Thiếp Thân Đặc Công

Chương 106

Tiêu di bất ngờ kêu lên làm cắt ngang lời nói thân mật của Lâm Thiên Tuyết.
Ngoài ra, tiếng kêu này của Tiêu di là một tiếng kêu do không kìm lòng được, hoàn toàn là đột nhiên bị cái gì đó kích thích cực mạnh mà không nhịn được phát ra tiếng kêu!
Trong tiếng kêu lại ẩn chứa một tia âm thanh lưu luyến kiều diễm mà lại triền miên hút hồn, bởi vậy, làm cho người ta nghe xong cảm thấy nàng giống như là đang thống khổ lại giống như đang hưng phấn.
Vốn Lâm Thiên Tuyết đang nói đến việc nàng đi dạ tiệc thật cao hứng, mà Tiêu di nghe cũng rất nhập tâm, nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó Tiêu di lại đột ngột kêu lên một tiếng, trực tiếp làm cho Lâm Thiên Tuyết giật mình!
Một lúc sau, Lâm Thiên Tuyết mới dở khóc dở cười hỏi:
- Tiêu di, dì, dì không sao chứ? Dì vừa rồi vì sao lại kêu lên một tiếng như vậy?
- Không, không có gì, có thể mới vừa nghe thấy cháu kể chuyện thật hay nên mới không nhịn được kêu lên như vậy, không có gì, không có gì đâu…
Tiêu di trên mặt mang theo ý cười vội vàng nói, kỳ thật nàng đương nhiên biết rằng nàng vừa rồi vì cái gì mà không khống chế được phải kêu lên, hoàn toàn là vì một cái cắn kia của Phương Dật Thiên, mà nàng cũng tuyệt đối không ngờ rằng Phương Dật Thiên không ngờ lại vô sỉ đến mức há mồm cắn bộ phận phía dưới đó của nàng!
Mà bộ phận đó lại là chỗ mẫn cảm nhất a, Phương Dật Thiên bất ngờ tập kích cắn vào đó thử hỏi làm sao mà nàng có thể chịu được?
Vì thế nàng liền nhịn không được phát ra tiếng kêu!
Lúc này Tiêu di trên mặt vừa thẹn vừa giận, nàng như thế nào cũng không thể tưởng được Phương Dật Thiên không ngờ lại há mồm cắn vào bộ vị kia của nàng, trong lòng nàng thật sự nổi giận không thôi, vì thế nàng thừa dịp Lâm Thiên Tuyết không chú ý, đem tay luồn vào trong chăn, tay phải của nàng ở trong chăn quơ lung tung, lúc chạm được vào tay phải của Phương Dật Thiên nàng liền hung hăng nhéo hắn một cái, phát tiết tức giận trong lòng!
Tiếp đó, nàng lại liên tiếp nhéo vài cái, lúc này mới cam tâm.
Sau đó Tiêu di muốn rút tay phải từ trong chăn ra, nhưng mà, nàng lại cảm giác được không ngờ tay phải nàng ở trong chăn lại bị hai tay Phương Dật Thiên tóm được!
Một khắc đó, Tiêu di trong lòng cả kinh, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, chính là Phương Dật Thiên muốn phi lễ! (DG: nó đã cắn … rồi, giờ cầm tay mà tính cái j là phi lễ :124:.)
Nhưng mà, nàng lại không thể làm gì được, không thể giãy dụa, lại càng không thể hô to lên…Hơn nữa, để đối phó với ánh mắt nghi hoặc của Lâm Thiên Tuyết nàng còn phải ra vẻ thản nhiên, thật sự là rất ủy khuất!
Tay phải Tiêu di bị Phương Dật Thiên nắm lấy lúc này trong nội tâm nàng đã thực sự rất tức giận, bấy giờ, nàng cảm giác được Phương Dật Thiên còn đùa giỡn mở các ngón tay của nàng vốn đã nắm chặt thành nắm tay, trong nội tâm nàng giận dữ, nhịn không được phát ra tiếng nói:
- Ngươi…
- A? Làm sao vậy dì Tiêu di?
Lâm Thiên Tuyết tò mò hỏi.
- A, dì… ý dì là… cháu nên đi ngủ thôi.
Tiêu di vội vàng lấp liếm nói.
- Còn sớm mà, bình thường chúng ta đều thức đến khuya mới ngủ đó thôi.
Lâm Thiên Tuyết không cho là đúng, nói.
Mà lúc này, ở trong chăn Phương Dật Thiên đã thành công mở được bàn tay Tiêu di ra, thật đúng là không biết nói gì, ngọc thủ mềm mại mảnh khảnh của Tiêu di kia khi nắm trong lòng bàn tay thật sự là ôn nhu như ngọc, thật là thoải mái, chẳng qua hắn nắm lấy bàn tay Tiêu di cũng không phải vì muốn nhân cơ hội phi lễ, mà muốn mượn cơ hội này nhắn dùm ý tứ của hắn.
