Việc này cũng khiến cho mỹ nữ cảm thấy khó khăn, thậm chí xấu hổ vô cùng, thế nhưng đây là cá cược nên đưa ra yêu cầu như vậy cũng không có gì quá đáng.
Phương Dật Thiên xuất sắc hoàn thành động tác
"Hậu không phiên 360° chuyển thể" (xoay vòng 360° trên không), theo lý thuyết thì cũng đến lúc Chân Khả Nhân thực hiên hứa hẹn, nguyện đổ thì phải chịu, cho dù đối phương là mỹ nữ cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Khi Phương Dật Thiên thốt ra lời này, chúng mỹ nữ đều hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng, Lâm Thiên Tuyết và Vương Tư Miểu che miệng cười khẽ, thậm chí còn đẩy Chân Khả Nhân về phía Phương Dật Thiên, các nàng nghĩ cảnh tượng khi đó nhất định sẽ rất thú vị.
Tiêu di ngồi nghỉ ngơi ở một bên cũng hơi sửng sốt, không rõ Phương Dật Thiên không đầu không đuôi phát ra yêu cầu như vậy, thì ra lúc đó nàng đang ở dưới nước nên không biết việc Chân Khả Nhân đánh cuộc với Phương Dật Thiên.
Tiêu di không biết nên kéo Lâm Thiên Tuyết đến hỏi rõ tình huống, Lâm Thiên Tuyết cười hì hì rồi thuật lại vụ cá cược giữa Phương Dật Thiên và Chân Khả Nhân, Tiêu di nghe vậy cũng nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong mắt chỉ thấy vô hạn nhu tình và kiều mị, cũng chỉ có Phương Dật Thiên mới dám trêu chọc tuyệt mỹ lãnh ngạo Chân Khả Nhân.
Chân Khả Nhân sắc mặt hơi hồng, con mắt mỹ lệ hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng thầm rủa Phương Dật Thiên, nàng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu vậy, cho tôi nợ đi!
Phương Dật Thiên cười cười, trực tiếp hướng phía Chân Khả Nhân đi đến:
- Nợ? Nguyện đổ mà thua thì trên sòng bạc không có chữ nợ đâu! Đương nhiên, nếu như da mặt cô mỏng, không muốn hôn tôi cũng được, chỉ cần cô ở trước mặt tôi hát một bài
"chinh phục" đi, như vậy cũng có thể coi như hoà.
- Hát
"chinh phục"? Anh...
Chân Khả Nhân sắc mặt giận dữ, thở phì phì trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nàng đã có thói quen cao cao tại thượng, lãnh ngạo cao quý, đối với nam nhân bình thường vây quanh nàng thì chưa bao giờ chịu cảnh bực bội trước một ai!
Cho tới nay đều là các nam sinh vây quanh nàng, lấy lòng nàng, tâng bốc nàng, nàng đã quen nam nhân ngưỡng mộ nàng, mà hôm nay gặp Phương Dật Thiên, da mặt vừa dày vừa vô liêm sĩ vô địch, khi dễ nàng, trong lòng nàng có thể nói là vừa tức vừa hận, bất quá nàng ở trước mặt mọi người cùng Phương Dật Thiên cá cược, nàng cũng không có lý do để trốn tránh!
- Lần này tôi nợ trước, tôi còn muốn cược tiếp với anh, sau đó thanh toán luôn một lần!
Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
- Còn muốn cược? Tốt, bất quá lần cá cược này nên thanh toán trước. Thế sự khó lường, ai biết ngày mai có kết quả gì, cô lại đổi ý thì sao?
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, sau đó cười cười, nói:
- Cô có phải là ngại hôn tôi trước mặt nhiều người như vậy không? Nói trước là được mà, như vậy đi, cô theo tôi vào WC, trong WC đủ bí mật chưa? Chỉ có hai người chúng ta thôi mà!
- Anh... anh thực sự là tên hỗn đản!
Chân Khả Nhân nhịn không được nói.
Lâm Thiên Tuyết cũng nhìn thấy thủ đoạn cưỡng bức của Phương Dật Thiên, liền đứng ra nói:
- Thôi, Phương Dật Thiên! Khả Nhân có nói là đổi ý lúc nào chứ, anh không cần phải cưỡng bức nàng như vậy? Không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, anh vội vàng như vậy làm gì!
- Lâm tiểu thư, lúc đó Khả Nhân cá cược với tôi, chơi thì phải chịu, nếu như Khả Nhân thật sự thua mà không chịu thì coi như hết vậy! Èo, lần này coi như là giáo huấn vậy, lần sau quyết không đánh cược với người thua mà không chịu chung!
Phương Dật Thiên thở dài, nhàn nhạt nói.
Lâm Thiên Tuyết đang muốn nói lại thì bị Chân Khả Nhân kéo lại, Chân Khả Nhân thở phì phò, tiểu phúc (bụng dưới) bằng phẳng trơn tuột hơi phập phồng, rất chi là mê người, nàng lạnh lùng nói:
- Ai nói ta thua mà không chịu? Được rồi, tôi hôn anh!
