Thiếp Thân Đặc Công

Chương 121

Mười một giờ đêm, bọn Chân Khả Nhân các nàng vẫn chưa chịu về, còn ở trên lầu hai cùng Lâm Thiên Tuyết làm cái gì không biết.
Phương Dật Thiên ngồi trên sôpha ở phòng khách, vừa mệt vừa buồn ngủ, dù sao tối hôm qua hắn đã cả đêm không ngủ, chịu đựng đến bây giờ hắn sớm đã buồn ngủ lắm rồi, hai mí mắt nặng như đeo chì.
Nhưng mà Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân mấy nàng còn ở trên lâu ngồi chơi đã lâu vẫn chưa chịu về, hắn thầm nghĩ mấy cô bé này ở trên lầu chơi lâu như vậy còn chưa đủ sao?
Vì mệt như vậy hắn thầm nghĩ muốn báo cho Lâm Thiên Tuyết một tiếng, sau đó trở về nghỉ ngơi, nếu không thì trực tiếp đơn giản ngủ lại trong biệt thự cũng được.
Tiêu di cũng đang ngồi trên sôpha gần đó, nàng nhìn Phương Dật Thiên, nói:
- Phương Dật Thiên, nếu không anh trở về nghỉ ngơi đi, cũng đã khuya rồi, tối hôm qua anh…
Phương Dật Thiên cười cười, nói:
- Vậy được rồi, tý nữa cô nói lại với Lâm tiểu thư một tiếng. Đúng rồi, đã trễ thế này rồi, Lâm tiểu thư nàng sẽ không đi ra ngoài chứ?
- Cũng không rõ nữa, mấy cô bạn kia của nàng nói không chừng sẽ ngủ lại trong biệt thự cùng nàng.
Tiêu di nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, nói:
- Vậy tôi đi về trước, đúng thật là có chút mệt mỏi! Tuy nhiên nếu có chuyện gì cũng có thể tùy thời gọi điện cho tôi! Tiêu di, chúc ngủ ngon!
- Ừm, lái xe chậm một chút!
Tiêu di tiễn Phương Dật Thiên ra ngoài cửa, nhìn Phương Dật Thiên lái xe ra khỏi biệt thự rồi nàng mới chậm dãi vươn vai, nói thật là nàng cũng mệt chết đi được, dù sao tối qua nàng cũng bị mất ngủ một đêm, nghĩ thầm nàng liền hướng lên trên lầu chậm rãi đi tới.
Đêm đã về khuya, gió đêm hiu hiu thổi, đem hơi nóng từ ban ngày kia thổi đi, mang đến sự mát mẻ.
Phương Dật Thiên trong miệng ngậm thuốc lá thò đầu ra cửa xe, chậm rãi hướng về khu nhà ở của hắn chạy tới.
Trên đường phố vẫn như cũ xe đến xe đi, chẳng qua trên đường người đi bộ rất ít, Phương Dật Thiên chớp chớp đôi mắt mệt mỏi liên tục, tưởng tượng tới lúc hắn trở về căn phòng mình thuê có thể ngã vật lên trên chiếc giường êm đềm giống như da mặt nữ nhân kia khiến lòng hắn không khỏi nổi lên một tia ấm áp.
Xe chạy vào nội thành, Phương Dật Thiên đi tắt vào một con đường nhỏ, không đi theo con đường lớn kia, mà theo một lối nhỏ ở bên cạnh một cái quán Bar chạy như bay mà qua.
Khi đi qua một cái ngã rẽ ánh mắt hắn thoáng nhìn, chứng kiến bốn nam tử đang nói nhỏ cái gì đó, sau đó bốn người này hành tung có điểm khác thường, hướng tới con đường nhỏ chỉ có chiếc đèn đường lờ mờ ở bên phải đi tới, hành động có chút lén lút.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, Phương Dật Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra bốn tên này có hành động khác thường, chuẩn xác mà nói là có ý đồ gì đó, hơn nữa hắn cũng nhìn ra được là bốn tên này vừa từ trong quán Bar đi ra.
Bình thường thì đối với mấy việc này Phương Dật Thiên là mặc kệ bọn hắn, chỉ cần đối phương không tìm đến cửa thì hắn cũng chẳng rỗi hơi đi lo chuyện người khác.
