Thiếp Khuynh Thành

Chương 200

Hắn muốn cả đời bảo hộ nàng, song ước mơ đó giờ chỉ còn là lời nói suông.

Cảm giác uất ức, thất hứa hắn cực kỳ căm ghét, nhưng lại một lần nữa tái phạm.

Tốt lắm, quá tốt, cuối cùng hắn cũng được ra đi trong vòng tay ấm áp của nàng.

“Trẫm đã nghĩ rất lâu, song nghĩ đi nghĩ lại… vẫn là… nàng đừng hận trẫm. Có được không?” Hắn cực khổ lặp lại lần nữa.

"Triệu Tử Duy..." Triệu Tử Tận véo mày, sửng sốt nhìn thân hình cao to của Triệu Tử Duy ngã xuống. Đấu với nhau vài năm, không có lúc nào hắn không mong chờ thời khắc này. Bây giờ, khi ước muốn thành sự thật, tâm trạng hắn cảm thấy thoải mái vô cùng. Quay đầu nhìn lại, long ngai cách đó không xa dường như đang tỏa ra màu vàng kim chói lọi, màu sáng chói mắt đó khiến đôi mắt hắn không thể nheo lại.

"Hoàng thượng!" Tiếng gọi xé lòng của Lưu Vân vang lên, “Khánh Lâm vương, bản tướng phải để ngươi tuẫn táng cùng hoàng thượng!” Lưu Vân điên tiết giơ cao trường mâu đâm thẳng về phía Triệu Tử Tận. Vài tên lính láp lập tức chắn ở trước, chiến đấu liên hồi với Lưu Vân.

Trong đại điện, một lần nữa rơi vào cảnh hỗn loạn.

Triệu Tử Tận cứng người thất thần nhìn tay chân Mộ Dung Ca đang luống cuống. Chưa bao giờ hắn thấy nàng đau khổ như vậy. Hắn biết nàng cực kỳ ghét nhìn thấy máu, cũng như người người dần rời đi vào năm đó.

“Không nên hận bất cứ ai, tình cảnh hôm nay là do trẫm tự gieo gió gặt bão… Mộ Dung Ca, trẫm không cầu nàng hận trẫm… chỉ xin… đừng quên trẫm. Cả đời này… đừng quên trẫm, có được không… có thể không? Mộ Dung Ca…”

Triệu Tử Duy dùng sự kiên trì cuối cùng cố gắng nói hết những suy nghĩ trong lòng, chỉ là sinh mệnh xói mòn, linh hồn sắp phải rời xa là điểu hắn không thể khống chế được. Trước mắt dường như xuất hiện rất nhiều đốm sáng chói mắt, khiến hắn đau đớn khó mở to, còn bộ dạng dần dần mất sức này nữa.

Hắn dùng trọn khí lực cuối cùng để cong khóe môi, thâm tình mà dịu dàng cười với nàng.

Hắn hy vọng lưu lại trong mắt nàng không phải khuôn mặt dữ tợn của mình mà là khuôn mặt thâm tình tươi cười đang nhìn nàng. Cả đời này nàng có ngẫu nhiên nhớ đến hắn cũng sẽ không đau lòng mà khóe miệng sẽ cong lên cười nhẹ, bởi vì trong sinh mệnh nàng đã từng có một người như hắn, một mỹ nam tử vô tình báo đạo, quỷ kế đa đoan.

“Quên… trẫm…” Hắn nhắm hai mắt lại, cảm giác sinh mệnh dần dần rời đi, nhưng tại thời gian cuối cùng còn sót lại hắn bỗng hối hận. Suốt đời này nhớ tới hắn, nàng nhất định sẽ đau khổ vô cùng. Hắn sao có thể để nàng đau thương, tuyệt đối không thể được, bằng không hắn nào có thể ngủ yên? Sao có thể yên tâm rời đi?

"Không cần... Không cần..."

Mộ Dung Ca nhìn nụ cười nơi khóe miệng hắn dần dần tắt đi, những lời nói không đồng nhất liên tục được lặp lại, rõ ràng cảm thụ được cơ thể nặng nề lạnh dần đi. Nàng thất kinh, mọi sự bình tĩnh ngụy trang đều biến mất.