- Ức, như vậy thật vất vả, mà mặt tôi đang rất ngứa, bởi vậy trông cậy vào cô thay tôi gãi ngứa đi!
Phương Dật Thiên cười, đưa má bên trái mình ra.
Chân Khả Nhân nén giận, đi tới bên người Phương Dật Thiên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, mặt nàng tiếp cận tới dần, đôi môi anh đào mềm mại, hồng nhuận mê người hơi cong lên, chuẩn bị hơi hơi dính lên mặt Phương Dật Thiên thì đột nhiên hắn la lên:
- Chờ một chút! (Bd: đau tim ghê :113:)
Chân Khả Nhân nhíu nhíu mày, lạnh lùng hỏi:
- Thế nào, anh lại muốn giở trò gì hả?
- Lúc cá cược có nói là phải hôn lên mặt không? Nếu không phiền thì hôn môi đi, môi tôi đang ngứa!
Nếu phải đùa giỡn theo kiểu lưu manh thì sẽ đùa cho đến cùng, bởi vậy nên Phương Dật Thiên mới vô liêm sỉ như vậy.
- Anh...!
Chân Khả Nhân cực kỳ giận dữ, không ngừng thở dốc khiến bộ ngực không ngừng phập phồng, bởi vì trên người nàng chỉ mặc bộ áo tắm hai mảnh đầy khiêu gợi nên Phương Dật Thiên khi nhìn lại liền thấy cái khe núi trắng noãn thật là cảnh đẹp ý vui!
- Không có ý tứ ah? Đây không phải là nụ hôn đầu của cô đấy chứ? Kỳ thực cô chỉ cần ý tứ một chút là có thể làm được mà, nếu là nụ hôn đầu của co thì tôi cũng không có hứng thú cướp đoạt.
Phương Dật Thiên hiên ngang lẫm liệt nói, hắn muốn nói câu tiếp theo nhưng lại nói không nên lời vì ...
Chân Khả Nhân thình lình tiếp cận hắn, sau đó đôi môi anh đào nhu nhuận của nàng đã chặn miệng của Phương Dật Thiên lại!
Hai người hôn nhau!
"Oa...."Lâm Thiên Tuyết các nàng nhất thời kinh hô. Các nàng thật không ngờ kết quả cuối cùng Chân Khả Nhân lại hôn Phương Dật Thiên, trong khoảnh khắc đó, các nàng đều ngây người, có điểm không thể tin được, các nàng đều biết Chân Khả Nhân còn chưa có bạn trai, cũng không cần nam nhân, theo như ý nghĩa mà nói thì đây chính là nụ hôn đầu của nàng!
Tiêu di sắc mặt ngạc nhiên nhìn Phương Dật Thiên và Chân Khả Nhân đang hôn nhau, nhất thời nàng nhớ đến tình cảnh mình ở cùng Phương Dật Thiên trong bể bơi, lúc này, trong lòng nàng nổi lên một cỗ tâm tình khó hiểu, là khó chịu? Là ghen tị? Hay là .. mất mát?
Chỉ sợ trong lòng Tiêu di mới rõ ràng!
Phương Dật Thiên cũng giật mình, hắn không ngờ là Chân Khả Nhân vẫn hôn môi của mình, lúc trước hắn chỉ thuận miệng nói một chút, lại không nghĩ tới nàng hôn thật, đúng là nói một phát được ngay !
Đột nhiên, Phương Dật Thiên cảm giác được răng của Chân Khả Nhân cắn hắn một cái, sau đó khuôn mặt lạnh tanh nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói bên tai hắn:
- Phương Dật Thiên, anh nhớ kỹ ngày này đó, tôi sẽ không quên ngày hôm nay đâu!
Nói xong nàng liền quay người đi tới phía bọn người Lâm Thiên Tuyết, Phương Dật Thiên liếm liếm đôi môi bị cắn đến phát tê, bên môi vẫn lưu lại hương vị nhu nhuận của Chân Khả Nhân, hắn cười cười nói:
- n, rất ngọt, bất quá giọng nói có điểm... Có thể cô nên uống gì đó để thanh trừ hỏa giận đi, khẩu khí nóng giận thật là không tốt đâu!
Chân Khả Nhân sắc mặt giận dữ, cũng không thèm nói gì, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt băng lãnh cũng đủ để đem Phương Dật Thiên mà
"thiên đao vạn quả"! (tùng xẻo :88:)
Vẻ mặt Phương Dật Thiên như không có gì, trong lòng thầm nghĩ:
"Khả Nhân ơi Khả Nhân, tôi cuối cùng cũng áp chế được ngạo khí của cô rồi, để xem sau này ở trước mặt tôi thì cô có dám cao ngạo nữa hay không, lần sau.. hắc hắc, không đơn giản chỉ là hôn môi như vậy đâu. Ừm, vóc người không tệ, đôi chân thật dài, nếu như kẹp trên thân mình thì khẳng định là sẽ rất hứng thú!?" :88: