Phương Dật Thiên vừa nghe thấy tiếng giống như quần áo bị xé rách
"Xích!" một cái, trong lòng giật mình kinh hãi, trong tâm tự nhủ váy của Tiêu Di sẽ không chỉ vì bị đạp trúng mà rách ra rồi chứ?
Vậy thì chẳng phải thân thể ngà ngọc của Tiêu Di lộ hết cả ra rồi sao?
Nếu Tiêu Di chỉ hé lộ xuân quang với một mình hắn thì không sao, nhưng trong tình huống thế này, trước mặt biết bao người khác, sao có thể như thế được?
Sắc mặt Tiêu Di nhất thời cũng trở nên trắng bệch, trong lòng hốt hoảng, vội nói
- Anh, không phải anh dẫm rách váy của tôi rồi chứ?
"Ách...." Phương Dật Thiên chăm chú nhìn vào váy Tiêu Di, lắc đầu, nói:
- Phía trước không có vấn đề gì, có lẽ không có bị rách, mà chiếc váy này cũng không phải hàng kém chất lượng như vậy đâu.
- Anh … ây da, vậy còn phía sau thì thế nào?
Tiêu Di vừa nói vừa ưu nhã quay người lại, đưa lưng về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên đưa mắt nhìn xong, sắc mặt khẽ biến, ngập ngừng nói:
- Tiêu Di, chỗ khóa kéo phía sau lưng hình như bung ra rồi, may mà chỉ là một vết nhỏ, không ai thấy đâu.
Tiêu Di nghe vậy mặt lại đỏ lên, bộ dạ phục này cũng đã mua được hơn một năm, mua xong chưa mặc lần nào, vẫn để trong phòng của nàng tại biệt thự Lâm gia, cũng vì Trần Thiên Minh bất ngờ mời nàng đến buổi dạ hội này, nàng cũng không muốn lại đi mua dạ phục, đành mặc bộ dạ phục đã mua từ trước này.
Vả lại, trong một năm nay, vòng một của nàng tăng lên nhiều, nguyên nhân chính là là cặp tuyết phong trước ngực trở nên vô cùng sung mãn, nên sau khi mặc vào bó sát lấy thân người, khóa kéo sau lưng chính là nàng cố dùng sức mới kéo được.
Tuy nói rằng khóa kéo phía sau lưng đã được kéo lên gọn gàng, nhưng cũng là bị đè ép, hầu như lúc nào cũng có thể bung ra, mà mới vừa rồi Phương Dật Thiên lại không cẩn thận dẫm lên, giống như nhành cỏ cuối cùng chất lên lưng lạc đà, khiến cho không chịu nổi mà bung ra.
Tiêu Di sắc mặt đỏ lên, mặc dù khóa kéo phía sau lưng bung ra không rõ lắm, nhưng là trong trường hợp này... nếu bị người khác nhìn thấy thì còn gì là mặt mũi, nhất thời nàng cũng không biết làm thế nào cho phải.
Phương Dật Thiên vẻ mặt xin lỗi, nhẹ giọng nói:
- Tiêu Di, đều là tại tôi, nếu tôi không khiêu vũ thì tôi sẽ không... không làm ra như vậy!
- Được rồi, tôi cũng không có trách anh, nói xin lỗi cũng không được gì, lo mà nghĩ cách làm sao để người khác không phát hiện chuyện này đi!
Tiêu Di nhẹ giọng nói.
Phương Dật Thiên nao nao, suy nghĩ một chút, lại nói:
- Tiêu Di, tôi nghĩ có một biện pháp, chỉ là …không biết Tiêu Di có đồng ý không?
- Biện pháp gì? Anh nói nghe thử xem! Tiêu Di hỏi.
- Khóa kéo trên váy Tiêu Di là ở chỗ sau thắt lưng, dưới phần eo, bởi vậy … nếu ...
Phương Dật Thiên thoáng chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn lấy dũng khí nói:
- Nếu như tôi vòng tay ra phía sau ôm eo Tiêu Di thì có thể che lại!