“Không!”

Nàng ngửa đầu lên trời hét to, một tiếng thét xé nát linh hồn vang vọng khắp đại điện. Trong một khắc, nàng cảm thấy trước mặt tối sầm, vô lực gục đầu xuống…

Tình cảnh năm đó tái hiện ở trước mắt. Hắn, Như Băng, Bích Nhu, Lương Hân Hân, Kim Lan, người người vẫn còn ở đó, đã từng là những sinh mệnh tồn tại qua trong cuộc đời nàng, nhưng từng người từng người đã rời đi!

Tính mạng này, ôi khi nhớ lại đúng là nỗi đau dằn xé, một cơn đau mà không bao giờ muốn đụng phải.

...

Phủ thái tử Hạ quốc.

“Xem ra hiện giờ ở Tề quốc đang có điều thay đổi.” Thần sắc Nguyên Kỳ trầm ngưng, sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế giới trong mắt hắn không phải trắng thì sẽ là đen. Bây giờ liếc mắt nhìn lại, lọt ngay vào tầm mắt đều là những bông hoa phù dung màu đen.

Có lẽ trong phủ thái tử cũng nên có thêm chút màu sắc khác.

Gia Kiệt đứng sau hắn gật đầu đáp: “Tề quốc hoàng thượng tránh không được lần cung biến này. Không biết bây giờ Mộ Dung Trắc phi ở hoàng cung Tề quốc có gặp nguy hiểm không? Có bao giờ Tề quốc hoàng thượng lợi dụng Mộ Dung Trắc phi để thoát thân?”

Mắt quang Nguyên Kỳ trở nên sâu thẳm, thần sắc lạnh lùng một cách dị thường. “Sẽ không.” Đến phút cuối cùng, Triệu Tử Duy nhất định sẽ không dùng cách này, hắn một lòng nặng tình với Mộ Dung Ca tuyệt nhiên sẽ không lợi dụng nàng, nhưng mà…

Triệu Tử Tận sẽ xử trí Triệu Tử Duy như nào?

Mộ Dung Ca sẽ đối mặt với sự chuyển biến quá lớn và đột ngột này đây?

Hai tròng mắt Nguyên Kỳ nhíu lại, lần cung biến này nàng vốn không nên tham dự trong đó, không nên tận mắt chứng kiến một màn tàn nhẫn như vậy. Ngày ấy, đối mặt với sự thỉnh cầu của nàng, hắn có thể không cự tuyệt được nàng, nhưng nên theo nàng cùng rời đi mới phải.

Đối với nàng mà nói, việc xảy ra quả có chút tàn nhẫn.

Đồng thời, nàng cũng sẽ biết được vai trò của hắn trong trận cung biến này.

Nàng ghét cay ghét đắng những âm mưu toan tính, không hài lòng với sự tàn nhẫn, sẽ càng không vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn. Nàng thông minh, không cần nói một lời, chỉ bình tĩnh từ từ phân tích liền có thể nhìn thấu rất nhiều sự tình.

Như thế… Tim hắn khẽ nhói lên, một cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng.

“Không biết khi nào Mộ Dung Trắc phi mới trở về.” Gia Kiệt do dự hỏi.

Nguyên Kỳ trầm mặc, đối với vấn đề này hắn không cách nào đưa ra đáp án.

Hoàng cung Hạ quốc.

“Điều tra tung tích của Mộ Dung Ca lúc này.” Lan Ngọc trầm giọng mệnh lệnh.

Ám vệ có chút kinh ngạc hỏi: “Đại hoàng tử, lúc này đi tìm kiếm tung tích của Mộ Dung Trắc phi liệu có chút lãng phí thời gian và nhân lực không?”

Chỉ là một nữ tử, đáng sao?

“Có lẽ sẽ có ích.” Ánh mắt Lan Ngọc thâm trầm nhìn một nơi nào đó, thần sắc sắc bén khác thường.

Ám vệ lập tức đáp: “Tuân mệnh, Đại hoàng tử.”

