động, mỉm cười nói: “Dù thế nào, cũng xin cảm tạ Chương thần y trước. Chương thần y có chút bất ngờ, nữ tử trên thế gian này hắn gặp không ít, đó giờ rất hiếm thấy nữ tử có thể trầm ổn không chút nóng nảy và kiêu ngạo như nàng. Nếu là nử tử khác có được sự sủng ái này của thái tử nhất định sẽ thay đôi tâm tánh, càng muốn chiếm hữu được nhiều hơn, thậm chí ở trước mặt người khác sẽ cao ngạo tự tại cho mình là người ở trên cao không ai bì được, căn bản sẽ không đặt ai vào trong mắt. Nhưng Mộ Dung Ca lại hoàn toàn không phải mẫu người đó.

Nữ tử này… có chút đặc biệt.

Nguyên Kỳ xử lý công vụ ở ngoài cả ngày, đến tối mới hồi phủ.

Vào bữa tối, đột nhiên nghe Nguyên Kỳ nhắc đến, “Mộ Dung Ca, mấy ngày nay nếu có chút thời gian hãy làm thêm một ít xà phòng đi.”

“Vài ngày trước đã làm không ít, thái tử dùng hết rồi sao?” Mộ Dung Ca thắc mắc.

Mấy ngày trước nàng mới làm những sáu bảy bánh xà phòng, theo lý thuyết có thể dùng được khá lâu.

Thần sắc Nguyên Kỳ có chút quái dị, thấp giọng nói: “Mấy cái đó không phải mẫu dáng bản cung thích.” Lúc đầu khi nàng mang xà phòng tới hắn đã rất vui, bởi vì hai năm trước nàng rời đi, cũng không để lại mấy cái, thế nên hắn chỉ luôn mang bên người chứ không mấy dùng đến.

Nhưng những bánh xà phòng mới này nàng đều làm theo dáng hoa phù dung, hình thức vô cùng đơn giản chứ không được sinh động như chú vịt con.

“Ực, thế thái tử thích hình dạng gì?” Mộ Dung Ca rất thắc mắc. Xà phòng có hình dạng gì mà không phải là xà phòng chứ? Cũng đều dùng để rửa mặt mà thôi?

Nguyên Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói thêm: “Làm cho ta vài con vịt đi.”

“Con vịt? Thái tử không thích hoa sen hay hoa phù dung mà chỉ thích con vịt sao?” Mộ Dung Ca kinh ngạc vô cùng, hình như trước kia hắn nhìn thấy xà phòng hình chú vịt hay những con khác đều chê ỏng chê eo, sao bây giờ lại nảy sinh tình yêu độc tôn với con vịt chứ, còn đích thân mở miệng yêu cầu? Ha… Cổ nhân đúng là lắm điều kỳ quá a!

Nhìn nhìn vẻ mặt thắc mắc của Mộ Dung Ca, Nguyên Kỳ cười khẽ nói: “Mấy ngày gần đây, bản cung bỗng thấy con vịt cũng không tệ lắm.”

Mộ Dung Ca mỉm cười gật đầu, thật ra trong lòng nàng cũng hiểu rõ còn gì. Vừa hay nàng cũng muốn làm thêm một ít để dành sau này có cái mà dùng. Nếu ngày sau có thời gian nàng sẽ mở một cửa tiệm chuyên bán xà phòng, nếu hắn muốn dùng thì cứ đem tiền đến mà mua ha!

Tựa hồ Nguyên Kỳ cũng nhìn thấu suy nghĩ này, lập tức cười phụ họa: “Muốn kiếm tiền từ bản cung sao?” Tác phong thường ngày của nàng tao nhã cao quý, khí chất thanh nhã như hoa sẽ trong giếng ngọc, không giống kiểu người tham tiền, sao đôi lúc lại ngẫu nhiên xem trọng những vật ngoài thân như thế chứ?

“Nếu thái tử cảm thấy ái ngại, cho rằng như vậy thiếp sẽ khá vất vả, cứ cho thiếp chút ngân lượng là được. Thiếp cam đoan bao nhiêu cũng vui vẻ đón nhận.” Ánh mắt Mộ Dung Ca sáng như trăng rằm, đáy mắt muốn lộ rõ hai đồng tiền vàng sáng trưng.

“Cứ đến phòng thu chi mà lấy, cần bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.” Nguyên Kỳ không chút chần chờ, sảng khoái sủng nịch đáp lời.

Mộ Dung Ca lại mắt chữ ‘a’ miệng chữ ‘o’, sao hôm nay hắn hào phòng vậy nhỉ! Kiềm không được có chút cười nhạo nói: “Sao hôm nay thái tử lại dễ dàng thông suốt như vậy?”

