Thiếp Khuynh Thành

Chương 249

“Thứ dân.” Nguyên Kỳ nhẹ nhàng niệm lại hai chữ này, cảm thấy có chút buồn cười. Hắn cười cười, nụ cười như dòng chảy của ánh trăng, yên tĩnh mà thản nhiên. Dường như hết thảy phát sinh trước mặt cũng không thể đá động đến hắn.

Mộ Dung Ca theo sau Nguyên Kỳ, nhìn theo những gì phát sinh trước mắt, nhìn nụ cười như có như không của Nguyên Kỳ, nàng có chút dao động, lồng ngực đau đớn cực điểm.

“Người đâu, tha hắn ra ngoài.” Nguyên Du không muốn liếc mắt nhìn Nguyên Kỳ thêm chút nào, trực tiếp mệnh lệnh đám thị vệ ngoài cửa.

Nhưng, cả đám thị vệ không dám động đậy, chỉ đồng loạt cúi đầu. Vài năm nay thái tử ở trong Hạ quốc có uy vọng rất cao, thậm chí vượt xa hơn cả Nguyên Du. Mà bọn họ phần lớn đều có thói quen nghe theo mệnh lệnh của Nguyên Kỳ, bây giờ Nguyên Du ra lệnh, bọn họ cũng vô cùng hoài nghi.

Trong điện, các đại thần còn bị Nguyên Du uy hiếp nên có chút kiêng kỵ, nhưng bây giờ Nguyên Kỳ đã đến, lá gan của bọn họ như được thêm thuốc kích thích, đối với đám lão thần này, Hạ quốc trong nhiều năm qua phát sinh không ít sự kiện lớn nhỏ sao bọn họ có thể không biết, Hạ quốc ta tuyệt đối không thể thiếu thái tử được! Mọi người đồng loạt quỳ hô: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể!”

Sắc mặt Nguyên Du cực kỳ khó coi, bọn họ… dám không nghe theo mệnh lệnh của hắn sao! Tuy nhiều năm nay, sức khỏe quá yếu nên hắn rất ít đi quản quốc sự, nhưng không đồng nghĩa là hắn mơ hồ mọi thứ, chỉ là việc đến lúc này vẫn có chút bất ngờ, khi đến thời khắc mấu chốt, đám đại thần năm nào đã từng thao hắn vào sinh ra tử lại đồng loạt hướng về Nguyên Kỳ, đích tử của tiện nhân kia sinh ra! Quả khiến người ta phẫn nộ mà!

“Nguyên Kỳ, ngươi muốn kháng chỉ sao?” Lan Ngọc lạnh lùng nhìn Nguyên Kỳ, trầm giọng chất vấn. Ánh mắt ẩn ẩn lộ ra sát khí. Giờ khắc này, khí chất vốn ôn nhuận như ngọc trên người hắn trong một khắc chợt biến mất, trong nháy mắt chỉ còn lại sự lãnh liệt.

Đây chính là cơ hội sau cùng của hắn.

“Lan Ngọc công tử, ngươi không xứng gọi thẳng tính danh của bản cung! Ngôi vị thái tử này, ngươi càng không xứng!” Đôi mắt sâu thẳm của Nguyên Kỳ quét sang Lan Ngọc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng lạnh lùng, từ tốn nói. Hắn cũng chờ đợi ngày này rất lâu. Hôm nay, hắn nhất định phải để màn này trình diễn một cách phấn khích hết mức có thể!

“To gan!” Nguyên Du phẫn nộ quá. Nguyên Kỳ tự cho rằng mình có thân phận gì? Nói cho cùng cũng chỉ là nghiệp chủng do tiện nhân Nam Cung sinh ra chưa từng được hắn xem trong mắt, giờ phút này dám bất kính với đứa con của Mị Nương sinh ra sao, sao hắn có thể vô lễ như vậy! Nếu trên người Nguyên Kỳ không phải đang chảy máu huyết của hắn, nhất định hiện tại hắn sẽ giết Nguyên Kỳ tại đây! Không, hai mươi mấy năm trước hắn nên giết chết nghiệp chủng này mới đúng!

Không khí một hồi giằng co, trong đại điện như có hai luồng hàn băng vạn năm đang tương giao khiến cho người người đến cả thở mạnh cũng không dám.

Mộ Dung Ca thấy vậy, nhẹ nhàng nhướng mày. Nàng lạnh lùng nhìn Nguyên Du, không khỏi có chút thương hại, nói: “Đến hôm nay thiếp mới biết, hoàng thượng đúng là bệnh rất nặng, đến cả thật giả cũng không thể phân biệt được. Những năm gần đây, Hạ quốc nhờ có thái tử mới từ từ hưng thịnh, trong lúc các quốc gia đang chịu đủ sự đau khổ của chiến tranh, duy chỉ có Hạ quốc luôn thái bình thịnh thế. Tin tưởng tất cả mọi người đều nhìn được, trong vòng trăm năm, chỉ cần còn có thái tử ở đây, Hạ quốc sẽ không có chiến tranh nào! Sau đó, Hạ quốc nghiễm nhiên trở thành hùng cường nhất trong số chư quốc, sẽ càng hưng thịnh phồn hoa về sau. Bây giờ hoàng thượng đã bị che mờ hai mắt, gạt bỏ hết thảy công lao của thái tử, không khỏi quá mức bất công sao!”

Nguyên Du muốn gạch bỏ toàn bộ công lao của Nguyên Kỳ, nàng tuyệt đối không cho phép! Nàng muốn người đời phải biết, Nguyên Kỳ đã trả giá không ít. Bởi vì có Nguyên Kỳ, Hạ quốc mới có thể trở thành một phương nhạc thổ hùng mạnh trong loạn thế này. Điều đáng nói hơn là, trên người Nguyên Kỳ đang chảy dòng máu cũng là của Nguyên Du, thiên hạ Hạ quốc rộng lớn này, căn bản Lan Ngọc không hề xứng đáng có được! Những năm gần đây, Nguyên Kỳ vì có thể đợi được đến hôm nay đã phải âm thầm trả giá biết bao nhiêu máu huyết và sự thống khổ!

Nhưng hôm nay, Nguyên Du biết được cơ thể mình đã sắp ngoài khống chế, sau khi khôi phục được tinh thần, điều đầu tiên muốn làm chính là phế trừ Nguyên Kỳ! Ha, tuy rằng sớm đã đoán được ngày này dù gì cũng sẽ đến, chỉ là… khi sự việc đặt ngay trước mắt mình, tâm tư nàng vẫn là buồn bực khó chịu! Nếu không phải bây giờ đang có mang, nàng nhất định không thể khống chế cơn lửa giận đang hừng hừng trào lên.

Hừ, thứ âm mưu đáng chết này!

“Chỉ là một nử tữ không ra gì, nơi hoàng cung đại điện này nào đến lượt ngươi mở lời! Người đâu, bắt ả ta cho trẫm!” Giờ khắc này, căn bản Nguyên Du sẽ không nghe lọt tai bất kỳ một lời nói nào, hắn một mặt sát khí nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt hận thấu xương. Năm đó Mị Nương đã từng có ơn cứu mạng hắn phải chết thảm, nữ tử hắn vốn rất thích Nam Cung Thanh Liên lại chính là hung thủ. Sao hắn có thể nuốt trôi khẩu khí này, hắn đã không thể cùng nữ tử mà mình âu yếm nắm tay đi đến cuối cùng… Chỉ không ngờ Nguyên Kỳ lại tìm được một nữ tử vì mình suy nghĩ hết thảy! Ông trời quả thật rất bất công!

Lan Ngọc nhìn Mộ Dung Ca đang vì Nguyên Kỳ mà bất bình, trong lòng cũng có chút kính nên. Ở lúc Nguyên Kỳ trong cảnh nguy nan, nàng chẳng những không làm ngơ, thậm chí còn lấy dũng khí cùng Nguyên Kỳ xuất hiện trong đại điện, nữ tử này thật đáng để người ta tôn trọng. Chỉ tiếc là… nàng không nên động tâm với Nguyên Kỳ. Hắn quay đầu trấn an Nguyên Du đang trong cơn thịnh nộ: “Sức khỏe của phụ hoàng vẫn là quan trọng hơn, phụ hoàng không nên tức giận như vậy.”

Sự thật hiện giờ Nguyên Du tuyệt đối không thể kích động quá mức. Hắn còn chưa đạt được mục đích, Nguyên Du tuyệt đối không thể chết đi dễ dàng như vậy được!

"Phách phách phách..."

Tiếng vỗ tay vang lên.

Lan Ngọc lạnh lùng nghiêng đầu nhìn qua.

Trên dung nhan khuynh thế, hoa mỹ bức người của Nguyên Kỳ, nụ cười thản nhiên bình tĩnh bỗng chốc biến đổi, trở nên lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, hai mắt mang theo uy thái khiến người khác phải rùng mình giống như quỷ sứ vừa đến từ địa ngục tu la, sát khí bức người. “Hôm nay, bản cung sẽ cho phụ hoàn, Lan Ngọc công tử biết được hết thảy phát sinh trong suốt nhiều năm nay.”