Lan Ngọc nhíu mày nhìn sắc trời, hỏi: “Tình hình của phụ hoàng hôm nay thế nào rồi?” Hôm nay hắn vẫn chưa đến thỉnh an Nguyên Du. Mấy ngày nay, sức khỏe của Nguyên Du cực kỳ không tốt, e là không kéo được thêm bao nhiêu ngày. Không ngờ cơ thể của Nguyên Du tệ đến vậy, chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian ngắn ngủi!

“Sau khi dùng xong bữa sáng luôn ở trên giường nghỉ ngơi.” Cung nữ đứng cạnh ám vệ cung kính trả lời.

“Tốt, hãy chăm sóc cho phụ hoàng thật tốt.” Lan Ngọc gật đầu.

Khi hắn còn chưa kịp chuẩn bị xong mọi thứ, Nguyên Du tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.



Phủ Khánh Lâm vương.

Đêm tuy dài nhưng tuyệt đối không yên tĩnh.

Đêm tối như vậy khiến cho người ta khó mà yên giấc, xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng khóc than run sợ, thậm chí ánh lửa phía xa ở hoàng cung có thể chiếu sáng cả kinh thành này!

Đêm nay sẽ là một đêm như nào? Đầy máu? Vô tình? Không còn thiên lý?

Nguyên Ngư tự giễu cười, nàng nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương đồng, vươn những ngón tay xanh xao vuốt ve gò má tái nhợt của mình, chỉ không đến hai năm lại có thể xảy ra nhiều việc như vậy!

“Vương phi, không biết tình hình vương gia lúc này thế nào?” Tiếu Ngôn vô pháp trấn định bản thân, sắc mặt lo lắng đi qua đi lại. Hôm nay là ngày vương gia đoạt vị, nếu có sơ sót nhất định sẽ liên lụy mọi người trên dưới phủ Khánh Lâm vương! Đến cả công chúa cũng sẽ khó giữ được tính mạng!

Nguyên Ngư chăm chú quan sát dung mạo mơ hồ nghiên lệ, bật cười, hơi hếch mày: “Sao hắn có thể thua? Cái gì hắn cũng không bỏ qua, chỉ cần có thể lợi dụng sẽ không tiếc đẩy cả vào ván cờ, lại càng không sợ vì vậy mà thịt nát xương ta. Đêm cung biến này, hắn tuyệt đối sẽ không thua!” Con người này so với tưởng tượng của nàng còn máu lạnh vô tình hơn nàng nghĩ, trong lòng hắn nàng căn bản không chiếm được một vị trí nào! Bây giờ nghĩ lại cái đêm nàng và hắn cá nước thân mật… chỉ là sự ngu xuẩn nhất thời của bản thân. Phải nói là quá mức ngu xuẩn! Có kết cục hôm nay cũng là nàng tự gặt quả xấu.

Tiếu Ngôn nghe vậy, khóe miệng lập tức tươi cười, đứng trước mặt Nguyên Ngư, vui vẻ nói: “Vương phi, nếu vương gia thành công, người sẽ trở thành Tề quốc hoàng hậu!” Công chúa là vương phi, lại còn là Hạ quốc công chúa, vương phi nhất định sẽ lập vương phi làm hoàng hậu. Chỉ ít hôm nữa thôi, công chúa sẽ là bậc mẫu nghi thiên hạ!

Thần sắc Nguyên Ngư trầm hẳn xuống, sắc mặt tái nhợt lộ ra vẻ tự giễu yếu ớt, trong mắt thoáng hơi lệ, “Hoàng hậu?” Trước đây nàng kỳ vọng trở thành Tề quốc hoàng hậu, có thể cùng hắn sóng vai trị vì thiên hạ, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy ý tưởng này thật quá ngu xuẩn và buồn cười! Cho dù Triệu Tử Tận lập nàng làm hoàng hậu cũng chỉ vì nàng là Lục công chúa của Hạ quốc, tuyệt đối không phải là hắn cam tâm tình nguyện!

"Vương phi..." nụ cười trên môi Tiếu Ngôn khẽ tắt đi, nàng đau lòng nhìn vẻ mặt tự giễu mà cười của Nguyên Ngư, từ lâu vương gia không còn sủng hạnh công chúa, cũng khó trách vì sao bây giờ trái tim công chúa lại nguội lạnh như vậy.