Đôi mắt đen láy của hắn khẽ dao động, tựa hồ ám quang đang cuồn cuộn mây đen có chút đáng sợ, hắn mỉm cười nói: “Sao không thừa nhận là bản cung sung ái nàng đi?”

Sủng ái? Ý cười trong mắt Mộ Dung Ca hơi chớp động, nhìn theo những món ăn phong phú trên bàn đều do nàng đích thân nấu, mỗi một món ăn đều vì tâm ý của hắn mà làm. Tuy ngoài miệng hắn không nói nhưng nàng biết hắn thích mỗi một thứ nàng làm. Chỉ cần do nàng xuống bếp, nhất định hắn sẽ ăn rất nhiều, thậm chí mỗi món đều chén sạch. Còn nếu do nhà bếp nấu, mỗi món hắn đều chỉ ăn vài miếng rồi bỏ qua. Cũng may có nàng ngày ngày xuống bếp, khoảng thời gian này hắn đã béo lên không ít, nom không còn gầy gò như trước.

“Nếu đã sủng ái thiếp, vậy thái tử phải ăn hết những món này đấy.” Mộ Dung Ca che miệng giấu đi nụ cười khuynh thành.

Nguyên Kỳ mỉm cười tiếp tục dùng bữa. Mặc dù nàng không từng nói bản thân đã xuống bếp, nhưng vừa nhìn là biết những món ăn này là biết đầu bếp trong phủ không thể sánh được với tay nghề của nàng.

“Chương thần y đã bắt đầu điều chế thuốc giải rồi, Tiểu Thập có dùng qua cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng không ít.” Bỗng nhiên Mộ Dung Ca nhớ tới Chương thần y, liền mở miệng nói.

“Ừm. Y thuật của Chương thần y thế gian không có mấy người. Độc dược này không làm khó được hắn đâu.” Hắn nhàn nhạt lên tiếng. Nói thật, ngoài nàng ra hắn không hứng thú với bất kỳ một ai, nếu không phải Tiểu Thập là người quan trọng với nàng, hắn quả quyết sẽ không để Tiểu Thập đong đưa trước mắt hắn, chỉ dùng những ngôn ngữ với nàng mà hắn không hiểu. Không ngờ nàng vẫn nhẫn nại trò chuyện với hắn. Hừ!

Mộ Dung Ca cười khẽ: “Có vẻ thái tử không thích Tiểu Thập thì phải?” Tâm tính của Tiểu Thập rất lương thiện, ai thấy đều yêu, tuy không thể mở miệng nói chuyện như người bình thường nhưng trên dưới phủ thái tử không ít người đều thật lòng mến hắn. Đám đầu bếp được biết Tiểu Thập thích ăn món gì đều ngấm ngầm làm không ít món ngon cho hắn a.

“Ờ.” Phản ứng của hắn vẫn rất thờ ơ, song không hề che giấu suy nghĩ của mình, thẳng thắn tâm sự với nàng.

Mộ Dung Ca nhíu mày không hỏi thêm, lòng có chút xót xa. Nếu không phải hắn thích nàng thì tuyệt nhiên sẽ không để Tiểu Thập ở lại phủ thái tử này.

Chỉ là… Nàng khép hờ tầm mắt, có phải trước đây nàng đã quyết định hơi cảm tính? Bản thân vẫn còn quá bồng bột chăng?

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng bằng một đôi mắt vô cùng sâu thắm: “Bản cung đã từng cứu Chương thần y, cho nên chỉ cần có thể cứu chữa, nhất định hắn sẽ đi cứu, nàng không cần lo lắng đâu.”

Khóe miệng Mộ Dung Ca nhếch lên cười đồng tình. Khó trách sao người luôn được dân gian xưng tụng là quái nhân, Chương thần y lại xuất hiện ở phủ thái tử Hạ quốc để giải độc cho Tiểu Thập, thì ra là do Nguyên Kỳ đã từng cứu hắn.

Nếu vậy, nàng có thể yên tâm rồi.

Tiểu Thập là một người rất thẳng thắn và đáng yêu nhưng lại bị dã tâm của Lan Ngọc bóp méo và hủy hoại, khiến bản thân phải trả một cái giá quá đắt. Nói ra thì hơi tàn nhẫn quá, song cũng may là mọi thứ đến bây giờ vẫn ổn.

...