Đây là một sự tự tin tuyệt đối! Thứ khí thái khiến người ta không thể phớt lờ!

“Ngươi… không có cơ hội.” Lan Ngọc cảm thấy không ổn, mơ hồ đoán được Nguyên Kỳ muốn nói cái gì đó, hắn lập tức mở lời căn cản.

Trong đôi mắt đen không thấy đáy của Nguyên Kỳ tựa hồ đang có phong ba cuồng quay, hắn cười nhàn nhạt nói: “Sao nào?”

“Bây giờ phủ thái tử đang bị hơn một ngàn binh sĩ vây quanh. Đồng thời, bên ngoài kinh thành có năm vạn tinh binh đang hậu mệnh. Một khi ngươi dám kháng chỉ, họ sẽ lập tức phá thành mà vào. Ngươi có trốn cũng thoát không được.” Lan Ngọc nhìn thẳng Nguyên Kỳ, lạnh lùng nói. Hôm nay, tất nhiên hắn sẽ không tái phạm sai lầm lần trước, sẽ không để Nguyên Kỳ còn cơ hội phản kháng. Kế hoạch hắn khổ tâm mưu hoạch bao nhiêu năm, tuyệt đối không được phép xảy ra sai sót.

Quần thần kinh hô, cái này… xem ra Đại hoàng tử sớm đã có chuẩn bị! Vậy là… từ sớm hoàng thượng đã có ý phế bỏ thái tử rồi!

Nghe vậy, trong lòng Nguyên Du chợt khựng lại, Ngọc nhi từ khi nào đã âm thầm làm những điều này? Dù sao hắn cũng là hoàng đế Hạ quốc, tuy nằm liệt trên giường nhiều năm, không còn quản việc triều chính, song hắn cũng đâu phải người ngu dốt. Từ trong lời nói của Ngọc nhi, hắn loáng thoáng cảm thấy chút gì đó không ổn.

Có điều, đối với Lan Ngọc hắn cực kỳ tin tưởng, tuy có chút hoài nghi, song vẫn không suy nghĩ sâu xa hơn.

“Lan Ngọc công tử sốt ruột như thế làm gì? Tin rằng có rất nhiều người muốn biết chuyện gì đang xảy ra! Cho dù thái tử có bị phế thì cũng muốn làm rõ ràng thực hư trắng đen chứ.” Mộ Dung Ca cười lạnh.

Vốn dĩ nàng cũng không định mở miệng, chỉ im lặng chờ đợi. Đợi sau khi Nguyên Kỳ xoay chuyển càn khôn, nhìn xem Nguyên Du sẽ hối hận như nào, được thấy Lan Ngọc phản kích một cách vô vọng… nhưng tâm nàng phẫn hận bất bình, dựa vào điều gì mà Nguyên Kỳ phải luôn là người chịu thiệt chứ?

Thần sắc Lan Ngọc trầm xuống, nhìn nhanh sang Nguyên Du, hỏi: “Phụ hoàng có muốn nghe không?”

“Trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Nguyên Du nhướng mày, phất phất tay.

Thật ra lời này hắn nói cũng không giả, hiện tại hắn đúng là hắn rất mệt. Cũng không biết có phải do tinh thần không tốt hay không, hôm nay hắn suy nghĩ rất nhiều, thậm chí là luôn nghi ngờ Lan Ngọc, mơ hồ như đã nhận ra gì đó, song cẩn thận suy nghĩ lại thì lại thấy không có gì. Hơn nữa, càng nghĩ nhiều thì đầu hắn càng đau, tinh thần theo đó càng tệ hơn nhiều.

“Thỉnh hoàng thượng cứ thử nghe thái tử một lần!” Các đại thần đồng thanh thỉnh cầu.

Nguyên Du vừa mới áp chế được cơn lửa giận, nghe tiếng khẩn cầu của mọi người thì lập tức bùng nổ, hắn phẫn nộ quát: “To gan!”

Trên đại điện đều đồng loạt tĩnh lặng như tờ, dù sao hiện giờ hắn vẫn còn là hoàng đế của Hạ quốc.

Lan Ngọc hơi chau mày, đáy mắt lộ vẻ hồ nghi, không biết Nguyên Kỳ đang muốn làm gì? Thái độ vẫn như vân đạm gió nhẹ, tựa hồ hết thảy đều nằm trong dự liệu của Nguyên Kỳ.

“Không nghe thấy lời của phụ hoàng sao? Lui ra.” Giọng Lan Ngọc lạnh lùng. Trong lòng âm thầm tính toán thời gian. Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể như nguyện khiến Nguyên Kỳ buông tha ngôi vị thái tử. Như vậy, những gì hắn âm thầm chuẩn bị, điều hắn chuẩn bị cũng sẽ phát được công dụng thôi.

Nguyên Kỳ không chút để ý sự bức bách của Lan Ngọc, chỉ bình thản cười nói: “Việc này liên quan đến Lan Mị Nương và mẫu thân, nhi thần tin rằng so với bất cứ ai, phụ hoàng nhất định rất muốn biết.”

Mọi người đều trầm mặc không dám lên tiếng, ai nấy đều đợi Nguyên Kỳ nói tiếp.

Ánh mắt Nguyên Du tối sầm lại, níu mày nhìn thẳng Nguyên Kỳ.

Hai tay Lan Ngọc nắm chặt lại thành quyền.

“Hai mươi mấy năm trước, thật ra lần đầu tiên phụ hoàng và mẫu thân gặp nhau không phải nhà Nam Cung, mà là tại Dương gia thôn. Lúc đó phụ hoàng đang mang trọng thương, vừa vặn gặp mẫu thân đi ngang qua Dương gia thôn, mẫu thân phải sử dụng rất nhiều nội lực mới cứu được phụ hoàng. Nếu không phải, dựa vào gia quy nghiêm cẩn của gia tộc Nam Cung, mẫu thân chỉ có thể giấu phụ hoàng trong nhà một hộ thôn dân, sau khi thấy phụ hoàng qua được nguy hiểm mẫu thân mới rời đi. Sau này, phụ hoàng gặp được mẫu thân trong gia đình Nam Cung chỉ là lần thứ hai. Đáng tiếc, phụ hoàng không hề có ấn tượng gì.” Giọng nói Nguyên Kỳ mềm nhẹ thong thả, tựa hồ đang tái hiện tình cảnh năm đó một cách chân thực nhất có thể.

Trong mắt Nguyên Du hiện lên vẻ kinh ngạc không tin được, nhưng chỉ trong giây lát đã trở nên lạnh lùng, “Việc này là Nam Cung Thanh Liên kể lại? Không ngờ qua bao nhiêu năm rồi nàng ta vẫn chưa hết hy vọng.”

Đồng tử Lan Ngọc lập tức khóa lại, hai tay gắt gao nắm chặt, gân xanh chậm rãi nổi loạn.

Nguyên Kỳ cũng không nóng lòng giải thích, hắn từ tốn kể thêm: “Sau này Lan Mị Nương xuất hiện liền có thể chiếm trọn được sự sủng ái của phụ hoàng. Ai ngờ Lan Mị Nương lại đột nhiên uống thuốc độc tự sát, trước lúc lâm chung còn đổ vấy hết thảy sai lầm lên người mẫu thân, phụ hoàng trước giờ luôn tín nhiệm Lan Mị Nương, hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích của mẫu thân, tức thời muốn giết mẫu hậu… May thay, mẫu thân kịp thời chạy khỏi hoàng cung tránh được tội chết. Mẫu thân cũng từng hy vọng, qua một thời gian, phụ hoàng sẽ tìm hiểu được thực hư sự tình. Kết quả, mẫu thân vạn vạn không ngờ được, phụ hoàng lại nổi sát tâm đuổi cùng giết tuyệt! Nếu không giết được người thì mối hận trong lòng phụ hoàng sẽ không thể nguôi! Phụ hoàng phái đi vô số sát thủ vừa theo dõi và đuổi giết. Nếu không có sự che chở của mẫu thân, nhi thần sớm đã chết dưới mũi kiếm của những người đó! Đúng là phụ hoàng rất sủng ái Lan Mị Nương, nhưng xin hỏi nguyên cớ là vì đâu? Là bởi vì được nghe chính miệng Lan Mị Nương nói bà ta đã cứu mình? Bất luận do đâu cũng được, Lan Mị Nương đã thành công. Phụ hoàng không tiếc sử dụng mọi ám vệ, rốt cuộc cũng tìm được chốn dung thân của mẫu thân! Kết thúc sinh mệnh của người một cách tàn nhẫn nhất có thể.”

“Tiện miệng nói bậy!” Nguyên Du gầm lên, hắn không cho phép bất kỳ ai vu tội Lan Mị Nương! Cuộc đời này, nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm chỉ có mỗi Lan Mị Nương. Cho dù năm đó, hắn cũng từng sủng ái nam Cung Thanh Liên, song cũng chỉ bởi vì Nam Cung Thanh Liên có dung mạo tuyệt mỹ, là mỹ nhân có sắc đẹp tuyệt trần không ai sánh bằng!