Nguyên Ngư cúi đầu nhìn hai tay mình, cười nói: “Có làm hoàng hậu hay không cũng có gì khác biệt chứ?”

...

Ba ngày sau.

Kinh đô Tề quốc. Trong hoàng cung.

Sau một trận cung biến, Tề quốc đã triệt để thay đổi. Đương kim thánh thượng Tề quốc bây giờ là Triệu Tử Tận, Triệu Tử Duy đã chủ động xin thoái vị! Đêm hôm đó, cả kinh thành bị bao phủ trong mùi máu tanh. Chỉ trong mấy ngày, kinh thành đã trở nên rực rỡ sáng lóa.

Thi thể chồng chất trên đất và máu đỏ đều biến mất như chưa từng xuất hiện qua.

Hoàng cung cũng không khác gì trước lúc cung biến, duy chỉ có người ngồi trên long ngai là khác.

Tuy không còn những dấu vết tàn nhẫn của cuộc cung biến sót lại, song trong không khí vẫn còn đọng lại không ít mùi tanh của máu, không thể xem nhẹ, cũng không thể loại bỏ.

Hai ngày trước, Triệu Tử Tận muốn xử lý Hoàng thái hậu thì cung nhân ở cung Càn Khôn phát hiện Hoàng thái hậu đã treo cổ tự sát. Triệu Tử Tận muốn báo thù cho mẫu thân vẫn không đuổi cùng giết tận, lệnh cho cung nhân an táng theo nghi lễ của thái hậu. Việc này khiến cho văn võ bá quan tán thưởng không thôi.

Về phía Triệu Tử Duy, được táng vào hoàng lăng. Triệu Tử Tận tuyên cáo thiên hạ, Triệu Tử Duy chết bất đắc kỳ tử, còn hắn chỉ là nhận theo ý chỉ mà đăng cơ.

“Nàng hôn mê đã ba ngày ba đêm, sao đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, thể chất của Mộ Dung Trắc phi vốn yếu ớt, lại thêm đi lại mệt nhọc suốt mấy ngày đường, nên khi nhận được sự kích động tột đỉnh mới bị hôn mê cũng là chuyện thường tình. Chỉ là vi thân vô pháp xác định khi nào Mộ Dung Trắc phi mới tỉnh lại.”

Loáng thoáng trong đó dường như đang ở trong mộng cảnh, có tiếng chuyện đứt quãng của ai đó. Mộ Dung Ca hơi nhăn mày, cả người mềm nhũn không chút khí lực, đầu óc trống rỗng.

Nàng cố gắng mở hai mắt lên, một luồng sáng trắng ánh thẳng vào trong mắt khiến hai mắt lập tức nhắm nghiền theo phản xạ để né tránh.

“Nàng tỉnh rồi!”

Có một người đang ngồi bên giường, sốt ruột đầy quan tâm hỏi han: “Hiện giờ đã thấy khá hơn chưa? Trong người còn chỗ nào không thoải mái không? Ta đã cho cung nhân chuẩn bị thức ăn, suốt ba ngày ba đêm nàng chưa từng ăn gì, cơ thể nhất định sẽ rất yếu.”

Giọng nói vô cùng quen thuộc khiến Mộ Dung Ca kinh hãi. Nàng bắt buộc bản thân phải mau chóng thích ứng luồng sáng mãnh liệt này, từ từ mở mắt một lần nữa.

“Là ngươi?” Nàng gắt gao chau mày lại, giọng khàn khàn nói.

Triệu Tử Tận thấy vậy cũng không chút tức giận, vẫn luôn quan tâm nói: “Ta luôn ở đây chờ đợi, nếu nàng vẫn tiếp tục mê man, ta nhất định sẽ đem…”

☆ Hối tiếc quá khứ (Ngoại truyện về Triệu Tử Duy)

Nếu như trên đời còn cho phép hối hận, dù phải nếm trí mạng độc dược hắn vẫn cam tâm tình nguyện, nuốt trọn một cách không do dự.



Khóe mắt nàng đầy những giọt nước mắt trong suốt, nàng tất bật chạy đến, dùng vòng tay ấm áp ôm chặt cơ thể lảo đảo của hắn.

