Tiêu di đang dự định chuẩn bị đi ra, nhưng trong chớp mắt thấy Vân mộng chậm rãi đi tới, dựa vào cảm giác mẫn cảm của nữ nhân, nàng mơ hồ bắt được ánh mắt thoáng qua của Vân Mộng hướng tới Phương Dật Thiên, trong ánh mắt mang theo một tia tình cảm khác thường.
Chính cái liếc mắt của Vân Mộng, ánh mắt giống như một thanh trủy thủ sắc bén, đâm vào trái tim nàng, khiến cho nàng cảnh giác.
Chỉ thoàng như vậy, nàng cuối cùng cảm thấy Vân Mộng cùng Phương Dật Thiên có quan hệ tựa hồ không thể giải thích mà lại liên quan chặt chẽ với nhau, đương nhiên, tất cả chỉ là nàng phỏng đoán, không có chứng cớ rõ ràng, chẳng qua cảm giác nữ nhân nói cho nàng biết khẳng định là có vấn đề.
Phương Dật Thiên nhìn thấy Tiêu di dừng chân lại một chút, hơi hơi sửng sốt, vừa rồi hắn cùng Vân Mộng liếc mắt đưa tình, thậm chí còn một tia lơ đãng gian tình với Vân Mộng mà chỉ có nàng mới hiểu rõ ràng làm nàng khẽ cười, có lẽ cũng bởi vì vậy mới khiến cho Vân Mộng nhìn về phía hắn trong ánh mắt cũng toát ra một vẻ tình cảm khác thường.
Thật không may, ánh mắt ẩn chứa tình cảm khác thường của Vân Mộng lại bị Tiêu di bắt được, không biết tại sao, trong nháy mắt đó, Tiêu di trong lòng nổi lên một tia ảm đạm cùng với cảm giác không thoải mái và khó chịu.
Lại nói tiếp Phương Dật Thiên cùng nàng suy cho cùng thực chất cũng không có quan hệ rõ ràng, cho dù Vân Mộng có nhìn Phương Dật Thiên ánh mắt có khác thường cỡ nào đi nữa, nàng đều không có quyền quản tới, thế nhưng, trong đầu nàng chính là không thoải mái, cảm giác sâu trong người nàng giống như là nữ nhân vì nam nhân mà ghen tuông.
Mà lúc này, Vân Mộng đã đi tới, Hoàng Minh cũng bước tới đón, đứng ở bên cạnh nàng, cười cười, nói:
- Em cũng xong rồi à, a, đúng rồi, vừa quen được bằng hữu, còn cùng hắn đánh vài ván bi-a, hắn kỹ thuật chơi bóng có thể nói là cực kỳ cao siêu, em chắc chưa thấy qua kỹ thuật cao siêu như vậy, hắn cơ đầu tiên liền đem bi cái xảo diệu đánh trúng phía trên ngực một nữ nhân viên phục vụ, nhưng lại nằm yên trên đó không có rơi xuống, có thể nói là cực kỳ cao minh!
Hoàng Minh thấy vừa rồi Phương Dật Thiên một hồi trêu chọc hơn nữa còn làm trò cười trước mặt Tiêu di hạ thấp hắn xuống lúc này hắn cũng tìm được cơ hội chơi lại, rõ ràng ngụ ý kỳ thực là châm chọc Phương Dật Thiên một phen.
- A? Phải không? Anh không phải tự hào rằng mình đánh bi-a rất lợi hại sao, gặp phải cao thủ rồi à? - Vân Mộng cười cười, có hứng thú liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên.
Tiêu di chứng kiến cảnh đó trong mắt, cõi lòng cảm giác không thoải mái càng thêm mãnh liệt, trong nội tâm nàng cũng âm thầm kỳ quái, Hoàng Minh cùng Vân Mộng là đôi vợ chồng nhìn bên ngoài thì có vẻ yên ổn vô sự, nhưng bọn họ lại có loại vô hình xa cánh, làm cho người tôi có cảm giác tuy hai người đứng gần nhau nhưng lại có hố sâu ngăn cách tạo khoảng cách xa vời vợi.
- Đương nhiên, ha hả, đúng rồi, chính là vị này Phương tiên sinh. - Hoàng Minh nói xong chỉ hướng Phương Dật Thiên, nói.
- Hoàng tiên sinh quá khen, hôm nay có thể cùng bà xã đi thẩm mỹ viện nam nhân như vậy đã không còn nhiều lắm, Hoàng tiên sinh thật là biết chăm sóc. - Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
Vân Mộng một đôi mắt quyến rũ mê người ngắm nhìn Phương Dật Thiên, cười cười, nói:
- Một khi đã gặp gỡ nhau vậy cùng ăn bữa cơm có được không?