Mộ Dung Ca hít sâu một hơi, không ngờ Nguyên Du còn ngu hơn nàng tưởng tượng! Rõ ràng là quân vương một nước, cơ trí hơn người, thiên hạ này cũng không mấy ai có thể là đối thủ của hắn. Lại không ngờ, trên người hắn lại bị người ta âm mưu tính kế vô số mà hắn lại không thấy được!

Đây đúng là điều đáng buồn! Ngay lập tức nàng cảm giác vô cùng đau lòng, hai mươi năm trước, Nguyên Kỳ còn chưa được năm tuổi đã phải trải qua những chuyện dơ bẩn như vậy, thậm chí nàng còn có thể nghĩ được, năm ấy khi hắn phải đối mặt với hết thảy những hãm hại và đuổi giết kia, trong lòng đã sợ hãi như nào! Chỉ là hắn cứng cỏi vượt qua. Trước đây, trong mắt hắn chưa từng để lọt mắt một nữ tử nào. Bây giờ yêu thương trân trọng nàng như vậy, sao nàng có thể không hết lòng mà yêu hắn cho được!

Thật sự, Nam Cung Thanh Liên thanh khiết như hoa sen trong giếng ngọc, thế gian ít gặp, nhưng một mối tình si lại đặt sai người, cuối cùng lại bị kết liễu sinh mạng một cách tàn nhẫn nhất. Đây chính là sự tàn khốc dữ dội đến độ không ai có thể đón nhận được!

Ông trời đối với hắn thật bất không, mới tí tuổi đầu đã phải kinh trải bao nỗi bất hạnh, nhiều năm nay cũng chưa bao giờ thật sự vui vẻ qua, ngày ngày đều phải sống trong âm mưu và sự tính toán không ngơi nghỉ. Nếu như hắn không che giấu được hỷ nộ ái ố trong lòng, chắc chắn sẽ chết một cách vô hình trong kế hoạch của biết bao người. Hơn nữa, trong thế giới của hắn… chỉ có độc nhất hai màu trắng và đen.

Khóe mắt nàng bỗng chốc phát chát, ngày sau nàng nhất định sẽ ở bên người hắn, cho nàng thấy được mọi màu sắc trong mắt nàng, miêu tả cho hắn thấy thế giới quan của mình, trao cho hắn ánh mắt hoàn chỉnh nhất, vì hắn phân giải thế giới ngũ sắc mà nàng có thể cảm nhận được. Nàng một lòng chân thật đối đãi với hắn, giúp hắn có thể thư thả, ít ra chỉ là khi ở bên cạnh nàng.

Hai mươi mấy năm nay, hắn đã sống quá mệt, quá đau khổ. Cuộc sống về sau, nàng sẽ không để tình huống này phát sinh nữa.

“Lan Mị Nương, nguyên danh là Quách Minh Nguyệt, thanh mai trúc mã với trưởng tử của gia tộc Vương thị, không biết vì sao tai họa lại bất ngờ giáng xuống. Gia tộc Vương thị dần dần trở nên lớn mạnh, ẩn nhẫn thế mạnh quyền khuynh triều dã, âm mưu vọng tưởng soán vị đoạt ngôi. Kết quả khi phụ hoàng biết được, lập tức trảm cùng giết tuyệt gia cả nhà Vương thị. Lúc đó Quách Minh Nguyệt đã có mang, hơn nửa tháng sau, lợi dụng thân phận thần y nổi tiếng khắp thiên hạ của Lan Mị Nương xuất hiện trước mặt phụ hoàng. Quách Minh Nguyệt báo thù cho chồng, không tiếc dùng sinh mạng của mình để báo thù, dũng khí và lá gan này đúng là khiến người ta phải kính nể.”

Nguyên Kỳ thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói thêm: “Kế hoạch báo thù của Quách Minh Nguyệt cực kỳ thành công, không những khiến phụ hoàng nhung nhớ biết bao nhiêu năm qua. Hơn nữa, lại có thể khiến ân nhân cứu mạng chết trong tay phụ hoàng, thậm chí khiến phụ hoàng tính kế lên chính đứa con ruột của mình. Ha, nhiều năm sau, càng có thể khiến cho huyết mạch của Quách Minh Nguyệt và gia tộc Vương thị được trở thành hoàng đế tương lai của Hạ quốc! Tin chắc dưới hoàng tuyền, Quách Minh Nguyệt, gia tộc Vương thị nhất định sẽ vô cùng cả tạ phụ hoàng. Nếu như không có sự trợ giúp của phụ hoàng, sao dã tâm bao năm nay của họ có thể toại nguyện chứ!”

Nguyên Du kinh hãi, sắc mặt ngày càng tái đi, cái gì mà Mị Nương, Quách Minh Nguyên? Năm đó khi gặp Mị Nương, đúng là hắn đã cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, tựa hồ vào một lần yến tiệc nào đó đã từng gặp qua! Song người cũng có thể giống nhau, hắn cũng không phải người gặp qua một lần là không hề quên, nên hắn cũng không để ý nhiều.

Hắn cười lạnh nhìn Nguyên Kỳ, “Để giúp Nam Cung Thanh Liên rửa sạch nỗi oan khuất, câu chuyện hư cấu của ngươi quả là rất hay! Hoàn toàn đủ khả năng đổi trắng thay đen.”

Nguyên Kỳ nhìn sắc mặt trầm ngưng của Lan Ngọc, giọng nói lập tức trở nên lãnh liệt, “Lan Ngọc công tử, lời nói của bản cung có đúng hay không?”

Lan Ngọc mím chặt môi, lạnh mắt nhìn Nguyên Kỳ, hoàn toàn không đưa ra câu trả lời nào. Giờ phút này còn biện bạch gì nữa, hắn khinh thường sự giải thích! Huống chi… Nguyên Du đích thực là kẻ thù của gia tộc hắn!

Thấy vậy, trong lòng Nguyên Du có chút mơ hồ, tựa hồ trong mơ hồ đó cảm thấy có chút không ổn.

Mọi người lắng nghe một hồi cũng biết được chuyện gì đã xảy ra. Nam Cung Thanh Liên thân là mẹ ruột của Nguyên Kỳ, còn Lan Mị Nương chính là mẫu thân của Lan Ngọc. Chuyện xảy ra năm xưa bọn họ không hề được nghe nói, lại không nghĩ sẽ có nhiều khuất mắc như vậy.

Trong đám đại thần, một số vị đại thần đứng tuổi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào trong hồi ức. Một lát sau, có một người do dự nói: “Năm đó, trưởng nữ của Quách gia sau khi gia tộc Vương thị xảy ra chuyện liền biến mất không bóng dáng. Ngày sau có người đăng môn cầu thân cũng bị Quách gia từ chối. Hiện tại xem ra, Lan phi rất có khả năng chính là nữ tử của Quách gia ngày đó.

Lời nói ấy như một trận sấm rền kinh hãi nổ vang trong lòng mọi người.

Mộ Dung Ca âm thầm nhìn Lan Ngọc, song Lan Ngọc che giấu quá tốt, vẫn bình tĩnh như không, căn bản không lộ ra chút hoảng loạn nào.

“Đã phụ hoàng muốn thấy chứng cớ, hôm nay nhi thần có thể trình lên để phụ hoàng xem xét. Đồng thời, phụ hoàng có thể cùng Lan Ngọc công tử nghiệm máu xét thân nhân, tin chắc sẽ sớm biết được kết quả thôi.” Nguyên Kỳ giải thích xong, mắt quang sâu thẳm nhìn Nguyên Du vẫn đang chần chờ không tin, lạnh giọng nói.

Nguyên Du rất muốn lên tiếng ngăn cản, hiện tại hắn lại rất sợ biết được chân tướng sự việc! Ký thực, hiện giờ hắn đã không dám khẳng định chắc nịch như ban nãy, thậm chí đã ẩn nhẫn nhận ra gì đó bất thường.

“Nguyên Kỳ, người cần gì nhọc lòng như vậy? Tỉ mỉ tính kế để chờ một khắc này sao?” Trong mắt Lan Ngọc lộ ra tia sáng lạnh như hàn băng, sắc bén sẳng giọng chĩa về phía Nguyên Kỳ. Từ sớm Nguyên Kỳ đã biết được chuyện năm xưa, song vẫn im lặng không nói là để chờ giờ khắc này, để hắn trút hết mọi tinh lực làm một ván được ăn cả ngã về không. Cũng chính lúc này đây liền có thể giải quyết hết thảy vấn đề… Nguyên Kỳ, âm mưu của ngươi quả rất thâm sau!

Nguyên Kỳ nhíu đầu mày lại, ánh mắt cao nhã, bình thản đảo qua Lan Ngọc nhưng vẫn không mất phong thái lãnh huyết cao ngạo, “Lan Ngọc công tử thực không phải người bình thường, không cần bản cung phải phí quá nhiều khí lực. Nếu phải giãy giụa đau khổ, không thể tự bào chữa được thì chi bằng hào phóng thừa nhận sự thật đi.”

