Hứa Thiến sắc mặt vô cùng khó coi, vẻ quyến rũ ban đầu đã thay bằng một chút hoảng sợ, nàng sau khi xuống xe tinh thần tựa hồ có chút hoảng hốt, dường như có gì đó lo sợ.
Phương Dật Thiên nhìn thấy nàng như vậy, không nhịn được mở miệng hỏi:
- Có cần tôi dìu cô không? Nhìn bộ dạng của cô có vẻ như là đứng không nổi.
Hứa Thiến nghe xong, liền lập tức ổn định lại, nàng nhìn Phương Dật Thiên một cái, hô hấp không nhịn được có chút nhộn nhịp khiến cho bộ ngực sữa sau lớp áo mỏng cũng không nhịn được phập phồng theo hơi thở, nàng biến sắc, lớn tiếng nói:
- Tôi, tôi sẽ không cùng anh đi vào phòng nói chuyện, anh dựa vào cái gì hả? Tôi căn bản là không hiểu anh vừa nói những gì, tôi không biết, tôi không biết!
Hứa Thiến vừa nói đột nhiên xoay người, muốn bỏ chạy, nhưng lập tức liền bị Phương Dật Thiến tóm được tay phải dùng sức kéo về phía hắn, thân thể Hứa Thiến bất ngờ liền bị ngã vào lòng hắn.
Thân thể mềm mại của Hứa Thiến va chạm với cơ thể của Phương Dật Thiên tuy chỉ là khoảng khắc nhưng với hắn cũng thật là thoải mái, bất quá Phương Dật Thiên cũng không rảnh để nghĩ về điều đó, ánh mắt hắn bình tĩnh như hòa nhìn Hứa Thiến nói:
- Hứa Thiến, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu như không làm rõ ràng thì có thể ảnh hưởng đến sự an toàn của Lâm Thiên Tuyết, tôi hy vọng cô có thể cùng tôi phối hợp, cô yên tâm tôi nhất định sẽ không xúc phạm tới cô.
Hứa Thiến nhìn Phương Dật Thiên bằng đôi mắt đau đớn động lòng người, nhưng chạm phải ánh mắt bình tĩnh như biển rộng núi cao của hắn, thân thể nàng nhất thời liền mềm yếu, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, thậm chí nàng còn nghĩ nếu mình không dám cùng Phương Dật Thiên đối chất thì chẳng phải là tự mình chứng minh là trong lòng mình có quỷ sao?
Nàng vùng thoát khỏi ngực của Phương Dật Thiên, nói:
- Được, tôi với anh cùng đi vào, xem thử xem anh muốn hỏi cái gì?
Phương Dật Thiên trên mặt nở một nụ cười thâm ý, liền cùng Hứa Thiến một trước một sau tiêu sái đi vào khách sạn, tới quầy tiếp tân, nói muốn thuê một phòng trong khoảng hai tiếng.
Cô gái đứng ở quầy tiếp tân nhìn hắn một cái, sau đó đảo mắt nhìn qua Hứa Thiến tựa hồ trong lòng liền minh bạch, trong ánh mắt liền hiện lên ý tứ
"Rõ ràng".
Sau khi nhận được chìa khóa, Phương Dật Thiên liền cùng Hứa Thiến hướng lên phía trên đi đến, tầng 3 phòng 303, tới nơi Phương Dật Thiên liền mở cửa để cho Hứa Thiến đi vào trước.
Phòng rất lớn, cũng rất sạch sẽ, bên trong còn có một chiếc giường lớn mềm mại, trên giường có một bộ chăn gối trắng tinh, Hứa Thiến vừa đi vào liền đặt mông ngồi lên giường, lạnh lùng nói:
- Anh có gì thì nói luôn đi, tóm lại, tôi nói cho anh rõ, tất cả những gì lúc trước anh nói tôi đều không hiểu.
Phương Dật Thiên cũng không vội vàng... hắn rút bao thuốc, cầm cái gạt tàn đặt lên giường, chậm rãi kéo một chiếc ghế bên cạnh lại, ngồi xuống trước mặt Hứa Thiến, phì phèo thở khói một lúc sau mới nói:
- Cô không cần khẩn trương, tôi chỉ muốn biết một chút nguyên nhân, cô có biết rằng tối qua Lâm Thiên Tuyết bị lọt vào tay bọn bắt cóc nguy hiểm như thế nào không? nếu như tôi không kịp thời chạy đến, khống chế được gã mặt sẹo đó thì bây giờ Lâm Thiên Tuyết đã bị rơi vào tay đám phỉ kia, sau đó phát sinh chuyện gì thì thật khó có thể tưởng tượng được.
Hứa Thiến sắc mặt tựa hồ như hơi đổi, nàng cúi đầu xuống, không nói một lời.
Phương Dật Thiên thản nhiên nhìn nàng một cái, nói:
- Cô yên tâm đi, phòng này chỉ có tôi và cô, tôi có thể cam đoan với cô, chuyện hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ cho ai biết, kể cả Lâm Thiên Tuyết cũng không có ngoại lệ, tôi cũng biết là cô có nỗi khổ riêng, căn bản là do bị tình thế ép buộc, tôi nói thế có đúng không?
- Ah, anh có ý tứ gì? - Hứa Thiến ngữ khẽ run run, hỏi.
- Tối hôm qua, sau khi tôi rời khỏi Lâm gia biệt thự, cô cùng Lâm Thiên Tuyết các nàng đi Lam Điều bar uống rượu, uống được một lúc cô liền nói là ra ngoài có chút việc, trên thực tế cô không hề rời khỏi quán bar, mà là đi ra để gặp một người, người này chính là gã hán tử mặt sẹo, có đúng không? - Phương Dật Thiên lạnh lùng hỏi.