Phương Dật Thiên nghe vậy liền thấy rùng mình, không nghĩ tới Vân Mộng lại đưa ra chủ ý này, vấn đề là có ăn hay không cũng không do hắn làm chủ, thân phận hắn chỉ là bảo tiêu, Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết không lên tiếng hắn đương nhiên cũng không thể tỏ thái độ gì.
- Đa tạ ý tốt, ăn cơm cũng không nhất định, chúng tôi còn chút chuyện, có thể để khi khác không. - Tiêu di nhàn nhạt cười, từ chối một cách lịch sự.
Vân Mộng đôi mắt đẹp chuyển sang nhìn Tiêu di, ngay cả nàng cũng không khỏi thầm than vẻ xinh đẹp cao quý của Tiêu di, đặc biệt trên người Tiêu di lại có một cỗ thành thục ý nhị mà nàng cảm thấy không bằng…, nàng cười nói:
- Chị cũng thường xuyên tới nơi này làm thẩm mỹ sao? Vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể làm bạn.
Tiêu di sửng sốt, không ngờ tới Vân Mộng vừa mở lời đã kêu nàng một tiếng
"chị" ngon lành, nàng nhàn nhạt nói:
- Tôi tên là Tiêu di, hôm nay là lần đầu tiên đến đây, trước kia tôi thường xuyên ở nước ngoài, hôm nay là cùng cháu gái tới đây.
- A, thì ra là như vậy, tôi tên là Vân Mộng, không biết có thể được gọi cô một tiếng
"chị" không. - Vân Mộng thoải mái nói.
- Tôi so với cô nhiều tuổi hơn, tất nhiên cô cam tâm tình nguyện gọi tôi là chị cũng không có vấn đề gì. - Vân Mộng một khi đã tỏ thái độ như vậy, Tiêu di cũng không đối nghịch, liền biết thời thế nói.
- Ha ha, vậy thật sự là quá tốt, thật hâm mộ chị chăm sóc sắc đẹp quá tốt, như thế mà vẫn trẻ tuổi xinh đẹp. - Vân Mộng cười chân thành nói.
Đối với nữ nhân mà nói, có đôi khi lời khen ngợi tán thưởng từ một nữ nhân xinh đẹp khác so với nam nhân quan trọng hơn rất nhiều, bởi vì nữ nhân cùng nữ nhân đừng xem biểu hiện ra ngoài bình yên vô sự, kỳ thực ngấm ngầm bên trong lại so đấu với nhau, từ cách ăn vận quần áo, đồ trang sức phụ kiện, dáng người chăm sóc…từng phương diện đều so sánh với nhau.
Bởi vậy đại đa số thời điểm không có nữ nhân nào thành tâm khen ngợi nữ khác muốn so với nàng trẻ tuổi xinh đẹp, thành thục gợi cảm .v.v…, mà Vân Mộng một cực phẩm nữ nhân như thế trong lời nói lại thành tâm tán thưởng nàng, làm cho Tiêu di nghe xong rất là vui sướng.
Tiêu di cười, nói:
- Hẳn là tỷ phải hâm mộ em mới đúng, em so với chị trẻ hơn, cũng xinh đẹp hơn, còn có một phu quân chăm sóc chu đáo.
Vân Mộng xinh đẹp quyến rũ trên mặt nhàn nhạt cười, mà Hoàng Minh đứng bên cạnh sắc mặt cũng có chút xấu hổ, Tiêu di nói như vậy vô hình trung tương đương là quạt hắn vài cái tát.
- Chị chưa kết hôn sao chứ? Bất quá bên cạnh chị có vị Phương Dật Thiên theo em thấy cũng là nam nhân tốt, trẻ tuổi, tuấn lãng, trầm ổn cẩn thận, có chí tiến thủ, sống với nam nhân như vậy mới có cảm giác an toàn, không giống người người khác a! - Vân Mộng liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, cười dài nói.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, không nghĩ tới Vân Mộng dĩ nhiên chủ động đem chiến hỏa lan tràn đến bên người hắn, nàng muốn cái quỷ gì đây?
Từ khi Vân Mộng đi tới lúc sau lại cùng Tiêu di nói chuyện, Phương Dật Thiên rất thức thời chủ động lui binh, tùy hai nữ nhân này minh tranh ám đấu, lẫn nhau tranh diễm, hắn cũng không muốn dây vào vũng nước đục này, một nữ nhân hắn ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, còn người kia là Vân Mộng đã một lần cùng nàng triền miên trong miền cực lạc, vô luận là thiên vị bên nào cũng hạ đài không ổn, may mà đứng một bên không nói lời nào.