Tiếng nói vừa dứt, Lan Ngọc đã một thân sát khí, trên người tuyệt đối không thể tìm được khí sắc ôn nhuận trước kia của Lan Ngọc công tử lừng danh thiên hạ.

Nghe đến đây, nếu như Nguyên du còn cố gắng tiếp tục tự lừa mình dối người thì phải nói là ngu đến cực điểm! Đến khi hắn chết nhất định sẽ bị dân chúng trong Hạ quốc nhổ nước miếng phỉ phui. Sắc mặt hắn tái nhợt không còn một chút máu, đây là một sự thật không hề dễ dàng chấp nhận. Nhiều năm qua, hắn luôn một lòng với Lan Mị Nương, kp, phải nói là Quách Minh Nguyệt, hắn một lòng tình thâm kiên trì đến nay, mà kết quả là… tất thảy chỉ là cái cục do Quách Minh Nguyệt đặt ra!

Ngay cả đến Lan Ngọc mà hắn luôn tin tưởng cũng không phải con ruột của mình! Mà cũng phải, nhìn vẻ mặt của Lan Ngọc, tất nhiên hắn phải sớm biết được hết thảy ân oán tình thù, song Lan Ngọc vẫn cố nhiên ở lại bên người hắn, dùng đủ trăm phương ngàn kế chính là để mưu đoạt Hạ quốc thiên hạ!

Tình cảnh ngày xưa cứ như một trận đại hồng thủy, khí thế dũng mãnh cuộn trào trong trí óc.

Năm đó, Nam Cung Thanh Liên, dung nhan yêu kiều như nước, rưng rưng nhìn hắn, “Thiếp chưa từng hại Lan phi, thỉnh hoàng thượng tin tưởng thiếp. Lần đó ở Dương gia thôn, thực ra là thiếp đã cứu hoàng thượng…”

Nam Cung Thanh Liên giải thích vô số lần nhưng hắn vẫn chưa từng đặt trong lòng. Trước sau hắn luôn nhận rằng Nam Cung Thanh Liên tâm tư độc ác, đố kị với Lan Mị Nương nên mới nói dối hòng lừa hắn. Lại thật không ngờ, đó mới chính là sự thật! Nhưng hắn lại hiểu lầm nàng, kéo dài hơn hai mươi mấy năm nay!

Người hao tổn nội lực để cứu hắn chính là nàng! Thật lòng yêu thương hắn cũng chính là nàng! Mà hắn lại vì mấy câu nói của Quách Minh Nguyệt mê hoặc, từ đầu chí cuối chưa hề tin tưởng nàng. Thậm chí đến phút cuối, hắn lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất để tước đoạt sinh mạng của nàng!

Cả người hắn cương cứng, hết thảy cảm xúc đều thi nhau gào thét trong lòng, sự phẫn hận, hối hận, thống khổ… nhất loạt nhất loạt tuôn trào.

“Phụt…” Máu như cuồn cuộn trong lồng ngực, lệ nóng tung hoành, hắn mạnh mẽ phun ra một ngụm to máu đen. “Sao trẫm lại phạm một sai lầm thái quá như vậy.” Khiến cho bản thân, và nữ tử thật lòng yêu thương mình chết thảm trong chính tay mình!

Thật ra, nhiều năm nay hắn vẫn có nghi hoặc trong lòng, nhưng hắn thà tin rằng đó chỉ là những phán đoán mơ hồ của bản thân chứ không chấp nhận tin tưởng sự thật này! Còn không ngừng tự nói với bản thân, tất thảy đều do Nam Cung Thanh Liên tự mình gieo gió gặt bão! Vì Mị Nương, Nam Cung Thanh Liên có chết trăm ngàn lần cũng không oan uổng!

“Hiện giờ có hối hận cũng đã quá muộn rồi.” Lan Ngọc nghiêng đầu nhìn bộ dạng chật vật của Nguey6n Du, mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói.

Nguyên Du tức giận trừng mắt nhìn Lan Ngọc, xoa xoa máu đen bên miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra, kẻ nuôi lòng muông dạ thú là ngươi. Có điều, giang sơ Hạ quốc này đâu phải nói ngươi muốn là có được? Tuy nhiều năm qua trẫm không để ý việc triều chính, song chỉ cần trẫm hạ lệnh, mấy vạn tinh binh trong ngoài kinh thành đều nghe lệnh trẫm, mấy vạn binh mã ngươi âm thầm chuẩn bị chẳng qua chỉ là tép riu mà thôi.”

Sắc mặt Lan Ngọc vẫn không thay đổi, tựa hồ lời nói của Nguyên Du hoàn toàn không liên quan đến hắn. Hắn tươi mát cười: “Chỉ tiếc là ngươi đã giao hổ phù cho ta. Mấy mươi vạn binh mã kia sẽ chỉ nghe lệnh ta mà thôi.”

Nghe vậy, lửa giận vừa được kìm nén trong lòng Nguyên Du lại hừng hực trào lên. Hắn lê mắt cá nhìn chằm chằm Lan Ngọc, sao hắn có thể hồ đồ như vậy, đem thứ quan trọng nhất Hạ quốc, hổ phù giao cho Lan Ngọc chứ!

Lan Ngọc hồn nhiên không để ý sự phẫn nộ của Nguyên Du, hắn chuyển mắt nhìn thẳng xuống Nguyên Kỳ nói: “Nếu như không muốn Hạ quốc nội loạn thê thảm như Tề quốc, Nguyên Kỳ, ta khuyên ngươi nên chủ động tự thoái vị, chớ nên tiếp tục dây dưa nữa.” Thiên hạ Hạ quốc này từ sớm hắn đã có mưu tính, cũng âm thầm sắp đặt rất nhiều cũng chính là để khuếch đại thế lực của bản thân, đến bây giờ mới phát huy được công dụng.

Bây giờ, thật giả đã tỏ, hắn không cần phải tiếp tục che giấu nữa.

Sắc mặt Mộ Dung Ca khẽ biến, trách không được hôm nay Lan Ngọc dám làm như vậy. Hắn biết rõ một khi Nguyên Kỳ nói ra hết thảy sẽ khiến hắn mất đi sự ủng hộ và tin nhiệm của Nguyên Du, song hắn vẫn không muốn biện bạch, thì ra là vì hổ phù đang nằm trong tay hắn! Tình huống này thật khiến nàng bất ngờ.

Nàng lo lắng nhìn Nguyên Kỳ, dùng một thanh âm chỉ đủ hai người có thể nghe được, “Thái tử, mục đích của chúng ta đã đạt được rồi.”

Hoàn cảnh hiện giờ đều do Nguyên Du tự mình gieo gió gặt bão, hắn nên nhấm nháp quả đắng do chính bản thân trồng nên.

Nguyên Kỳ nhẹ nhàng nắm tay nàng, khẽ khẽ vỗ lên mu bàn tay nàng, cười nói: “Trò hay mới bắt đầu, nàng chớ nên sốt ruột quá.”

Tuy rằng Nguyên Kỳ vô cùng trấn định thong dong, nhưng Nguyên Du và các vị đại thần trong triều đều không thể bình tĩnh được. Không có hổ phù trong tay tương đương với nâng một nửa giang sơn nhường cho người ta. Hơn nữa, trong hai ba câu nói của Lan Ngọc mơ hồ cho biết, ngoài hổ phù ra, hắn vẫn còn những lợi thế khác!

Đây chính là một sự uy hiếp rất lớn!

“Đúng là lòng lang dạ sói a! Thật không ngờ Lan Ngọc công tử luôn lấy một trái tim từ bi hành tẩu khắp dân gian lại ấp ủ tâm cơ thâm trầm như vậy! Dùng một thủ đoạn đáng khinh, mưu toan cướp lấy giang sơn Hạ quốc!” Văn võ bá quan vô cùng phẫn nộ.

Trong tiếng chửi rủa của mọi người, Lan Ngọc hơi chau mày. Thật ra giang sơn này vốn dĩ hắn cũng không muốn lấy, chỉ là trọng trách của mẫu thân và gia tộc đều đặt cả trên người hắn, đến bây giờ đã không thể dỡ xuống được. Bây giờ hắn đã không còn đường để lui, việc này cũng không thể tiếp tục kéo dài, hắn hạ lệnh xuống: “Xuất hiện đi!"

Không ai đáp lại hắn, cũng không một người nào xuất hiện trong đại điện.

Lan Ngọc bắt đầu chau mày thật sự.

Nguyên Kỳ cười nhẹ: “Từ sớm hổ phù đã ở trong tay bản cung, hổ phù ngươi đang cầm chỉ là hàng giả mà bản cung để lại. Còn những ám vệ ngươi an bày trong cung, hơn nữa canh giờ trước đã được âm thầm xử lý sạch sẽ rồi.”

Vẫn dùng thái độ vân đạm gió nhẹ, nói ra những lời không thể tin được, Nguyên Kỳ đúng là khiến người ta không thể không kinh thán.