Phương Dật Thiên sau khi mở ra bàn tay phải của Tiêu di liền dùng ngón tay trỏ viết lên lòng bàn tay nàng, mới viết được một nửa Phương Dật Thiên tạm dừng lại, âm thầm cau mày: "DKM nó, chữ "khó chịu" viết thế nào nhỉ? Mẹ nó, thật sự là đến lúc quan trọng lại quên!"
Kỳ thật cũng không phải là trình độ văn hóa của Phương Dật Thiên kém, mà là do bị oi bức khó chịu trong chăn đã lâu, đầu óc đã có điểm mơ hồ, vì vậy ý thức phản ứng liền bị đứt đoạn, không liền mạch.
Một lúc sau Phương Dật Thiên mới phản ứng tới: "Đúng rồi, "khó chịu" là chữ "môn" ở bên trong thêm chữ "tâm"!"
Phương Dật Thiên dùng sức viết ở lòng bàn tay Tiêu di chữ "Muộn" (buồn bực, oi bức, khó chịu…) này, dụng ý là nhắc nhở Tiêu di hắn đã bị khó chịu ở trong chăn rất lâu rồi, nếu không ra ngoài hít thở không khí trong lành thì sắp thành "Quỷ chết ngạt dưới hoa Mẫu Đơn" rồi! (Bd: Chui vào váy rồi hãy chết :48:).
Tiêu di lúc này mới biết được Phương Dật Thiên nắm tay nàng là vì muốn viết chữ trên lòng bàn tay nàng, trong lòng nàng cũng biết vừa rồi đã trách oan Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi nàng.
Mới đầu, khi Phương Dật Thiên ở tay nàng viết từ "Muộn" lần đầu nàng cũng không biết là chữ gì, cho tới khi Phương Dật Thiên viết lần thứ ba thì nàng mới ngầm hiểu ra Phương Dật Thiên viết ở lòng bàn tày nàng là chữ "Muộn".
Chữ này, cũng khiến nàng biết được ý tứ của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên muốn nói cho nàng biết rằng hắn đã bị oi bức trong chăn sắp không chịu nổi rồi, ý là bảo nàng mau chóng làm cho Lâm Thiên Tuyết rời đi.
Kỳ thật, Phương Dật Thiên ở trong chăn chịu khổ, Tiêu di cũng đâu có dễ chịu gì.
Trên đời này có nữ nhân nào có thể điềm nhiên như không khi mà mặt của một nam nhân lại gắt gao đặt ở nơi tư mật nhất trên người của mình chứ?
Trong lòng Tiêu di cũng đang cố nén sự rung động khiến nàng run sợ kia, đủ loại rung động ngoài ý muốn sớm đã làm cho dục vọng ở sâu trong nội tâm của nàng giống như nước lớn sắp vỡ đê mà tuôn trào, khiến nàng khó có thể khống chế được!
Tiêu di sau khi lĩnh ngộ được ý tứ của Phương Dật Thiên, liền nắm chặt lòng bàn tay lại, nắm lấy tay Phương Dật Thiên, ý tứ là nàng đã hiểu được.
Ở trong chăn Phương Dật Thiên thấy vậy mới buông lỏng tay phải Tiêu di ra, Tiêu di liền thò tay phải ra khỏi chăn, vươn ra ngoài rồi nàng phát giác ra trong lòng bàn tay đã có mồ hôi, có thể thấy được cả người của Phương Dật Thiên ở trong chăn phải chịu bao nhiêu oi bức!
- Ách…Tiểu Tuyết, nếu không cháu về phòng nghỉ ngơi đi, dì thấy cháu uống nhiều như vậy, nên sớm nghỉ ngơi một chút đi, nếu không mai sẽ bị đau đầu đó.
Tiêu di thúc giục nói.
- Còn sớm mà, cùng lắm thì ngày mai ngủ bù một chút! Đúng rồi, tên hỗn đản Phương Dật Thiên đâu rồi nhỉ? Lạ thật, từ lúc cháu về liền không nhìn thấy hắn.
Lâm Thiên Tuyết tò mò hỏi.
Lâm Thiên Tuyết vừa hỏi như vậy xong, trái tim Tiêu di đột nhiên run lên, sắc mặt khẽ đổi, có chút hoảng hốt, vội vàng cười nói:
- Phương Dật Thiên hả, hắn…hắn đi về rồi thì phải.
- Đi về rồi? Nhưng mà xe hắn còn để ở trong gara mà, chẳng lẽ hắn không lái xe về sao?
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, hỏi.
- Này…A, đúng rồi, hôm nay hình như là hắn có bạn lái xe tới đón hắn nói là đi ra rồi đi, cho nên hắn mới không lái xe đi.
Tiêu di cơ trí vừa động, vội vàng nói.