Hắn muốn cả đời bảo vệ nàng, song tất cả chỉ còn là lời nói suông.

“Trẫm đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới nghĩ luôn… nàng vẫn là… đừng hận trẫm… có được không?”



Sinh ra…

Sinh ra trong hoàng thất Tề quốc đã định sẵn hắn cả đời tôn vinh. Bởi vì thân mẫu là hoàng hậu, bản thân lại là con trưởng trong dòng tộc, đầy tháng đã được phong làm Đông Cung thái tử. Nếu không có gì thay đổi, sau này chắc chắn sẽ đăng cơ chưởng quản Tề quốc thiên hạ.

Bởi mang thân phận tôn quý, Tề quốc lại là một cường quốc, chỉ tiếc là còn dưới trướng Hạ quốc, cùng Lương quốc đứng ngang hàng nên từ nhỏ đã nuôi chí lớn thống nhất thiên hạ. Cho tới nay, ta vẫn luôn cho rằng đăng cơ là chuyện sớm muộn, thân là thái tử, mang huyết mạch chính thống của hoàng thất, nhưng ngày qua ngày chứng kiến nhiều vấn đề mới chợt phát hiện, bằng sự nỗ lực của bản thân mới có thể đạt được điều mình muốn, địa vị thái tử này cũng không phải cầm chắc trong tay.

Ngày ấy, phụ hoàng cùng Mễ Quý phi có mang được bảy tháng nhàn nhã tản bộ trong ngự hoa viên. Lúc chưa mang thai, Mễ Quý phi đã sở hữu nhan sắc khuynh thành được phụ hoàng rất mực sủng ái, vì thế mẫu hậu dần bị thất sủng, có khi những một hai tháng cũng chưa từng thấy phụ hoàng xuất hiện. Ta thấy mẫu hậu không vui, suốt nhiều đêm cũng không thể ngủ ngon, lòng cũng đau xót khôn xiết nên muốn tìm gặp phụ hoàng.

Nhưng khi nhìn gặp được thì thấy phụ hoàng đang dịu dàng đỡ Mễ Quý phi, ta lặng yên đi theo sau lưng phụ hoàng, nghe được những lời nói cực kỳ dịu dàng xuất phát từ miệng người: “Ái phi yên tâm, trẫm vô cùng vui mừng, đợi sau khi sinh hạ hoàng tử, trẫm nhất định sẽ tìm cách phế đi hoàng hậu, thậm chí để đứa con của chúng ta làm thái tử.”

Mễ Quý phi còn gì vui hơn như thế, ẻo lả ngã vào trong lòng phụ hoàng, nhẹ giọng nói: “Thiếp chỉ cần hoàng thượng sủng ái là đủ, những thứ khác thiếp cũng không để ý. Chỉ là gần đây hoàng hậu luôn làm khó thiếp, thiếp… cũng…”

Mi mày phụ hoàng hơi chau lại, tức giận nói: “Hừ, vốn dĩ trẫm muốn phế nàng ta, giáng làm phi tử, bây giờ xem ra vẫn còn quá xem trọng nàng ấy. Sau khi phế hậu vị phải biếm làm thứ dân để từ nay nàng ta không thể xuất hiện trước mặt ái phi đây.”

Hai mắt Mễ Quý phi đẫm lệ, bộ dạng vô cùng đáng thương, “Hoàng thượng, thiếp chỉ muốn suốt đời này tận tâm hầu hạ hoàng thượng mà thôi.”

Đến khi bóng họ dần dần đi xa, ta vẫn còn sững sờ đứng yên tại chỗ, nụ cười lạnh trên môi không cách nào dập tắt được, trách không được phụ hoàng chưa hề sủng ái ta, rất ít quan tâm đến học vấn của ta, thì ra chưa từng có ý nhường ngôi để ta làm hoàng đế! Ha! Điều khiến ta không ngờ được chính là phụ hoàng còn muốn phế đi mẫu hậu! Sau lưng mẫu hậu có một gia tộc hùng hậu chống lưng sớm đã ngồi lên bảo vị hoàng hậu. Phụ hoàng muốn phế đi mẫu hậu và ta đã nói lên rằng phụ hoàng đang nhắm vào ta và gia tộc của mẫu hậu!