Thì ra từ sớm thái tử đã biết được âm mưu của Lan Ngọc, cũng âm thầm chuẩn bị rất tốt! Khó trách hôm nay ngài lại thanh thản như vậy.

Đuôi lông mày Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích, khóe miệng nàng hơi nhếch lên. Một kẻ tự tin như hắn, nếu không hoàn toàn nắm chắc sự tình tuyệt đối sẽ không đưa nàng vào đây!

Ánh mắt Nguyên Kỳ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt của Lan Ngọc, nói tiếp: “Binh mã Tề quốc đang được sắp đặt ở Hạ quốc lân cận, hai tháng trước đã lui binh rồi.

Những tiểu quốc khác, trước đây cũng vọng tưởng đối địch với Hạ quốc ta, không ngờ lại tự dẫn lửa thiêu thân, đều đang chìm trong chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, bản thân còn lo không xong nữa là. Lan Ngọc công tử… từ nhiều năm trước đã định sẵn, ngươi nhất định phải thua.”

Nhiều năm nay, hắn âm thầm nắm giữ mọi việc của Lan Ngọc, biết rõ con người này vô cùng nguy hiểm, song vẫn cố ý đặt Lan Ngọc ở phía ngoài tầm mắt. Chỉ vì, hắn muốn được một lần ăn cả ngã về không, chỉ cần một lần thành công là đủ.

Trên đại điện, không khí ùng ục sôi trào.

"Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Quần thần đồng loạt hô to. Hạ quốc chỉ cần có thái tử, nhất định trong trăm năm nay không phải lo. Lan Ngọc tinh thâm tính kế, thái tử từ sớm thì đã phòng bị sẵn rồi!

Nguyên Du hỗn độn nhìn Nguyên Kỳ, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà cơ thể yếu ớt của hắn đã phải chịu đựng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại vừa sám ngượng, vừa không biết phải nói gì, thêm vào đó là sự tỉnh ngộ và thỏa mãn. Nguyên Kỳ biết cách bày mưu tính kế như vậy cũng là cái phúc của Hạ quốc! Chỉ là, hiện giờ hắn chỉ dám gục đầu xuống không dám nhìn thẳng Nguyên Kỳ. Nhiều năm qua, hắn đã bị người ta lừa bịp, không chỉ hại chết Nam Cung Thanh Liên, mà còn tính kế lên Nguyên Kỳ không ít lần. Hắn ngu dốt như vậy, thiếu chút nữa khiến Hạ quốc rơi vào tay của kẻ phản nghịch! Hắn không ngừng tự trách bản thân, thật sự khó mà còn mặt mũi đối mặt với Nguyên Kỳ. Cho dù đến khi quy tiên, hắn lại càng không có mặt mũi mà gặp Nam Cung Thanh Liên!

Vì sao trễ như thế hắn mới phát hiện ra chân tướng sự việc?

Vì sao khi biết được chân tướng, hắn mới phát giác nữ tử mà hắn chân chính động tâm chính là Nam Cung Thanh Liên mà không phải Quách Minh Nguyệt? Tâm tâm niệm niệm trong lòng hắn trước sau đều là nữ tử đã từng cứu mình ở Dương gia thôn. Khi đó hắn mơ hồ nhận diện được bóng dáng của một nữ tử.

Nghĩ đến đây, nhất thời Nguyên Du lại phun ra một ngụm máu đen. Càng nghĩ về quá khứ, sự tự trách không ngừng quấn lấy hắn, khiến hắn muốn thở cũng không thể, trước mắt bỗng tối sầm lại, gục đầu ngã xuống long ỷ ngay lập tức.

“Hoàng thượng!!!” Mọi người kinh hô.

Nguyên Kỳ nhìn Nguyên Du bỗng nhiên ngã xuống, ánh mắt tối sầm lại.

Hoạn quan vốn đang đứng bên hầu hạ cuống quít đỡ Nguyên Du dậy, tay chân luống cuống nhìn Nguyên Kỳ, “Thái tử, ta nên làm sao đây?”

“Mau đỡ phụ hoàng vào trong, tìm ngự y cẩn thận chẩn trị cho phụ hoàng ngay!” Nguyên Kỳ đạm mạc dặn dò.

Mộ Dung Ca nhìn chằm chằm Nguyên Du, hai tròng mắt hắn khép chặt, khuôn mặt tái nhợt đến phát sợ, trên quần áo đầy những vệt máu đen quằn quện. Không phải thân thể hắn đã dần bình phục sao? Sao hiện giờ xem ra lại càng tệ hơn? Chẳng lẽ do quá mức kích động, cảm xúc trong một phút lên xuống bất ngừng nên mới như vậy?

Sau khi Lan Ngọc biết được những gì bản thân âm thầm sắp đặt đã bị Nguyên Kỳ vây giải thì vẫn luôn bất động thanh sắc đứng ở đó. Chờ khi Nguyên Du được mang đi, Lan Ngọc mới lướt qua đại điện một loạt, khóe môi khẽ nhúc nhích, ôn nhuận nở nụ cười, “Ta vẫn là thua ngươi một nước.” Thời gian qua hắn hao tổn không ít tâm cơ, cho rằng đã nắm giữ hết thảy trong tay, nhưng kết quả lại như bản thân vốn dự đoán, Nguyên Kỳ sớm đã ở phía sau bố trí hết thảy, Nguyên Kỳ cũng đợi rất nhiều năm để có giờ khắc hôm nay, để hắn đưa ra hết thảy át chủ bài mới hạ thủ, khiến hắn tuyệt đối không còn đường lui.

Dứt lời, hắn nhìn sang Mộ Dung Ca, ánh mắt khép hờ, cười nói: “Nếu có thể, ta nguyện có thể như nàng vô dục vô cầu. Chỉ là, ta không được lựa chọn. Mộ Dung Trắc phi, nàng có xưởng binh khí trong tay, ngôi vị thái tử phi của nàng không ai có thể lay động được.”

Ánh mắt Mộ Dung Ca khẽ nhúc nhích. Lan Ngọc quả có một đôi mắt lợi hại! Biết được tư tâm của nàng lúc thành lập xưởng binh khí năm xưa. Lúc ấy, thật ra nàng có thể chọn một loại hình kinh doanh khác, nhưng nàng nghĩ tới sau này có thể xảy ra vô số chuyện không lường trước được, nên cũng âm thầm toan tính cho bản thân một chút. Lan Ngọc nói không sai, có xưởng binh khí đồng nghĩa nàng có hậu thuẫn, ngày sau sở hữu binh khí của Hạ quốc đều xuất ra từ xưởng binh khí của nàng. Mà nàng chỉ cần nắm chặt được mảng này thì tuyệt đối không ai có thể lung lay địa vị của bản thân, thậm chí là muốn uy hiếp cũng không được.

Giờ khắc này Lan Ngọc đã biết rõ, kỳ thực xưởng binh khí mà hắn đoạt được kia chỉ là một nơi bị phế bỏ.

Trong thời đại này, cho dù có được sự sủng ái của Nguyên Kỳ nhưng cũng không đủ để nàng sống yên ổn được. Muốn cho bản thân hoàn toàn vô lo thì nhất định phải có kế sách vẹn toàn.

Nàng nhìn thì dễ dàng, nhưng không cách nào hình dung ra được cảm giác của Lan Ngọc lúc này. Lan Ngọc là người từ khi nàng xuyên không đến nay che giấu tâm cơ sâu nhất. Hắn cất giấu sở hữu dục vọng dưới đáy lòng, đến cuối cùng mới trồi lên mặt nước. Một sự tương phản mãnh liệt như vậy, không thể không khiến người ta phòng bị. Huống chi, trước đây hắn giết hại đứa nhỏ trong bụng nàng, gián tiếp hại chết Bích Nhu, Như Băng, cũng không phải một con người tốt.

“Dẫn đi.” Nguyên Kỳ ra lệnh, hơn một nửa thị vệ lập tức xuất hiện tại đại điện.

Bọn thị vệ phòng bị nhìn Lan ngọc, đồng thời tay cầm lợi khí, sợ Lan Ngọc sẽ phản kích.

Lan Ngọc thấy thế, ôn hòa cười: “Chuyện tới bây giờ, ta quả quyết sẽ không đột nhiên động thủ. Giãy giụa trước lúc chết là điều ta không thể làm được.”

Quá khứ tương lai, mọi người còn chưa từng gặp qua một người có thể thản nhiên đối mặt với thất bại như vậy, Lan Ngọc cũng có thể xưng là người đầu tiên! Kỳ thực, suy nghĩ kỹ một chút, kết quả đã định rồi, nào có đến lượt hắn giãy dụa? Huống chi, đối thủ của hắn bây giờ chính là con người bí hiểm như Nguyên Kỳ?

