Thiếp Thân Đặc Công

Chương 163

Kỳ thật lúc Phương Dật Thiên đưa ra giải pháp xoa bụng Tiêu Di thì hắn chẳng ôm bất cứ tâm tư gì cả. Hắn chỉ nghĩ rằng sử dụng phương thức ấn và xoa bụng Tiêu Di, nhưng vậy hiệu quả hẳn là so với Tiêu Di tự mình xoa tốt hơn nhiều.
Nhưng mà sau khi hắn nói ra khỏi miệng thì chứng kiến Tiêu Di hồi lâu không phản ứng lại. Hắn không nhịn được hướng phía Tiêu Di nhìn thoáng qua, chứng kiến khuôn mặt tươi đẹp như hoa như ngọc một mảnh ửng đỏ. Hơn nữa đôi mắt chớp động tựa hồ như có một tia xấu hổ thẹn thùng, thì hắn nhất thời mới hiểu được câu nói kia của hắn có ẩn chứa bao nhiêu ý nghĩa.
Hơn nữa, một người phụ nữ, trong tình huống bình thường cũng sẽ không để cho người đàn ông không chút quan hệ xoa bụng mình? Trừ phi là người đàn ông này cùng nàng có quan hệ rất thân mật, nhưng Phương Dật Thiên cùng Tiêu Di tựa hồ như còn chưa đạt đến trình độ thân mật đó.
"Tiêu Di, tôi... Tôi không phải có ý tứ khác, thuần túy chỉ muốn giúp Tiêu Di giảm bớt thống khổ mới nói như vậy. Bất quá nam nữ thụ thụ bất tương thân, coi như hết." Phương Dật Thiên cười nhạt một tiếng, vội vàng nói.
Tiêu Di nghe xong giận dỗi liếc mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói: "Anh còn biết câu nam nữ thụ thụ bất tương thân hả, vậy hôm trước anh......" Nói được một nửa liền cảm giác được không ổn, lập tức ngừng lại không nói tiếp. Bất quá khuôn mặt nàng lại càng thêm đỏ, cực kỳ mê người.
Phương Dật Thiên trong lòng hiểu được ý tứ của Tiêu Di, chính hắn cũng có chút xấu hổ cười cười, tiếp tục xoa ấn huyệt tam âm giao ở xương ống của Tiêu Di. Trong quá trình này hiển nhiên là hắn cảm nhận được trọn vẹn sự mềm mại và bóng loáng của da thịt bắp chân Tiêu Di. Cái loại cảm giác này thật sự là thoải mái cực kỳ.
"Nếu...... Nếu anh giúp tôi xoa có hiệu quả, thì thử giúp tôi xoa xem, tôi biết anh cũng là suy nghĩ vì tôi." Cuối cùng Tiêu Di nhu thuận, có hơi chút thẹn thùng nói.
Phương Dật Thiên nhất thời ngẩn ra, không nghĩ tới Tiêu Di lại đáp ứng, lúc này không khỏi thầm than trong lòng tâm tư của phụ nữ thật sự là biến hóa đa đoan, khó mà nắm bắt được a.
"Ách...... Cái này......" Sắc mặt Phương Dật Thiên lộ ra vẻ chần chờ. Lúc này hắn mới ý thức được một vấn đề khá nghiêm trọng, cuối cùng hắn vẫn nói, "Tiêu Di, nếu như tôi giúp cô xoa bụng, vậy hai tay sẽ luồn vô......"
Trên đời này phỏng chừng sẽ không có người phụ nữ nào nguyện ý để cho một người đàn ông không chút liên quan gì với mình luồn tay vào trong quần áo a? (DG: Ai bảo không, đầy rẫy @_@)
Nhưng mà, câu trả lời kế tiếp của Tiêu Di lại khiến cho Phương Dật Thiên cảm thấy ngoài dự kiến, nàng nói: "Tôi... Tôi biết chứ...... Anh không luồn tay vô thì làm thế nào mà xoa, thiệt tình!"
Một câu cuối cùng kia, Tiêu Di tựa hồ giống như là đang oán trách hắn vậy. Đổ mồ hôi, tâm tình của Phương Dật Thiên giờ phút này có thể nói là vừa kích động lại vừa hưng phấn, hai tay có thể nhẹ nhàng xoa bụng Tiêu Di. Tuy nói mục đích là để giảm bớt cơn đau, bất quá vẫn có thể chạm tới phần bụng dưới a!
Lúc Tiêu Di nói câu nói kia xong, ánh mắt lưu chuyển, xấu hổ nhìn về phía Phương Dật Thiên, phần bụng dưới dâng lên một cổ nhiệt lưu, nàng cảm giác được thân thể của mình tựa hồ như bị lửa thiểu đốt. Đối với chuyện ấy nàng đương nhiên hiểu rõ được là loại cảm giác gì, cũng chính bởi vì hiểu rõ nên nàng mới càng cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.
Nếu Tiêu Di đã lên tiếng, thì Phương Dật Thiên cũng không hề khách khí nữa. Hắn thề tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm khi do dự không hôn Tiêu Di ở trên xe. Thật đúng là một sai lầm khiến hắn lãng phí cơ hội tốt được hôn lên bờ môi của Tiêu Di một cách không công, cho đến nay hồi tưởng lại hắn trong lòng vẫn đau mãi không thôi.
Bởi vậy, Phương Dật Thiên chậm rãi thoáng kéo y phục của Tiêu Di lên, cái bụng nhỏ bóng loáng phía dưới liền hiện ra trước mặt hắn. Tâm thần của hắn cực kỳ rung động, cố gắng khống chế tư tưởng của mình không suy nghĩ nhiều. Theo sau đó hai tay của hắn liền mở ra, nhẹ nhàng chạm vào bụng Tiêu Di!"
"
Um......" Một khắc đó, Tiêu Di không nhịn được phát ra một tiếng kêu duyên dáng, nàng cảm giác được lúc hai tay của Phương Dật Thiên áp vào bụng dưới của nàng dẫn đến một luồng cảm giác kì lạ, giống hệt như làn thủy triều mãnh liệt lao tới, khiến cho nàng không tự kìm hãm mà duyên dáng rên lên một tiếng, nghe vào trong tai cảm giác cực kỳ mê người.
Tâm tình của Phương Dật Thiên cũng rất phấn khởi, hai bàn tay chạm vào cái bụng bằng phẳng bóng loáng của Tiêu Di, nhẹ nhàng xoa vòng eo mãnh khảnh mềm mại. Cái loại cảm giác kích thích này quả thực là khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, từng đợt máu nóng trở mình xông lên khắp người hắn, khiến hắn thiếu chút nữa cũng không giữ được bản thân mình.
Bất quá Phương Dật Thiên vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của hắn. Hắn cũng không thể vì chiếm tiện nghi mà không để ý tới vấn đề bụng đau của Tiêu Di. Bởi vậy hai tay của hắn liền chuyển sang bên hông, không ngừng xoa tới xoa lui. Đồng thời cũng nhẹ nhàng xoa bụng dưới thẳng cho tới khi nóng lên mới thôi.
Tiêu Di hơi nhắm mắt lại, trong miệng rên rĩ từng tiếng duyên dáng. Nương theo sự xoa bóp bởi hai tay của Phương Dật Thiên, nàng cảm giác được phần bụng dưới của mình từ từ trở nên nóng hừng hực. Chậm rãi hồi lâu, cảm giác đau đớn ở đấy cũng từ từ biến mất, thay vào đó là một loại khoái cảm và run rẩy khó có thể hình dung được
Giống như một cái bàn bị hỏa thiêu bốc lên tại bụng dưới, sự thiêu đốt hừng hực ấy lan tràn khắp toàn thân của nàng. Nàng cảm giác như bản thân mình đang đắm chìm trong một loại cảm giác mà đã từ rất lâu rồi chưa từng cảm thụ qua. Nàng đột nhiên cảm giác được nàng rất khát vọng, khát vọng có được bộ ngực ấm áp của nam nhân, thậm chí là cả vuốt ve......
Thân thể mềm mại của nàng chậm rãi trở nên mềm yếu, cả người kiều nhuyễn vô lực, bụng đã không còn cảm giác đau đớn nữa. Nhưng mà, thân thể lại cảm nhận được luồng cảm giác kích thích khác, nó không ngừng chia rẽ nội tâm của nàng, khấu nhân tâm huyền! (Kiều nhuyễn vô lực: Mềm nhũng vô lực; Khấu nhân tâm huyền: Kích thích, rung động, hồi hộp, ly kỳ)
Nàng nhắm chặt hai mắt lại, tùy ý để cho tư tưởng của mình phiêu lãng trong cái cảm giác tuyệt vời mà đã lâu không cảm nhận được. Nàng đột nhiên vô cùng khát vọng có được cái loại cảm giác khoái cảm đỉnh điểm của cửu trọng thiên. Đúng thế, nàng cảm giác được mình đang rất khát vọng, từ trước đến nay chưa bao giờ khát vọng nhiều đến như vậy!
Thậm chí, ở ngay trong cái mộng cảnh tuyệt vời ấy, nàng cảm giác được bản thân mình hẳn phải phóng túng một lần, tùy ý để thân thể đạt tới khoái cảm đỉnh điểm của sướng tiên dục tử.
Nàng cảm giác được hai tay của Phương Dật Thiên giống như ma thủ vậy. Dưới sự xoa bóp nhẹ nhàng như thế, không những thay nàng tiêu trừ nỗi đau, mà còn gây ra cho nàng cái cảm giác tuyệt vời này. Chậm rãi như thế, nàng thậm chí còn hy vọng hai tay của Phương Dật Thiên có thể thoáng hướng lên trên một chút, vuốt ve bộ ngực cao vút cực đại mà vô số đàn ông đều thèm muốn của nàng!
Lúc nghĩ đến đó gương mặt của nàng không khỏi nóng bỏng như lửa đốt, nàng cảm giác được có chút khó tin, không ngờ bản thân lại có ý nghĩ như vậy. Thật sự là rất khó tin, nàng cũng không khỏi đỏ mặt hẳn lên.
Nàng thì như thế, nàng tuy không thể khống chế tư tưởng của mình, nhưng chung quy vẫn cảm giác được mỗi bộ vị trong nội tâm, còn kẻ có nhu cầu cấp bách cần bổ khuyết lại chính là Phương Dật Thiên kìa.
Lại nói tiếp, nàng có thể để cho Phương Dật Thiên nhẹ nhàng xoa bụng dưới đã là cử động quá giới hạn rồi. Dựa theo lập trường mà nói, nàng đương nhiên không thể để cho Phương Dật Thiên có cử động tiến thêm một bước nữa, nhưng mà nàng cảm giác được ở sâu trong nội tâm mình lại hy vọng hai tay Phương Dật Thiên có thể di động lên phía trên! Tại sao lại như vậy chứ? Chẳng lẽ là bởi vì phản ứng sinh lý ư? Hay là mình bất tri bất giác đã...... Thích hắn rồi? Tiêu Di trong lòng thầm nghĩ, nhất thời tâm loạn như ma.
Tâm loạn như ma, hơn nữa còn cảm nhận cái luồng cảm giác kích thích của thân thể, khiến cho hô hấp của nàng trở nên vô cùng dồn dập. Dưới sự dồn dập đó, bộ ngực phía trước của nàng phập phồng kịch liệt, giống như những cuộn sóng không ngừng dâng trào, mê người cực kỳ.
Giờ phút này nhìn lại, gương mặt của Tiêu Di cực kỳ đỏ bừng, đôi môi anh đào nhuận hồng mà mềm mại có chút mở ra, từ trong hơi thở của nàng có thể nghe được những tiếng rên rỉ rất nhỏ. Y phục chỗ bụng dưới thoáng giãn ra, cái bụng bằng phẳng cực kỳ trắng bóng không chút thịt mỡ được hai tay của Phương Dật Thiên tận tình vuốt ve mà lại tràn ngập ôn nhu.
Hồi lâu, hai chân Tiêu Di không nhịn được kẹp chặt lại, tựa hồ như đang cố nén sự khoái cảm gì đó lại vậy.
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di trước mắt, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang nhắm chặt đôi mắt lại của nàng. Rồi lại nhìn xuống bộ ngực cao vút đang theo hô hấp của nàng mà nhấp nhô. Đây là một màn mê người cỡ nào a. Hơn nữa hai tay của hắn lại còn đang xoa nhẹ phần bụng dưới, thế này lại càng chết nữa ấy cơ chứ.
Hắn là một thanh niên huyết khí phương cương, đối diện với hấp dẫn như vậy làm sao mà chịu được đây?
Bởi vậy, cái bộ vị đó giờ phút này đã thành nhất trụ kình thiên, giận dữ mà xông lên đỉnh. Hắn vốn đang cảm thụ cái bụng bằng phẳng của Tiêu Di, vuốt ve vòng eo mềm mại của Tiêu Di, thì đột nhiên, hắn lại có khí phách xúc động muốn được tiến vào trong Tiêu Di......
Cứ như thế, lập tức căn phòng liền tràn ngập một cổ hơi thở mập mờ triền miên.
Đột nhiên, cái miệng anh đào nho nhỏ của Tiêu Di mở ra, sau đó không tự kiềm hãm rên to một tiếng, rồi cả người nàng giật giật. Ngay lúc mới vừa rồi, nàng cảm giác được hai tay của Phương Dật Thiên tựa hồ như đã chạm vào cặp tuyết phong mềm mại cao vút của nàng một chút!
Bình Luận (0)
Comment