Thời điểm xe đi qua, xuất phát từ tính tò mò, hắn đảo mắt hướng tới con đường nhỏ bên phải kia nhìn thoáng qua, thoáng thấy trên đường nhỏ âm u đó không có người nào, chẳng qua xa xa giống như là có một thân ảnh thon thả xinh đẹp sắp đi tới, nhìn bóng dáng thì là một nữ hài tử, mặc một chiếc váy thanh lương có thắt lưng, gió đêm hiu hiu, thoáng thổi bay góc váy của nàng, mái tóc đen bóng mềm mại cũng bị gió thổi làm khẽ bay lên.
Chính là chỉ thoáng nhìn một chút khi mà Phương Dật Thiên lái xe chạy qua con đường nhỏ này, nhưng mà một khắc đó, Phương Dật Thiên trên mặt cũng xẹt qua một tia khiếp sợ, thân ảnh kia giống như đã từng quen biết, đúng là rất giống, cùng với bóng dáng đã khắc sâu vào trong thâm tâm của hắn hoàn toàn là không mưu mà hợp!
- Kéttttt!
Phương Dật Thiên đột nhiên phanh lại, sau đó quay xe nhanh chóng lái trở lại, ở trên đầu đường nhỏ kia dừng xe lại, ánh mắt hắn nhìn về phía bóng dáng nổi bật kia, đúng vậy, khẳng định chính là nàng, thân ảnh thon thả xinh đẹp mà lại mềm yếu kia, mái tóc mềm mại khẽ bay lên kia…Chính là nàng – Thư Dĩ Tĩnh!
Đèn đường trên con đường nhỏ vài cái cũng hỏng rồi, bởi vậy có vẻ rất âm trầm, trên đường ngoại trừ nàng ra không có cái gì khác, không đúng, còn có bốn tên nam nhân kia!
Lúc này, bốn tên đang theo sau kia đột nhiên lao về phía bóng dáng yểu điệu kia, trong đó một tên lấy tay bịt miệng cô gái này, còn lại ba tên ôm lấy thân mình nàng, cứ như vậy đem nàng mạnh mẽ kéo theo chạy chậm về phía trước, sau đó trong nháy mắt liền rẽ vào một cái ngõ tắt nhỏ ở phía bên trái!
- Bọn chó má!
Phương Dật Thiên trầm thấp nổi giận hét một tiếng, trong nháy mắt, hai mắt hắn trở lên sắc bén như đao, ẩn ẩn phát ra lửa cháy mãnh liệt – đây là ánh mắt mà khi hắn hoàn toàn phẫn nộ mới xuất hiện, trên chiến trường, mỗi khi hắn phẫn nộ như vậy thì chính là lúc địch nhân huyết nhục văng tứ phía.
Phương Dật Thiên nhất thời quay ngược vô lăng, xe hướng tới con đường nhỏ cấp tốc chạy tới, sau đó đột nhiên dừng ở đầu ngõ con đường nhỏ bên trái kia, hắn mở cửa xe rồi đi ra ngoài!
Con ngõ nhỏ này lại càng thêm âm trầm hắc ám, bốn tên kia mang theo cô gái hướng tới chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ đi tới, trong lời nói còn phát ra từng tiếng cười dâm đãng, cô gái kia liều mạng giãy dụa, nhưng vì bị bịt kín miệng, bởi vậy không thể phát ra tiếng kêu cứu, chỉ có thể phát ra tiếng khóc: "Ô ô ô"!
- Mỹ nữ, đừng giãy dụa, anh em ta ở trong quán Bar đã quan sát em rất lâu rồi, đêm nay hãy hảo hảo thỏa mãn anh em bọn ta đi. Ha ha!
- Con mẹ nó, con nhỏ này thật sự là rất đoan trang, có khi là còn zin a!
- Trong quán Bar tao nhìn nó liền chịu không nổi, vừa trắng vừa mềm lại vừa đẹp…
Đột nhiên, bốn tên này nghe được từ phía sau truyền đến một trận dồn dập tiếng chân cùng với kình phong mãnh liệt rít gào, bọn họ trong lòng nhất thời cả kinh, đều quay lại nhìn, liền chứng kiến một tên nam nhân sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt chớp động lửa giận đang nhanh chóng lao tới phía bọn họ, chỉ trong chớp mắt dĩ nhiên là đã vọt tới trước mặt bọn họ!