Nguyên Kỳ, để có được thành công hôm nay, cũng đạt được một trình độ ẩn nhẫn đáng nể, quả thực khiến người ta phải kinh thán! Nếu như là người khác, khi địa vị thái tử bị uy hiếp, hoặc là tính mạnh khó giữ được, sao có thể trấn định thong dong như vậy? Lại có mấy ai có thể trong vài năm, xung quanh đầy địch đều có thể âm thầm khống chế hết thảy? Tin chắc, đi khắp thế gian này không có người thứ hai.

Lan Ngọc tuy thất bại, nhưng vẫn là thua có khí tiết. Không có uy hiếp, cũng không chửi rủa, chỉ là bình tĩnh đón nhận hết thảy!

Như thế cũng đủ khiến người ta phải kính nể.

Trong hôm nay, sự tin tưởng ngập tràn của Lan Ngọc khi soán vị đã triệt để tan biến, đổi lấy chính là tai ương ngập đầu. Hoàng đế Hạ quốc Nguyên Du, bệnh không dậy nổi, sau hôm đó, suốt ngày nằm liệt trên giường, tinh thần ngày càng kém đi.

Nam Cung Dung ở trong phủ thái tử biết được Lan Ngọc bị thua cũng tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày. Đến buổi tối, khi bước ra ngoài, nàng đã thay một bộ áo trắng giản đơn, hốc mắt ửng đỏ, tiến đến quỳ xin Nguyên Kỳ cho nàng được gặp Lan Ngọc một lần sau cùng.

Nguyên Kỳ chấp thuận.

Nàng lập tức chạy về phía nhà tù.

Đến khi bước vào nhà lao, mỗi đi một bước, tim nàng lại trùng xuống một nhịp, trong đầu không ngừng nhớ về tình cảnh gặp nhau lúc ban đầu, nàng đã động lòng, từ một khắc đó, nàng biết từ nay về sau, nàng tuyệt đối không thể yêu một nam tử nào khác, chỉ có hắn mới có thể khiến nhịp tim nàng đập nhanh, mới có thể khiến cho nàng đêm đêm thất hồn lạc phách mà nhớ nhung. Thậm chí biết rõ bản thân không xứng với hắn, hoặc biết rõ hắn đang lợi dụng mình, nhưng nàng vẫn không thể khống chế được trái tim của mình. Trái tim là không có lỗi, nàng chỉ biết hành động theo ý nó.

Đến khi độc tố trong cơ thể hắn phát tác, hắn với nàng quấn quít bên nhau, nóng bỏng khó quên, mỗi một đêm như vậy, nàng đều ghi sâu vào tận trong tâm trí, chưa hề quên, cũng không phải muốn quên là có thể quên được.

Chẳng qua thời gian bọn họ quen biết nhau bị lỡ, hắn sẽ không yêu nàng, mà nàng cũng không thể thương hắn được.

Đến khi tập trung, nàng đã ở trong nhà lao rồi, màu sắc của gạch tường cũ kỹ, phủ lên một hơi lạnh khiến người ta muốn phát run.

Nàng vô pháp nghĩ đến, đây chính là kết cục cuối cùng của Lan Ngọc.

Đương kim hoàng đến, và Nguyên Kỳ nhất định sẽ không tha cho hắn.

Theo sau cai ngục dẫn đường, nàng đang đứng trước cửa lao của hắn.

Hắn vẫn một thân quần áo trắng toát, chỉ là giờ phút này sắc mặt hắn cũng mang một màu như vậy, đang đứng dưới cửa sổ nho nhỏ, đưa lưng về phía nàng, càng lúc càng trở nên hư ảo, dường như có thể biến mất ngay bất cứ lúc nào.

Nàng còn chưa mở miệng, hắn cũng biết nàng đã đến.

“Nàng đã đến rồi…” Vẫn là giọng nói vô cùng ôn nhuận. Dường như trở về lần đầu gặp gỡ, hắn vươn tay về phía nàng, mang nàng rời đi. Hắn tuyệt đối không thể biết được, bốn chữ đó đối với nàng mà nói, quan trọng đến dường nào! Đời này điều nàng muốn làm nhất chính là rời xa nơi đó, vì rời khỏi nơi đó, nàng phải trả giá rất nhiều, song trước sau đều không được như nguyệt. Mà hắn xuất hiện như mang đến chút hào quang giữa màn đêm u tối của cuộc đời nàng, khiến nàng phải si mê.

Trong mắt nàng đã nhòa lệ, khó khăn gật đầu, “Đúng vậy.”

Nam tử với tư thái phong hoa tuyệt đại nhẹ nhàng nở nụ cười, “Bây giờ ta rơi vào nông nỗi này, không ngờ nàng vẫn còn đến thăm ta. Dung Nhi, nàng không hận ta sao?” Thật ra, từ lâu hắn đã biết Nam Cung Dung đang ở trong thanh lâu, chỉ là hắn muốn đợi đến khi nàng tuyệt vọng nhất mới xuất hiện cứu nàng. Thậm chí là có được thân thể nàng, khiến cho nàng yêu hắn, để hắn lợi dụng. Không ngờ sau khi hết thảy chân tướng được vạch trần, nàng vẫn còn đến đây gặp hắn.

Nghe vậy, nước mắt của Nam Cung Dung lăn dài trên má, nàng nắm chặt cửa lao, khẽ cắn môi: “Hận chứ, sao ta có thể không hận! Ta sớm đã biết trong lòng người không có ta. Mà ta vốn là thân tàn hoa bại liễu, căn bản không xứng được ngươi yêu thương. Mặc dù biết ngươi lợi dụng ta, nhưng để nhận được lời khen của ngươi, hay chỉ vô tình nở một nụ cười hài lòng ta đều cảm thấy đáng. Cho tới bây giờ, hết thảy ân ân oán oán, ta có muốn hận cũng không thể hận. Trong chuyện này, ai đúng ai sai, sao có thể truy cứu được nữa, có làm cũng chỉ hoài công. Mà bây giờ, ta biết rõ, đây là thời khắc cuối cùng của người, nếu ta không gặp, thì ngày sau cũng không thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.”

Lan Ngọc xoay người nhìn nàn, dung nhan không có vẻ gì là sợ hãi, còn vô cùng hiền từ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Đáng sao?” Ái mộ hắn là một con đường không thể quay về.

Nam Cung Dung không chút do dự, dùng sức gật đầu, “Đáng.” Mặc dù biết rõ sự cuồng dại của bản thân suốt đời này sẽ không được hồi đáp, nhưng trái tim nàng đã trả giá thì tuyệt đối cũng không thể hối hận.

Nhưng vào lúc này, Lan Ngọc lại nở nụ cười, một nụ cười ôn nhuận ấm áp như mùa xuân khiến lòng người có thể ấm lên. Nam Cung Dung thấy vậy, đáy lòng lại càng bi thương, nếu không có cái gọi là ân ân oán oán, nàng vẫn còn an nhàn ở trong gia tộc Nam Cung sống một cuộc sống vô ưu vô lo, gặp gỡ hắn, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục hôm nay, bọn họ sẽ hạnh phúc sống một cuộc sống đáng có. Nhưng hết thảy sự tình, đều không có từ ‘nếu như’.

Lúc nàng đang bi thương tột độ trong tiếng nấc nghẹn ngào, hắn vươn tay vuốt ve khuôn mặt mình, trong một chốc kéo xuống một khối da.

Nam Cung Dung kinh hãi, “công tử… người…”

Trong tiếng kinh ngạc của nàng, là một khuôn mặt xa lạ xuất hiện, tuy khuôn mặt này rất xa lạ, nhưng còn tuấn mỹ hơn trước đây rất nhiều, da thịt trắng nõn như một tờ giấy, có lẽ do nhiều năm không được tiếp xúc với ánh mặt trời, song nhìn quen rồi vẫn là khóe miệng tươi cười đó, ánh mắt sáng rọi.

“Từ sau khi sinh ra, mặt nạ này với ta như bạn đồng hành. Ta chưa từng tháo xuống. Nàng là người duy nhất nhìn thấy dung nhan của ta dưới lớp mặt nạ này.” Lan Ngọc mỉm cười nói.

Nam Cung Dung lẳng lặng nhìn khuôn mặt xa lạ lại có chút quen thuộc đó, si ngốc hỏi: “Công tử cho ta thấy dung nhan thật cũng người, mà ta chính là người duy nhất có được quyền lợi đó, có phải nói rõ công tử đối với ta cũng không giống mọi người, đúng không?”

“Không, ta chỉ cho nàng nhớ được bộ dạng mình. Kiếp sau ta lại tục duyên.” Lan Ngọc chậm rãi đặt mặt nạ trở về khuôn mặt mình, nhàn nhạt đáp lời Nam Cung Dung, đập tan ảo tưởng còn sót lại của nàng. Đây cũng là lời nói thật lòng, hắn chưa từng động lòng với Nam Cung Dung. Những gì hắn nợ Nam Cung Dung, kiếp sau sẽ đền bù đủ.