Phụ hoàng quả có một suy tính quá tốt!

Cho đến bây giờ ta mới hiểu rõ, muốn có được điều gì thì bản thân phải tranh thủ đi giày lấy. Lúc ta quay đầu toan quay về bỗng phát hiện mẫu hậu đã đứng sau lưng tự lúc nào. Trong mắt bà không một giọt lệ quang mà chỉ mang nét mặt lạnh băng băng.

Mấy tháng sau, Mễ Quý phi lâm bồn bị rong huyết, hoàng tử được hạ sinh cũng biến mất, phụ hoàng gào khóc thảm thương, không lâm triều suốt năm ngày. Cái chết của Mễ Quý phi nhìn sơ qua không liên quan đến bất cứ ai, nhưng đằng sau sự bình lặng này, cả phụ hoàng và ta đều biết chuyện gì đang xảy ta.

Nhờ vậy ngôi vị hoàng hậu của mẫu hậu càng được củng cố.

Trong vài năm tiếp theo ta tuy vẫn là thái tử, được Tề quốc nhân dân tôn kính nhưng phụ hoàng vẫn rất cố ý âm thầm áp chế thế lực ta phát triển.

Do vậy ta luôn phải dè dặt cẩn trọng trong mỗi bước đi.

Lúc trưởng thành, mẫu hậu ban cho ta không ít cung nữ có dáng người thướt xa quyến rũ, đặc biệt am hiểu thủ thuật khuê phòng. Ngay sau đó, quan viên trong triều cũng liên tục đến phủ của ta tặng người.

Đối với mỹ nhân ta cũng có chút tò mò, không đẹp, không phì nhiêu tuyệt đối không thể đập vào mắt ta, lại càng không có dịp được tra triệu thị tẩm. Nam tử trong thiên hạ đều sẽ tam thê tứ thiếp, ta sinh ra trong hoàng thất, mỹ nhân bên người tuyệt đối không phải thích, huống chi ta đối với dục vọng cũng rất có nhu cầu. Ha, nam tử ở tuổi này nào có thể nhẫn nại sự ham muốn được chứ.

Gặp nhau…

Phủ Khánh vương Nguyên quốc.

Ta đến đây chủ yếu là muốn do thám tình hình để thôn tính Nguyên Quốc, hiển nhiên cũng mang theo dã tâm khi bước vào phủ Khánh vương.

Trong yến hội, ta bắt gặp một nữ tử khá thú vị.

Cô ta là Vương phi bị phế của Khánh vương. Bởi vì Khánh vương mang dã tâm muốn chiếm hại gia tộc này nên cũng biếm nàng làm ca cơ sau đó. Một ca cơ thì đáng là gì, tuy không phải nữ tử thanh lâu song cũng phải ngày ngày tiếp khách. Có điều, ca cơ trong phủ của đám vương hầu quyền quý cũng chỉ là gượng cười theo những khách quý mà chủ nhân yêu thích, mà nàng nào không phải vậy, nhưng nàng đã bị người ta giành trước.

Song thật bất ngờ, ở thời điểm mấu chốt nàng lại xin sự giúp đỡ của hắn! Muốn được hắn tiếp nhận dĩ nhiên phải chủ động thừa nhận bản thân còn là xử nữ, đồng thời đối với hắn một tấm chân tình mới được. Nhìn nét mặt đó, thần thái đó, dáng người khúm núm, lời nói trong lúc đó lại phô diễn một bộ dạng nhu tình thâm tình, nàng đúng là to gan mà!

Nếu không phải hiểu rất rõ đám nữ nhân nhất định sẽ dễ dàng bị vẻ ngoài thâm tình của nàng lừa gạt. Thật ra nữ tử có nhan sắc cỡ vậy ta cũng từng ngủ qua với không ít người. Đối với nàng, ta cũng không có bao nhiêu cảm giác, thậm chí cảm giác cô gái này quá mức hèn mọn, còn đã từng nằm trong chăn của Khánh vương.

Có điều, không biết vì sao khi chạm phải đôi mắt trong veo tĩnh lặng như nước hồ thu kia, ta lại có chút hứng thú.

