Thiếp Thân Đặc Công

Chương 12

Phương Dật Thiên thoải mái tắm một cái, cả người được dòng nước thanh mát gột rửa làm cái nóng mùa hè tan thành mây khói, cảm giác oi bức nay đã trở thành khoan khoái, dễ chịu.
Phương Dật Thiên nhìn chính mình bên trong tấm gương, tuy rằng không đẹp trai đến độ các muội muội xếp hàng theo sau, bất quá muốn đến quán bar cưa cẩm vài muội muội xinh tươi cũng là đủ vốn, chỉ tiếc cái túi tiền khô đét lại là trở ngại lớn nhất cho mong muốn đến quán bar săn bắt kia của hắn.
Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, tán gái cũng cần tiền, đặc biệt xã hội hiện nay, có tiền tự nhiên mọi việc dễ dàng, không có tiền cho dù mĩ nữ có cùng ngươi tâm đầu ý hợp muốn ' one night stand ' ngươi cũng vì không có tiền mang nàng đi thuê một phòng nhà nghỉ mà đau khổ.
Nhàm chán suy nghĩ một lát hắn bỗng nhìn thấy một bìa tạp chí người lớn bên trên có tấm ảnh một cô nàng chân trần cực kì gợi cảm nên lấy lên lật ra xem, trời đất chứng giám, quyển tạp chí này tuyệt đối không phải hắn mua để xem, mà là chủ nhân trước thuê căn phòng này ' cố ý ' để lại, có lẽ muốn dành cho người thuê mới một cái kinh hỉ ngoài ý muốn ( )
Mà phần hậu lễ này đối với Phương Dật Thiên quả là một cái kinh hỉ thật lớn, quyển tạp chí này thoạt nhìn cũng dày nhưng hắn lật qua lật lại xem thì trở thành nhạt nhẽo, may mà bên trên tạp chí cũng không lưu lại dấu vết chất lỏng gì của hắn, cũng chứng minh vừa rồi hắn không có xấu xa đến độ nhìn mấy cô gái trên bìa tạp chí mà lén đưa tay xuống dưới tự mình làm vài chuyện tiêu hao thể lực.
Xem TV lúc sau nhìn đồng hồ đã 11 giờ đêm, Phương Dật Thiên ngáp dài một cái, đang muốn quay về phòng dùng quyển tạp chí kia che mặt cho dễ ngủ, vừa đứng dậy bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, tiếng đập cửa dồn dập mà cũng dùng nhiều sức, tựa hồ người tới có chuyện gì nóng vội.
"Đã muộn thế này ai còn đến gõ cửa?" Phương Dật Thiên nhíu mày, mở miệng hỏi :" Ai vậy?"
"Phương Dật Thiên, là ta, Ngọc tỷ." Một âm thanh thanh thúy dễ nghe nhưng có vẻ cấp bách vang từ ngoài truyền tới.
"Liễu Ngọc?" Phương Dật Thiên hơi giật mình, hắn nhớ rõ mỗi lần Liễu Ngọc gõ cửa đều là gõ nhẹ ba lần liên tiếp, nhưng hiện tại lại dồn dập như vậy chắc hẳn là có việc gấp, nghĩ vậy Phương Dật Thiên không mặc lại áo, cứ mặc một cái quần đùi chạy ra mở cửa.
"Ngọc tỷ, đã trễ như vậy có việc gì sao?" Phương Dật Thiên vội mở cửa nhìn nữ nhân đang đứng bên ngoài hỏi.
Nữ nhân này rất đẹp, khuôn mặt hình hạt dưa trắng nõn, đôi mày liễu hơi nhàn nhạt, cặp mắt ướt át mọng nước, bên trong lại mang theo một tia buồn bã cùng lo âu, hiển nhiên đang có chuyện gấp gáp, đôi môi căng mọng nhẽ vểnh, cũng không biết vì chợt nhìn thấy Phương Dật Thiên nửa thân trần hay vì duyên cớ khác mà ngượng ngùng.
Thân hình nàng lả lướt nhưng không mất đi vẻ đầy đặn, dáng người có thể nói là hình chữ S tiêu chuẩn, nàng đứng ở phía trước, một cỗ u hương thục nữ liền phả vào mặt Phương Dật Thiên.