Nhưng không nghĩ tới Vân Mộng không ngờ chủ động nhắc tới hắn, hơn nữa ngôn từ còn cho rằng hắn chính là nam nhân của Tiêu di, hắn có loại cảm giác đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Thiên Tuyết ở bên cạnh bộ dạng cũng kinh ngạc khó hiểu, nàng nhìn Phương Dật Thiên rồi lại nhìn sang Tiêu di, không hiểu vì sao Vân Mộng nói vậy, chẳng lẽ nàng nhìn không ra Phương Dật Thiên và Tiêu di có khoảng cách chênh lệch về tuổi sao? Bỏ qua khoảng cách đó không nói đến, nàng cũng cho rằng cái loại hỗn đản Phương Dật Thiên có thể xứng đáng với một phụ nữ xinh đẹp, cao quý như Tiêu di sao?
Lâm Thiên Tuyết chỉ cảm thấy buồn cười, mà Tiêu di ở một bên nghe vậy sắc mặt có chút hồng hồng lên, nhất thời không biết nói gì cho phải, lại nói tiếp, đây là lần thứ hai người khác lầm tưởng nàng cùng Phương Dật Thiên là một đôi tình nhân.
- Chị Vân, tôi nghĩ chị hiểu lầm rồi, Tiêu di cùng hắn không có quan hệ gì, hắn chỉ là bảo tiêu của tôi thôi. - Lâm Thiên Tuyết nhìn không ra, đứng lại nói.
Tiêu di cùng Phương Dật Thiên âm thầm thở nhẹ một hơi, lúc này Lâm Thiên Tuyết có thể đứng ra giải vây đúng là không còn gì tốt hơn.
- A? Chị thật là xin lỗi, chị còn tưởng rằng…Ha ha, thật là có lỗi, mong rằng chị Tiêu không lấy làm phiền long.
Vân Mộng ngẩn ra, vội vàng nói, khóe mắt đánh về hướng Phương Dật Thiên, cái nhìn này ý tứ hàm xúc sâu xa, ẩn chứa thâm ảo.
- Ha ha, chị thế nào có thể trách móc, Vân Mộng cùng với phu quân thường xuyên tới nơi này sao? - Tiêu di nhàn nhạt cười nói.
- Em thường xuyên là một mình tới a, ảnh à, ngày hôm nay tự nhiên có hứng thú mới đưa em đi. Bất quá về sau em có chị cùng đi thì cũng không cần người đưa đến đây, không biết tỷ có thể như vậy hay không? - Vân Mộng nói.
- Lúc rảnh rỗi chúng ta sẽ cùng nhau đi, có bạn đi cùng thật là tốt. - Tiêu di cười nói.
- Ha ha, thật sự là em trèo cao, như thế thật có duyên quen biết chị, đúng rồi, đây là danh thiếp của em, trên đó có địa chỉ và phương thức liên lạc, hy vọng sau này cùng chị có thể thường xuyên liên hệ.
Vân Mộng liền từ trong ví lấy ra danh thiếp đưa cho Tiêu di.
Tiêu di tiếp nhận đến lúc sau nhìn thoáng qua, cười nói:
- Này không nghĩ tới Vân Mộng còn trẻ thế mà đã là tổng giám đốc một công ty rồi nha, em kêu một tiếng chị sợ rằng chị tiếp nhận không nổi.
- Chị sao lại nói những lời khách khí như vậy chứ, em chính là thành tâm mà, chỉ tiếc chị và mọi người còn có việc, bằng không chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm thật tốt a. - Vân Mộng cười cười, nói.
- Ăn cơm? Hiện tại đã là 2-3 giờ rồi sao, cơm trưa cũng chưa có ăn, như vậy đi, một khi chúng ta đã hữu duyên quen biết vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi, trong thời gian ăn cơm cũng có thời gian tán gẫu.- Tiêu di chầm chậm nói.
Vân Mộng nghe vậy sau trên mặt vui sướng cực kỳ, nói:
- Thật sự a? Ôi thật tốt quá, như vậy chúng ta đi thôi!
Tiêu di mỉm cười gật gật đầu.
Phương Dật Thiên cũng thầm thở dài tiếng, cuối cùng cảm thấy Tiêu di cùng Vân Mộng ở cùng một chỗ, thật là chị em tương xứng, hắn trong lòng vẫn có chút lo lắng, hắn hy vọng tất thẩy đều bình yên vô sự, ngàn vạn lần đừng kẹp hắn ở giữa khiến hắn khó xử là tốt rồi.
Nhưng mà, sự tình thường thường có đôi khi cũng không theo ý muốn, không muốn nó phát sinh thì hết lần này tới lần khác lại phát sinh!