Nếu như biết được ngày sau cô gái này sẽ ảnh hưởng đến ta không ít, tuyệt đối ta sẽ không giữ nàng lại bên người! Bởi vì nàng là nghiệp kiếp của ta, đến suốt cuộc đời này có thể ta cũng không thể hiểu rõ vì sao bản thân lại vì một nữ tử bình thường như vậy mà thất hồn lạc phách!

Nàng chưa từng muốn thị tẩm!

Nữ tử không muốn qua đêm với ta là điều ta chưa từng thấy! Nàng cho rằng chỉ cần dùng chút kỷ xảo ta sẽ nhận không ra? Quỳ thủy sao? Nữ tử có quỳ thủy sẽ chảy máu đùi ư? Ta thật sự khinh thường cô gái này!

Nàng ngày càng khiến người ta bất ngờ, để được ở lại bên người ta mà nói bản thân biết nấu nướng? Một nữ tử xuất thân trong quý tộc có thể nấu nướng sao? Nghe qua cũng có chút buồn cười! Hay tối qua chỉ là ảo giác của ta? Nàng ta chỉ muốn mềm nắn rắn buông? Muốn ta nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa nên mới dùng mọi thủ đoạn vào lúc thị tẩm?

Cũng được, để ta xem nàng cường ngạnh đến cỡ nào.

Nhưng không ngờ được nàng quả nhiên biết nấu ăn, hơn nữa còn rất tinh thông! Ta chưa từng nếm qua thức ăn ngon như vậy, không khỏi khiến ta muốn ăn hoài ăn mãi! Cô gái này giữ bên người làm đầu bếp, ngẫu nhiên làm ấm giường cũng tạm được!

Chỉ không ngờ Hạ quốc thái tử Nguyên Kỳ cũng chú ý đến nàng!

Một nữ tử như vậy, hắn có thể nhìn lọt mắt sao?

Xem ra, quả thực như hắn đoán, Mộ Dung Ca này nhìn như hèn mọn không thể lọt mắt này không bình thường, thật sự rất không tầm thường.

Mộ Dung Ca, nữ tử này, không để ý thì thôi, nhưng một khi đã để tâm quan sát nhất định sẽ nhân ra nàng trước sau bất nhất, chỉ cần dựa vào vẻ cố gắng che giấu sự khác thường này là biết! Nàng sẽ dần dần hấp dẫn ánh mắt người xem, từ từ bước vào tim mình cho đến mọc rễ sinh nhánh trong đó từ lúc nào không biết.

Có một ngày, ta nhận được tin tình báo Mộ Dung Ca có dung mạo giống hệt Phong quốc thái tử phi đã qua đời vài năm trước! Nếu đem nàng giao cho Phong quốc thái tử sẽ có thể đạt được mục đích, thuận lợi cưới Thiện Nhã công chúa của Phong quốc. Thiện Nhã công chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tài tình hơn người. Nếu phải so sánh Mộ Dung Ca và Thiện Nhã công chúa, hiển nhiên Mộ Dung Ca không thể nào bì kịp. Thế nên, hắn sẽ không chút do dự giao Mộ Dung Ca cho Phong quốc thái tử!

Lưu luyến si mê...

Trên đường.

Nàng mà cũng dám bỏ trốn! Còn là Mộ Dung Tận dẫn này đào thoát.

Mộ Dung Tận chính là con trai của Mễ Quý phi, từ sớm ta đã có ý trừ khử con người này, nhất định phải diệt cỏ tận gốc!

Lúc nàng đứng trước mặt ta một lần nữa, thiếu niên mang dung mạo tuấn mỹ như bức tranh, tim ta như bị một tảng đá lớn dằn lại, thậm chí có chút đố kị.

Không ngờ nàng đã sớm biết ý định của ta, nên dùng bản thân để áp chế muốn ta buông tha cho Mộ Dung Tận!

Việc nặng hay nhẹ trong lòng ta đã có định đoạn sẵn, song khi thấy vẻ cầu xin trong mắt nàng ta đã mềm lòng! Đây là điều chưa từng xảy ra! Đối với nữ tử, tuyệt đối hắn không bao giờ mềm lòng, thậm chí là thỏa hiệp!