Hứa Thiến sắc mặt chợt biến đổi, ngữ khí trở nên vô cùng kích động, đứng lên, lớn tiếng nói:
- Anh, anh nói bậy, anh có chứng cớ gì mà nói như vậy? Anh căn bản là chỉ đoán mò.
Phương Dật Thiên thoáng trầm mặc, thản nhiên thở khói thuốc, nói:
- Hứa Thiến, cô có thể tự lừa dối lương tâm của mình, không nói thật sao? Gã hán tử mặt sẹo đã nói cho tôi tất cả, hắn nói chính một cô gái có vóc ngươi gợi cảm, tóc màu vàng, chính cô gái này đã chỉ cho hắn ai là Lâm Thiên Tuyết, bởi vì người mà bọn chúng muốn bắt cóc là Lâm Thiên Tuyết.
Hứa Thiến sắc mặt liền ngẩn ra, lập tức lạnh lùng nói:
- Vóc người gợi cảm, có mái tóc màu vàng trên thế gian này thì thiếu gì người như vậy anh dựa vào cái gì mà nói đó là tôi?
- Được rồi, vậy thì cô hãy nghe một đoạn thu âm này đi! - Phương Dật Thiên vừa nói vừa móc điện thoại di động của mình ra, đem đoạn đối thoại của hắn tối qua lúc bức cung gã hán tử mặt sẹo bật lên.
Nguyên lai tối qua khi bức cung gã hán tử mặt sẹo hắn liền âm thầm bật ghi âm, ghi lại tất cả những gì gã đại hán nói.
Hứa Thiến sau khi nghe xong đoạn băng ghi âm, sắc mặt liền trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, thân thể mềm mại cũng run lên nhè nhẹ, sau đó nàng đứng lên hít thật sau một hơi, lạnh lùng nói:
- Hừ, có ghi âm thì sao chứ, cũng đâu có thể nói lên điều gì?
- Hứa Thiến, tại sao đến lúc này mà cô vẫn chấp mê bất ngộ như vậy? - Phương Dật Thiên ngữ khí có bất ngờ, không nhịn được tức giận nói:
- Cô có biết rằng đám người Đao Ba Hán cả bốn người đều đã chết, bọn họ bị một tay súng bắn tỉa bắn chết trong ô tô, nếu như tôi không kịp cứu Lâm Thiên Tuyết từ trong xe của bọn họ ra, thì có lẽ người chết đã là Lâm Thiên Tuyết, cô đã hiểu chưa?
- Cái gì?
Hứa Thiến không nhịn được hét lên một tiếng xé gió, thân thể khẽ run lên, vẻ mặt hiện lên vẻ vô cùng kinh hoàng và sợ hãi nhìn về phía Phương Dật Thiên, có chút không thể tin.
- Sau khi tôi cứu được Lâm Thiên Tuyết liền để cho nàng tự mình trở về Lâm gia biệt thư, còn tôi thì âm thầm theo dõi đám người Đao Ba Hán, thử xem bọn hắn có liên lạc với những người đứng sau không, ai ngờ, bọn họ bị một tay bắn tỉa bắn nổ tung xe hơi, may mà tôi dự cảm được sớm một chút, nếu không cũng đã xong đời, cô xem đi, lưng tôi bị thương cũng vì vậy đó!
Phương Dật Thiên vừa nói xong, đột nhiên đem áo của mình cởi ra, xoay lưng lại đem vết thương kinh khủng phía sau cho Hứa Thiến nhìn.
Hứa Thiến nhìn một chút, trong lòng cả kinh, không nhịn được nói:
- Không thể có chuyện đó được, hắn đã cam đoan với tôi là sẽ không thương tổn đến Lâm Thiên Tuyết một chút nào, làm sao có thể như vậy được?
Phương Dật Thiên vừa nghe xong, liền xoay người lại, lạnh lùng nhìn Hứa Thiến, dằn từng câu một, nói:
- Cô vừa mới nói là hắn đã nói với cô như thế.... như vậy cô biết người này là ai đúng không?
- Tôi, tôi…- Hứa Thiến giây phút này trong lòng cực kỳ sợ hãi, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh hoàng, giọng như muốn khóc nói:
- Tôi thật sự không hề biết sự tình lại phát sinh như vậy. Hắn nói là hắn sẽ không thương tổn một chút nào đến Lâm Thiên Tuyết, hắn đã nói như vật, tại sao lại có thể phát sinh ra chuyện đó, như thế nào lại như vậy?
Phương Dật Thiên hít sâu một hơi, ngữ khí chầm chậm, nói:
- Nói như vậy thì cô đã thừa nhận là đã gặp tên đại hán mặt sẹo đó có đúng không?
Hứa Thiến ánh mắt thoáng ngẩn ra, cắn môi, nhìn lên Phương Dật Thiên, nói:
- Tôi, tôi… vậy anh rốt cục muốn thế nào?
Phương Dật Thiên ánh mắt hơi nhìn xuống một chút, dừng lại ở nơi cổ áo của Hứa Thiến, bộ ngực sữa như ẩn như hiện của nàng quả thật là mê người, khe tuyết trắng làm cho đôi mắt của người khác không kìm được muốn tìm xuống thật sâu.
- Vậy nói đi? Cô muốn tôi làm như thế nào? - Phương Dật Thiên thản nhiên trả lời.
Hứa Thiến vừa rồi đã nhìn thấy ánh mắt của Phương Dật Thiên nhìn về phía ngực mình, trong lòng của nàng khẽ run lên, tựa hồ đã rõ ràng ý định của hắn. Phương Dật Thiên vừa rồi nói như vậy, chả lẽ hắn muốn...., vừa nghĩ như vậy, gương mặt xinh đẹp của nàng không nhịn được có chút ửng đỏ lên.