- A, thì ra là vậy, cháu đã nói mà, xe còn ở dưới đó mà lại không thấy hắn, cháu còn đang lo không biết hắn có trốn ở trong phòng chúng ta hay không!
- A…Không đâu, không đâu.
Tiêu di phản xạ có điều kiện vội vàng xua tay, nói:
- Hắn, hắn như thế nào có thể trốn trong phòng chúng ta chứ, không có, không thể nào!
- Cháu chỉ là giả thiết thôi, nói cho dì biết, hắn là người chuyện gì cũng có thể làm được, da mặt hắn dày lắm nên không để ý gì đâu, cho nên chúng ta không thể không đề phòng hắn được.
Lâm Thiên Tuyết làm như có thật nói.
Ở dưới chăn Phương Dật Thiên sau khi nghe được Lâm Thiên Tuyết nói như vậy cả người dở khóc dở cười, không nghĩ tới hắn ở trong cảm nhận của Lâm Thiên Tuyêt không ngờ lại là hình tượng như vậy.
Mà khi Lâm Thiên Tuyết nói những lời này làm sao có thể nghĩ đến Phương Dật Thiên trong miệng nàng lúc này cùng nàng vẻn vẹn cách nhau không tới một thước, nếu giờ phút này nàng bỗng nhiên chứng kiến Phương Dật Thiên đang cuộn người nằm ở trên giường Tiêu di, nói không chừng nàng sẽ sợ tới mức té xỉu!
Tiêu di thẹn thùng cười cười, nói:
- Kỳ thật…Dì cảm thấy rằng, Phương Dật Thiên cũng không như thế, không vô liêm sỉ như vậy đâu, có đôi khi còn rất tốt đó.
- Tiêu di, dì bị hắn bình thường giả bộ bề ngoài thành thật mê hoặc rồi, chờ khi dì ở chung với hắn rồi sẽ phát hiện ra con người thật của hắn!
Lâm Thiên Tuyết nói.
- Được rồi, được rồi, Tiểu Tuyết, cháu mỗi ngày đều than phiền kể lể với dì Phương Dật Thiên thế này không phải, thế kia không phải, dì lấy làm lạ, cháu không thấy rằng cháu có hứng thú với hắn sao?
Tiêu di nói xong liền khanh khách nở nụ cười.
Ở trong chăn Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy liền sửng sốt, hắn tình nguyện tin tưởng rằng gà trống đẻ trứng chứ không thể tin tưởng rằng Lâm Thiên Tuyết lại có ý tứ với hắn.
- Không đâu, dì đùa gì vậy chứ, cháu làm sao lại có ý tứ với hắn được!
Lâm Thiên Tuyết ngoài miệng nói vậy, nhưng mà khuôn mặt xinh đẹp kia lại ửng hồng lên.
- Được rồi, Tiêu di nói giỡn với cháu thôi.
Tiêu di nói xong vươn vươn vai, xoay xoay cổ, nói:
- Tiểu Tuyết, hôm nay Tiêu di hơi mệt, muốn ngủ sớm! Thật sự là vậy đó, Tiêu Tuyết cháu sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi.
- Tiêu di mệt mỏi sao?
Lâm Thiên Tuyết nhìn Tiêu di hỏi.
Tiêu di gật gật đầu, nói:
- Ừ, thật đúng là có chút mệt mỏi mà!
- A, nếu vậy thì thế này đi, Tiêu di, hôm nay cháu ngủ cùng với dì, hắc hắc…
Lâm Thiên Tuyết nói xong liền cười, đang muốn leo lên trên giường Tiêu di.
Tiêu di sau khi nghe vậy cả người sửng sốt, nếu Lâm Thiên Tuyết cũng lên trên giường chẳng phải là sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Phương Dật Thiên hay sao.
Điều này sao được?
Đồng dạng, ở trong chăn Phương Dật Thiên lại một lần nữa ngây người, hắn bây giờ sớm đã hối hận đến cực điểm, sớm biết vậy lúc trước cũng chẳng cần cuộn người nằm lên trên giường, tùy ý để Lâm Thiên Tuyết đi vào thấy hắn ở trong phòng Tiêu di thì sao? Lâm Thiên Tuyết muốn hiểu lầm thì hiểu lầm đi, mà giờ phút này, nếu Lâm Thiên Tuyết mà phát giác ra hắn đang ở vào một cái tư thế cực kì không hay mà thiếu nhi không nên xem, mặt hắn lại ghé vào vùng cấm của Tiêu di như vậy thì điều này không còn là hiểu lầm nữa rồi, mà nó là xác thực!
"Phương gia mười tám vị tổ tông ơi, xin hãy hiển linh làm cho vị thiên kim đại tiểu thư này đi ra ngoài đi, xong việc rồi cháu sẽ thắp hương thật nhiều, thật nhiều cho các vị!".
Phương Dật Thiên trong lòng cầu nguyện!
Bình Luận (0)
Comment