Nam Cung Dung cũng không bất ngờ, chỉ là tự cười giễu bản thân, đến hiện tại mà nàng vẫn còn miên man suy nghĩ. Nhìn thần sắc thong dong của Lan Ngọc, nàng biết, hắn không sợ chết. Kỳ thực nếu lúc này hắn mở lời hứa hẹn để lợi dụng nàng tìm cách thả hắn đi, nàng nhất định sẽ do dự, sẽ động tâm, sẽ nghĩ mọi cách để dẫn hắn rời khỏi đây.

Nhưng, hắn không có.

Hắn khinh thường hành động này.

Nàng thu hồi ánh mắt, lùi ra sau hai bước, chậm rãi nói: “Nếu như có kiếp sau, hy vọng có thể cùng người gặp lại nhau.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Lan Ngọc nhìn theo bóng lưng nàng, khóe miệng hé mở mụ nụ cười nhàn nhạt.

Xoay vòng trong sự ân oán này cuối cùng đã có thể đặt một dấu chấm tròn để kết thúc.

Phủ thái tử.

Mộ Dung Ca nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Nam Cung Dung, thở dài khuyên nhủ: “Chuyện đã tới nước này cũng nên buông bỏ thôi, không nên tiếp tục giữ mãi trong lòng nữa.”

Nam Cung Dung mỉm cười, nhìn ra phương xa, “Đúng vậy, không thể giữ lại nữa. Kiếp này kết quả đã không thể thay đổi, chỉ đành chờ kiếp sau vậy.” Đáp án của Lan Ngọc cũng đã nói rõ rồi.

Mộ Dung Ca thầm yên tâm, trong lòng biết sau khi gặp được Lan Ngọc, nếu Lan Ngọc vẫn còn chút lương tri, tuyệt đối sẽ không để Nam Cung Dung tiếp tục si mê về sau, “Như vậy thì tốt rồi.”

“Hắn sẽ có kết cục như nào?” Nam Cung Dung hỏi. Tội danh âm mưu soán vị không nhỏ, nặng có thể tru di cửu tộc. Chỉ là cửu tộc của Lan Ngọc hai mươi mấy năm trước đã diệt vong rồi.

“Ngay mai sẽ biết thôi.”

Hoàng cung, tẩm cung của hoàng đế.

Từ sau khi ở đại điện, Nguyên Du hộc máu hôn mê được đưa vào tẩm cung, trên dưới thái y viện đều vội vàng đến chữa trị.

Sau hơn hai canh giờ, Nguyên Du rốt cục đã tỉnh lại.

Hai mắt mở to, trong tẩm cung này vô cùng quen thuộc, Nguyên Du giật mình như tỉnh mộng, không biết kết quả lúc này như nào. Xung quanh luôn có tiếng người nói cười, hắn cau mày, có chút vô lực nói: “Thanh Liên, là nàng ư?”

Một câu hỏi dường như dành cho người trong mộng, hắn cứ si ngốc triền miên, hư hư ảo huyễn. Khóe miệng hắn nhướng lên, tựa hồn có thể cảm nhận được Nam Cung Thanh Liên xuất hiện trước mắt hắn, nàng vẫn tươi cười rạng rỡ, núp vào trong lòng hắn nói, “Thiếp vẫn luôn ở đây chờ hoàng thượng tỉnh lại.”

Nghĩ đến đây, thứ hạnh phúc ấm áp lại một lần nữa dâng trào, hắn kìm không được hạnh phúc, vui sướng kêu lên: “Thanh Liên? Đừng chơi trò cút bắt với trẫm nữa, đừng chạy nữa mà.”

Đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng tĩnh mịch.

Các thái y đang ở gian ngoài con đang thương nghị cách chữa trị cho Nguyên Du nghe thấy tiếng kêu sung sướng của Nguyên Du từ trong vang ra, mọi người ai nấy bốn mắt nhìn nhau.

Xem ra lần này bệnh của hoàng thượng không nhẹ a!

Việc xảy ra trong triều hôm nay ai ai trong cung đều được biết, hiển nhiên biết là Nguyên Du vì bị Lan Quý phi mị hoặc mà tàn nhẫn đuổi giết hoàng hậu đã khuất, bây giờ chân tướng đã được phơi bày, nhất định hoàng thượng đang hối hận không thôi!

Nguyên Kỳ vẫn im lặng ngồi phẩm trà nên các thái y đều dè dặt không dám hó hé, đến cả thở cũng không dám lớn tiếng.

Hoàng thượng tuổi cao nên hồ đồ, ai ai đều biết chỉ cần có thái tử ở đây thì Hạ quốc bình an vô lo. Nhưng lại chỉ vì tin Lan Mị Nương, tin Lan Ngọc mà để xảy ra sự kiện ồn ào nơi đại điện mấy canh giờ trước!

“Thái tử, bệnh tình của hoàng thượng giờ càng nặng thêm, e là ngày sau không thể xuống giường được. Hơn nữa, sau này vẫn sẽ thường xuyên mơ mơ hồ hồ, rất ít có thể tỉnh táo được. Dựa vào tình trạng sức khỏe hiện giờ, hoàng thượng có thể kéo dài được một tháng là hay lắm. Cơ thể tựa hồ như sau khi ăn xong linh đan diệu dược mới có thể tục mệnh.” Thái y tiến đến, dè dặt nói.

Nguyên Kỳ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng quét về phía gian nội. Nguyên Du trong cơn mê sảng vẫn còn gọi tên mẫu thân. Nghe thấy tiếng gọi, mắt quang hắn càng trở nên lãnh liệt, đứng dậy bước thẳng vào gian trong.

“Thanh Liên, trẫm tin nàng, dù nàng nói gì trẫm đều tin nàng. Trẫm biết là nàng đã cứu trẫm. Nữ tử hiền lành thục đức như nàng trên đời đã ít lại càng ít, bản thân trẫm thật sự rất may mắn mới có thể cưới được nàng. Thanh Liên, nàng đừng tuyệt vọng, trẫm thực sự tin tưởng nàng mà!” Khóe mắt Nguyên Du mang theo lệ ướt, vương tay lắc đầu như đang nói gì đó với hư không.

Dung nhan tàn tạ theo thời gian của hắn xấu xí nhăn nheo, để hắn còn sống cứ như là để chịu số đời vậy.

“Xem ra phụ hoàng cũng chưa hồ đồ, đến bây giờ còn nhớ được những lời giải thích năm xưa mẫu hậu thường nói. Sự tin tưởng của người và hối hận lúc bây giờ còn hữu dụng sao? Năm đó, người đã tuyệt tình đối đãi mẹ con ta như nào? Người chưa từng hoài nghi hết thảy đều là sự sắp đặt của Lan Mị Nương! Nhẫn tâm đuổi giết mẫu thân, phụ hoàng, cũng không cần phải nói với nhi thần, người đang hối hận!” Nguyên Kỳ đứng trên cao nhìn xuống, đứng ở một nơi rất xa, ông lão đang nằm trên giường hấp hối kia chính là phụ thân mình, người chưa từng cho hắn nửa phần yêu thương của người cha, tự tay sát hại mẫu thân, hại chết gia tộc Nam Cung hơn mấy trăm người!

Nguyên Du trừng trừng hai mắt, tựa hồ nhớ lại tình cảnh nhiều năm trước, thật chói mắt vô cùng. Càng khiến hắn đau thấu tâm can! Hắn giãy dụa nhìn Nguyên Kỳ, nhưng bắt được cũng chỉ là thứ hàn băng lạnh ngàn năm tỏa ra cùng đôi mắt đầy hận ý!

Những năm gần đây hắn đã làm những gì…?

Sao hắn có thể hồ đồ mất nhân tính như vậy!

“Đến bây giờ nhi thần vẫn chưa từng quên bộ dạng thê thảm của mẫu thân trước lúc chết, đồng thời, cũng tin chắc lúc đó phụ hoàng được nhìn thấy sẽ rất vui vẻ! Ở một nơi nào đó bái tế Lan Quý phi, cùng nàng ta đối ẩm. Hơn hàng trăm tính mạng của gia tộc Nam Cung, chưa nói đến Nam Cung Dung một thân trong sạch vô tội cũng bị hủy hoại trong tay người. Phụ hoàng, người đúng là nghiệp chướng nặng nề! Điều khiến ta bất ngờ chính là một con người có nghiệp chướng nặng nề như vậy mà vẫn sống được đến giờ. Chỉ là nhi thần không hiểu, sao người còn mặt mũi đi gặp mẫu thân do chính tay mình hại chết, và cả gia tộc Nam Cung?” Ánh mắt Nguyên Kỳ đầy hận ý nhìn chằm chằm Nguyên Du, chỉ ra hết thảy cần nói khiến Nguyên Du không còn lời nào biện minh. Cho dù muốn giả vờ hồ đồ cũng không thể trốn tránh hết thảy? Nào có dễ dàng như vậy!

Bỗng nhiên Nguyên Du cảm thấy lồng ngực đau đớn kịch liệt, hơi thở ngày càng mỏng manh. Chuyện cũ như một thước phim, sắc bén đâm thủng trái tim hắn. Không, nói đúng hơn là một thanh đao đang lăng trì hắn, ngày ngày tháng tháng từng nhát một khiến hắn sống không bằng chết!