Thượng Quan Ngọc Nhi từ miệng tể tướng được biết Nguyên Kỳ đã dâng tấu lên hoàng thượng, ngày đai hôn sẽ được định ở đầu thu, tức là còn khoảng một tháng nữa. Chắc là ngày đó Nguyên Kỳ đã có quyết định, thế nên mới nhắc nàng không cần quản chuyện này.

Nhìn áo cưới đã được thêu hoàn chỉnh trong tay, nàng cười e thẹn: “Đã được một lúc lâu, bây giờ rốt cục cũng đợi được rồi.”

Lúc này tuyệt đối không được có bất trắc xảy ra nữa.

Bỗng nhiên nghĩ đến Mộ Dung Ca, hình như cô gái này rất được Nguyên Kỳ yêu thích, lại luôn thâm sâu khiến người ta nhìn không thấu. Dù sao cũng có bản lĩnh khiến Nguyên Kỳ trục xuất hết thảy cơ thiếp trong phủ thái tử cũng đủ thấy… Mộ Dung Ca cũng không phải tay vừa!

Nàng thở dài một hơi, nếu đã không thể đối địch với Mộ Dung Ca, thì nàng sẽ cùng Mộ Dung Ca trở thành chị em tốt. Suy cho cùng, nàng nhìn ra được Mộ Dung Ca vẫn là một cô gái tốt.

...

Hôm nay trời sáng trong, có thể xứng là một ngày đẹp trời ánh dương soi rạng.

Sau bữa ăn sáng, Mộ Dung Ca rời phủ thái tử đi dạo các cửa hàng lân cận tiện thể mua thêm một ít nguyên liệu để làm xà phòng.

Đồng thời cũng phải mua thêm một ít quần áo may sẵn cho Tiểu Thập. Trước đây nàng từng chủ động may một vài món quần áo cho hắn nhưng nhìn tới nhìn lui đều khó có thể lọt mắt, cũng may Tiểu Thập không hề ghét bỏ, vẫn thường mặc vào đi tới đi lui cho nàng ngắm.

Hôm nay Nguyên Kỳ phải tiến cung xử lý một số việc, có lẽ buổi tối mới hồi phủ được.

Thế nên bữa trưa Mộ Dung Ca quyết định cùng Tiểu Thập dùng luôn ở ngoài trà lâu.

Những món điểm tâm ở đây khá ngon, đa số người ở thời đại này đều không chú trọng việc ăn uống cho lắm, chỉ cần no bụng là được. Thế nên rất ít trà lâu để tâm làm những món điểm tâm, nhờ vậy nên người tới lui các trà lâu rất nhiều, chủ yếu là để thưởng trà, việc làm ăn cũng tương đối khá khẩm.

Trong một khoảng thời gian ngắn mà được như vậy cũng xem như có chút thành tựu, so với tửu lâu mà Mộ Dung cô nương mở ở Lương quốc cũng không khác biệt lắm, ngày cũng được một đấu tiền.

Chưởng quầy thấy Mộ Dung Ca đến lập tức đem sổ sách mấy ngày nay và ngân phiếu đưa cả cho nàng. Mộ Dung Ca chỉ nhìn thoáng qua chưởng quầy một cái, cách thức tính trong sổ đều là nàng đích thân dạy cho chưởng quầy, vừa nhìn lập tức hiểu ngay, tuyệt đối không thể làm giả sổ sách được. Huống chi, chưởng quầy cũng lược biết ít nhiều thân phận của nàng, có chết cũng không dám giở trò gian dối.

Mộ Dung Ca nhìn qua số ngân phiếu rồi mỉm cười. Xem ra việc làm ăn ở đây cũng không tệ.

“Ông lui được rồi.”

Chưởng quầy không dám có điều dị nghị, lập tức lui xuống.

Mộ Dung Ca nhìn số ngân phiếu trong tay, chỉ được hai trăm lượng cũng không nhiều lắm, nhưng đối với một quán trà lâu mà nói, thu hoạch được như vậy đã rất khá rồi.

Đúng là thu nhập từ trà lâu và tửu lâu không thể sánh được với xưởng binh khí a.

"Mộc tỷ tỷ, rốt cục Yên Nhi cũng tìm được tỷ rồi.”

Phía sau vang đến giọng nói vui vẻ quen thuộc của nữ tử.

Mộ Dung Ca cùng Tiểu Thập cùng quay đầu nhìn lại, có một thiếu nữ nhanh như gió thổi đang chạy về phía họ.

Mộ Dung Ca còn chưa kịp phản ứng, thiếu nữ quen thuộc đó đã quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Ca, khóc không thành tiếng: "Mộc tỷ tỷ, mau cứu cứu ca ca với."
Bình Luận (0)
Comment