Sửng sốt một hồi, Liễu Ngọc hồi phục tinh thần, nàng kìm lòng không được nắm lấy cánh tay của Phương Dật Thiên, gấp giọng nói:" Phương Dật Thiên, giúp ta, nữ nhi của ta hôm nay không biết ăn nhầm thứ gì, mà thượng thổ hạ tả ( trên nôn dưới thoát ), không biết có phải ngộ độc thức ăn hay không.......Ta, ta gấp muốn chết, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Ta muốn đưa nó đi bệnh viện, nhưng, lại chỉ có một người, Phương Dật Thiên ngươi có thể giúp ta hay không, gần đây ta cũng không quen ai, chỉ có thể tìm ngươi........Thỉnh ngươi giúp ta, ta không phải cố ý đến quấy rầy ngươi......" Nói xong, cặp mắt mê người của Liễu Ngọc nước mắt đã vòng quanh.
"Thi thi nàng bị bệnh? Ngọc tỷ, ngươi trước tiên đừng có gấp, ta với ngươi đưa Thi Thi đến bệnh viện, ngươi chờ ta mặc quần áo !" Phương Dật Thiên nói xong liền chạy về phòng, tùy tiện mặc vào một bộ quần áo cầm lấy ví tiền cùng Liễu Ngọc chạy đến nơi nàng ở.
Nơi ở của Liễu Ngọc ngay gần đó, nàng chỉ là một thân thiếu phụ đơn độc, một mình mang theo nữ nhi 6 tuổi Liễu Thi Thi, nữ nhi nàng kế thừa vẻ đẹp của nàng, bởi vậy bộ dáng cũng là phấn điêu ngọc mài, nhưng lại rất thông minh lanh lợi. Phương Dật Thiên khi mới đến đây ở tiểu cô nương này thường đến chỗ hắn, gọi một tiếng Phương ca ca ngọt lịm, hắn liền đưa nàng đi mua đồ ăn.
Kể tự đó Phương Dật Thiên mới biết Liễu Ngọc, bình thường gặp mặt thì mỉm cười chào hỏi, cũng không quá thân thuộc.
Phương Dật Thiên khi đi vào đã thấy Thi Thi nằm yên trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, thân thể cực kì suy yếu, cặp mắt to bình thường rất linh động giờ này cũng ảm đạm vô hồn, không biết sao, Phương Dật Thiên bỗng thấy trong lòng đau xót, hắn chạy đến đầu giường, sờ trán Thi Thi, ôn nhu hỏi: "Thi Thi, không cần sợ, Phương ca ca đưa ngươi đến bệnh viện, Thi Thi rất kiên cường đúng không?"
"Phương ca ca, người tới rồi........." Âm thanh non nớt của Thi Thi vang lên, nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn miễn cưỡng nở nụ cười.
"Ngọc tỷ, ta xem, phỏng chừng Thi Thi ăn nhầm thứ gì đó cho nên nôn mửa, hơn nữa bị cảm phong hàn vì vậy mới đi ngoài, thân thể suy yếu, việc này không được chậm trễ, chúng ta mau đưa nàng đến bệnh viện." Phương Dật Thiên trầm giọng nói.
Liễu Ngọc vừa nghe Phương Dật Thiên nói vậy trong lòng nóng như lửa đốt, ngay cả nói đáp ứng cũng quên, nhanh chóng tìm một chiếc áo khoác mặc trùm lên người Thi Thi, Phương Dật Thiên liền ôm lấy, bế Thi Thi chạy ra ngoài, Liễu Ngọc theo sát phía sau.
Đêm lạnh như băng, trên cao vầng trăng chiếu rọi, quãng đường này lại không một bóng người, vô cùng heo hút.
Phương Dật Thiên ôm Thi Thi chạy tới ngã tư đường, đoạn đường này cũng phải bốn năm trăm mét, Liễu Ngọc nhắm mắt đuổi theo phía sau, chạy hơi xa khuôn mặt trắng nõn của nàng hơi chút đỏ lên, cái miệng đỏ mọng mê người cũng bắt đầu thở hổn hển.
Khóe mắt nàng nhìn về phía Phương Dật Thiên đang ôm nữ nhi của mình thần sắc lo lắng chạy đi, nhìn sắc mặt hắn nàng biết đều là cảm xúc phát ra từ nội tâm, trong lòng nàng có chút ấm áp, cảm giác như có được chỗ dựa vững chắc.
Ly hôn đã hơn một năm, nàng vẫn là lần đầu tiên tìm được trên người một nam nhân cảm giác có thể dựa dẫm cùng ấm áp này.
Bình Luận (0)
Comment