Tên nam tử trước mặt giống như là chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng mà Phương Dật Thiên ánh mắt phát lạnh xông tới, tay phải ngưng tụ lực lượng rất mạnh toàn thân hướng phía trước tung ra một đấm!
Phanh!
Tên nam tử trước mặt kia trên mặt bị Phương Dật Thiên một đấm đánh tới, thân thể hắn nhất thời bay lên, trong miệng và mũi hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếp theo, Phương Dật Thiên nắm lấy cánh tay phải của tên thứ hai, hai tay vặn một cái, "Rắc rắc!" một tiếng, cánh tay của tên này không ngờ bị hắn mạnh mẽ bẻ ngược ra sau, sau đó tay trái Phương Dật Thiên đánh tới, tên nam tử này vừa mới kêu gào một tiếng (do bị bẻ gãy tay) đã bị Phương Dật Thiên một tay đánh trúng cổ, mềm nhũn ngã xuống đất!
Tên thứ ba thứ tư lúc này mới có phản ứng, chẳng qua phản ứng của bọn họ lúc này đã muộn rồi!
Phương Dật Thiên nâng chân phải lên, dùng sức quét ngang, "Phanh" một tiếng, một cước đá vào mặt tên thứ ba, tên này kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp đập đầu xuống đất!
Phải biết rằng, xuất thân là bộ đội đặc chủng, lại được chọn vào Hoa Quốc Long Tổ Phương Dật Thiên một quyền một cước này lực đạo lớn đến mức nào, người bình thường căn bản là không thể chịu nổi một quyền hoặc là một cước lúc bình thường của hắn, chứ đừng nói đến lúc này hắn đang ở vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ!
Tên thứ bốn nhất thời sắc mặt tái nhợt không thôi, trong lòng cực kỳ kinh hãi, thân thể hắn khẽ run rẩy, miệng mở ra quên không khép lại, mồm thở phì phò, hai mắt kinh hãi vạn phần nhìn Phương Dật Thiên, ngập ngừng cầu xin tha thứ nói:
- Đại, đại, đại ca, tha, tha mạng, tiểu đệ đập đầu cầu xin ngươi, tha, tha mạng!
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, duỗi tay bóp lấy cổ họng tên này, sau đó dí hắn vào trên vách tường, trong mắt hắn toát ra lửa giận, ngón tay hắn lại tăng thêm chút lực, có chút xúc động muốn bóp nát cổ họng tên này!
Chẳng qua lý trí nói cho hắn ở trong đô thị không thể tùy tiện giết người, huống hồ bốn tên này phạm tội còn chưa thực hiện được, tội cũng không đáng chết, cho dù là đáng chết, hắn cũng không thể tùy tiện giết người!
Phương Dật Thiên hít sâu một hơi, bình ổn lại cỗ lửa giận trong lòng kia, tay phải đột nhiên vung lên, làm cho tên này trực tiếp quăng ra đường, sau đó trầm thấp mà lại lạnh lùng nói:
- Cút! Trước khi lão tử đổi ý cút ngay, bằng không liền giết bọn mày!
Bị Phương Dật Thiên đánh bốn tên này chỉ có hai tên miễn cưỡng có thể đứng dậy, bọn họ nghe được Phương Dật Thiên nói xong liền nhanh chóng lôi những tên đồng lõa đang bị hôn mê không đi được kia mà chạy, trong lòng bọn họ, Phương Dật Thiên giống như một tên ác ma, một ác ma đến từ địa ngục, thủ đoạn của hắn thật là đáng sợ!
Bọn họ từ trước tới nay còn chưa từng nhìn thấy qua người nào đáng sợ như vậy, ngắn ngủn không đến một phút đồng hồ liền đánh cho bọn họ lăn ra đất, mà bọn họ một chút phản kháng cũng không có cơ hội, điều này đối với bọn họ đã không chỉ là một nỗi sợ hãi bình thường, mà nó là ác mộng, một cơn ác mộng là cho bọn họ sợ tới vỡ tim vỡ mật.
Bình Luận (0)
Comment