“Hãy để trẫm được đền mạng cho họ! Hãy cho trẫm chết đi!” Hắn một mặt đầy nước mắt, khẩn thiết cầu xin Nguyên Kỳ, hắn khát vọng được chết. Lúc này đối với hắn mà nói, được chết là một giải thoát! Chỉ có chết hắn mới có thể triệt để trừ bỏ tâm ma trong lòng! Mới có thể không phải chịu đau khổ! Hiện tại hắn đúng là có sống cũng không bằng chết!

Nghe vậy, Nguyên Kỳ lui ra sau một bước, vẻ mặt xa lạ, tuyệt tình. “Muốn chết ư? Cho rằng chết mới có thể hoàn trả lại hết thảy những gì người đã làm sao? Phụ hoàng thân là hoàng đế Hạ quốc, sao dễ dàng băng hà như vậy? Còn thỉnh phụ hoàng hãy sống trên đời một cách bình an! Nhưng thể mới có thể ngày ngày gặm nhắm nỗi đau khổ và dày vò chứ!” Đối với một con người, sự trừng phạt tốt nhất không phải là chết, mà chính là sống không bằng chết!

Nguyên Du sững sờ nhìn Nguyên Kỳ, muốn nói gì đó nhưng chợt nghĩ lại, đối với một đứa con suốt hai mươi mấy năm nay hắn chưa từng yêu thương qua, thậm chí ngày ngày rủa hận, nên khi câu chữ nói đến bên miệng hắn mới phát hiện, những gì đã từng làm với Nguyên Kỳ đúng là cầm thú cũng không bằng! Hắn không xứng là phụ thân! Hổ dữ còn không ăn thịt con nhưng hắn lại có thể làm ra không biết bao nhiêu hành vi cầm thú đối với Nguyên Kỳ!

“Những lời dư thừa không cần thiết phải nói! Từ nay về sau, nhi thần sẽ không đến gặp phụ hoàn, nhưng nhi thần sẽ cho thái y ngày ngày chẩn trị cho người. Tuyệt đối sẽ làm phụ hoàng ‘thọ tựa Nam sơn’!” Nguyên Kỳ thu hồi ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt, sự thù hận vây quanh hắn hai mươi mấy năm qua đã tan thành mây khói. Nguyên Du tuy vẫn duy trì được mạng sống, nhưng sẽ ngày ngày nghĩ đến cảnh hại chết mẫu thân như nào, đồng thời chiếm hận lên rất nhiều người, sống không bằng chết! Đây chính là báo ứng của hắn!

Ánh mắt sáng rọi của Nguyên Du nhất thời trở nên ảm đạm nhìn theo bóng dáng Nguyên Kỳ rời khỏi phòng. Hắn dùng hết khí lực để kêu lên: “Kỳ nhi!”

Bước chân Nguyên Kỳ tạm dừng lại, trong đôi ngươi đen láy nổi ám quang, dung nhan khuynh thành chỉ đầy nét lạnh lùng. Kỳ nhi? Tiếng này nếu là hai mươi mấy năm trước được nghe nhất định hắn sẽ rất vui, nhưng hiện tại có được chỉ là cảm giác ghét lạnh, một chút tình cảm cũng không.

Nguyên Du đau đớn tận xương tủy, sắc mặt tái nhợt dò hỏi: “Con thấy nên xử lý Lan Ngọc như nào?”

“Việc này phụ hoàng làm chủ là được.” Nguyên Kỳ để lại vài chữ cuối cùng rồi rời đi. Từ đầu chí cuối hắn cũng không muốn làm dơ tay mình đi giết Nguyên Du, mục đích của hắn là làm cho sau này mỗi một ngày còn sống trên đời Nguyên Du đều phải trải qua trong đau đớn và dằn vặt!

Nguyên Du bất lực nhìn lên đỉnh giường, tất thảy đều là lỗi của hắn! Đều do hắn tự mình gieo gió gặt bão mà thôi! Năm xưa Thanh Liên đã giải thích không biết bao nhiêu lần song hắn vẫn không hề để tâm, lần nào cũng lạnh lùng chối bỏ. Nếu năm đó không phải Thanh Liên tiếp cứu, hắn nào còn sống được đến bây giờ, mà cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm hại chết nàng, nhiều năm qua cũng chưa từng đặt đứa con máu mủ của hai người vào trong mắt, làm biết bao chuyện trái nhân tính với gia tộc Nam Cung, hắn đúng là súc sinh cũng không bằng!

Bi thương tột đỉnh, hắn khóc rống lên, sắc mặt tái nhợt cũng không che phủ được sự hối hận thấu linh hồn! So với bất cứ ai hắn càng rõ ràng, từ sớm hắn đã không còn đường để hối hận!

Nếu không có Thanh Liên cứu hắn sẽ không rơi vào kết cục này. Mà con người hắn cũng độc ác bất nhân, hại chết nàng, sát hại cả gia tộc Nam Cung, vấy bẩn lên Nam Cung Dung vô tội, hết thảy hết thảy, đều do hắn tự mình gieo gió gặt bão mà thôi!

Ngày sau mỗi một ngày còn sống trên đời hắn đều phải sống trong đau khổ, không kiềm chế được sự dằn vặt và ân hận!

Trong đêm đên không một tia sáng. Ánh trăng, ngôi sao đều bị che lấp dưới đám mây đen.

Mộ Dung Ca ngồi trước cửa sổ lẳng lặng ngồi chờ Nguyên Kỳ. Hôm nay trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, mỗi một sự việc đều đã được giải quyết. Nguyên Kỳ lần này có thể triệt để buông bỏ rồi. Từ nay về sau, thù hận sẽ phải từ bỏ hắn mà đi thôi.

Tiếng cửa nhẹ nhàng vàng lên.

Nàng lập tức xoay người.

Thân ảnh quen thuộc xuất hiện, nàng bước qua nhào vào vòng tay hắn, dùng sức cảm thụ mọi hơi thở tươi mát trên người hắn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn.

“Đều đã qua rồi. Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết.” Nàng nép vào ngực hắn, rầu rĩ nói, lại khó có thể che giấu sự kích động của nàng. Giờ khắc này hai người đã chờ lâu lắm, lâu đến độ khiến nhịp tim của mỗi một người đều thấy mệt mỏi. Hôm nay… đúng là một ngày âm u nhất trong đời.

Tin tưởng ngày mai đến, thời tiết nhất định sẽ vô cùng sáng trong và thoải mai1

Hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng, cười nói: “Cũng biết làm nũng với bản cung sao?” Có đôi khi nàng cũng chịu dịu ngoan như một chú mèo nhỏ đấy.

Mộ Dung Ca ngẩng đầu nhìn dung nhan hoa lệ bức người kia, cười duyên, “Nếu là làm nũng, thái tử không thích sao? Bây giờ trong bụng thiếp đang mang cốt nhục của thái tử, thái tử có thể không sủng ái thiếp sao?”

Ánh mắt Nguyên Kỳ nhu tình như nước chảy, khẽ khàng gõ lên chóp mũi nàng, “Nghịch ngợm. Đã ăn tối rồi sao?”

“Cũng ăn chút điểm tâm rồi, đang chờ thái tử cùng dùng cơm.” Mộ Dung Ca nắm tay Nguyên Kỳ cùng ngồi xuống, đúng lúc này, Bạch Hà và mấy tỳ nữ mang đến những món ăn nóng hổi.

“Thái tử, đây đều là những món do chính tay Mộ Dung Trắc phi làm, bây giờ vẫn còn nóng nóng đây.” Bạch Hà nói với Nguyên Kỳ. Trong phủ thái tử này, cũng chỉ có Mộ Dung Trắc phi luôn để tâm đến thái tử, tuy đang có mang nhưng vẫn đích thân xuống bếp nấu nướng.

Đáy lòng Nguyên Kỳ trào dâng cảm xúc ấm áp, vươn tay ôm Mộ Dung Ca vào lòng, “Về sau không được mệt nhọc như vậy nữa, bây giờ đang có mang nàng phải cẩn thận trăm bề, chút việc cỏn con này cứ để người khác làm là được.” Tuy cô gái này chưa từng nói nhiều với hắn, nhưng lại dùng hành động thực tế nhất để cho hắn biết tâm tư của nàng.

Từ nay về sau, có nàng bầu bạn hắn còn gì phải lo sợ nữa.

Mộ Dung Ca mỉm cười nói: “Bây giờ chỉ mới có mang thôi mà, thiếp cũng không thể cả ngày nhàn rỗi không làm việc gì, thấy làm được gì thì vận động một chút vẫn tốt mà. Vốn dĩ cũng có thời gian làm vài món ăn ngon cho thái tử, thái tử không mau qua xem xem.” Đợi sau khi sự âm trầm trên vầng mi hắn tan đi, nàng mới dịu dàng nói.

Mùi thơm thức ăn bốc lên tứ phía, chỉ mới nhìn thôi cũng đủ khiến người ta chảy nước miếng.
Bình Luận (0)
Comment