Nữ tử nàng càng ngày càng khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, biết đánh cờ, biết nhảy múa, không một món nào là không rung động lòng người! Chỉ là, nàng che giấu quá tốt nên tuyệt đối không phơi bày tài năng ra ngoài. Có phải nàng không biết, nàng càng như thế sẽ càng dễ bị người ta phát hiện, càng khiến người ta thêm chú ý đến nàng? Một khi đã chú ý sẽ không phớt lờ được nữa?

Hạ quốc thái tử quả nhiên quan tâm đến nàng!

Ta phận nộ rồi đấy.

Ngày nào đó ta sẽ ngủ với nàng, có lẽ sẽ chiếm được nàng, sẽ không còn cảm giác bất an này! Nhưng nàng rất bình tĩnh nhắc nhở ta, nàng chỉ là một quân cờ.

Đúng là một nữ tử thông minh!

Đêm đó, lại một lần nữa ta nhịn không được cởi bỏ quần áo của nàng, nhìn cơ thể trần như nhộng kia, da thịt láng mịn, trong mắt ta giờ phút này nàng đẹp như tiên nữ, trên đời này tuyệt đối không một ai có thể sánh bằng, ta khát vọng chiếm được nàng, cùng nàng hòa làm một thể.

Ta hôn nàng, tham lam vuốt ve cơ thể của nàng, không một nơi nào mà ta không thích. Không ngờ, khi cá nước thân mật, chỉ cần vuốt ve thôi cũng có thể khiến ta kích động đến vậy.

Lúc muốn chiếm lấy nàng, nhìn thấy mắt nàng đang ngấn lệ, dục vọng trong ta như bị hất một gáo nước lạnh, biến mất trong nháy mắt. Trong lòng phức tạp không thôi.

Nàng chạy ra ngoài.

Trong một khoảng thời gian, đầu óc ta trở nên trống rỗng, ta… mà phải như vậy sao.

Lần đầu tiên đối diện với một nữ tử mà ta có thể kiềm chế dục vọng của mình, thậm chí có thể dừng lại. Cũng là lần đầu nhìn những giọt nước mắt của nàng, tim ta nhói đau.

Điều này quá mức không bình thường rồi!

Nhưng ta đã không tự chủ được mà lao vào. Khi thấy tên Khánh vương không biết trời cao đất dày dám làm phiền nàng, ta thật sự phẫn nộ rồi, nữ nhân của ta mà hắn cũng dám dây sưa sao? Ta phải phế bản năng đàn ông của hắn mới được!

Vào một đêm, ta lấy hết can đảm thổ lộ với nàng, song nhận được câu trả lời chính là ‘nàng rất ghen tị, cực kỳ không chịu được thêm một nữ tử khác’. Nàng muốn trọn đời trọn kiếp chỉ một vợ một chồng!

Nàng có biết mình đang nói gì không? Nữ nhân không phải chỉ chờ đợi nam nhân đến sủng hạnh, vì nam nhân mà sinh con đẻ cái sao? Cớ gì nàng lại có nhiều ý tưởng cổ quái như vậy?

Hối tiếc…

Trong bữa tiệc đón gió tẩy trần, nàng gảy đàn thất huyền, ta có thể nhìn ra nàng cố ý che giấu tài nghệ thật sự của mình. Cầm nghệ của nàng phải trên Thiện Nhã công chúa một bậc! Rốt cục nàng còn giấu ta bao nhiêu chuyện? Càng ngày nàng càng khiến ta bất ngờ… càng lúc càng giống một ẩn số mà ta không thể tìm hiểu được.

Đúng như ta đã nghĩ, Phong quốc hoàng đế muốn có nàng, dùng năm tòa thành trì và Thanh Nhã công chúa để trao đổi.

Ta do dự, nhưng những phụ tá ở sau không ngừng nhắc nhở, chẳng lẽ ta muốn mỹ nhân mà không cần giang sơn? Giữa mỹ nhân và giang sơn, bên năng bên nhẹ sao ta có thể do dự!

Nhìn hoàng đế Phong quốc và ánh mắt xẹt qua một tia cầu xin, ta gật đầu đồng ý: “Chấp thuận.”
Bình Luận (0)
Comment