Tiêu Di nghe vậy thì khuôn mặt xinh xắn có chút nóng lên, nghĩ lại cách này của Phương Dật Thiên không phải không được, chỉ là...
Trong lòng nàng dao động một trận kịch liệt, tựa hồ đấu tranh mạnh mẽ, cuối cùng cũng đồng ý, nói:
- Vậy được rồi, anh vòng tay ôm lấy tôi, chúng ta mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Phương Dật Thiên nghe vậy thì trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ, sau đó liền không chút khách khí duỗi cánh tay trái ra ôm lấy Tiêu Di, cánh tay hắn cũng vừa vặn che đi chỗ rách trên khóa kéo phía sau lưng Tiêu Di.
Tiêu Di lúc này cũng cảm giác được sau mình bị cánh tay trái mạnh mẽ của Phương Dật Thiên gắt gao ôm lấy, tâm hồn nàng không khỏi rung động, hai gò má không nhịn được đỏ ửng lên, ánh mắt lộ ra một tia thẹn thùng, bất quá rất nhanh đã khôi phục lại vẻ thản nhiên.
Từ lúc này, hai người cũng không thể tiếp tục khiêu vũ, Phương Dật Thiên ôm Tiêu Di như vậy, dưới rất nhiều ánh mắt vừa đố kị vừa hâm mộ của đám đàn ông, đi thẳng về phía trước.
Đối mặt với đủ loại ánh mắt, Phương Dật Thiên không thèm để ý, lúc này, hắn cảm giác được mình trở thành hộ hoa sứ giả của Tiêu Di, hắn ôm Tiêu Di, toát ra khí thế bất khả xâm phạm.
Phương Dật Thiên ôm Tiêu Di đi thẳng về bàn số 5, Trần Thiên Minh nhìn Phương Dật Thiên ôm Tiêu Di trở về thân thân thiết thiết như vậy, sắc mặt trở nên khó coi, nhưng hắn vẫn cố bày ra một nụ cười mỉm, hỏi:
- Tiêu Di, các người khiêu vũ xong rồi à?
Tiêu Di gật đầu:
- Ừ, xong rồi, thân thể không thoải mái nên không thể miễn cưỡng lâu được!
- Tiêu Di, thân thể không thoải mái sao? Rốt cuộc là bị làm sao vậy? Có cần đi khám bác sĩ không?
Trần Thiên Minh dùng ngữ khí ân cần hỏi.
- Cám ơn, không cần đâu, chắc gần đây ít khi nghỉ ngơi nên có chút không thoải mái, nghỉ ngơi một chút thì tốt ngay thôi! - Tiêu Di mỉm cười trả lời.
Bên kia, Phan Mộng Liên nhìn Phương Dật Thiên bộ dáng thân thiết ôm Tiêu Di, cặp mắt yêu mị chớp động hiện lên một chút khó hiểu, mới lúc nãy trong WC nàng rõ ràng đã cảnh cáo Phương Dật Thiên cách xa Tiêu Di một chút, không ngờ Phương Dật Thiên chẳng những không nghe mà còn dám ôm Tiêu Di, bộ dáng cực kì thân thiết.
- Tiêu Di, nếu thân thể không thoải mái thì cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, muốn uống gì chỉ cần nói, mình liền đem lại! - Trần Thiên Minh nói.
- Thiên Minh, không cần đâu, cám ơn bạn, là như thế này, thân thể mình có chút không khỏe, đầu có chút đau, nên mình xin phép về trước, thật sự xin lỗi!
Tiêu Di giọng nói có vẻ áy náy.
Trần Thiên Minh nhất thời ngẩn ra, nhưng liền dịu lại, nói:
- Đã như vậy thì mình cũng không miễn cưỡng, Tiêu Di thân không thoải mái lại tự mình đến dự dạ hội, nhiêu đây thôi mình cũng đã cảm kích lắm rồi!
- Không cần khách sáo, chúng ta đều là đồng học, Thiên Minh lo tiếp khách đi, tôi về trước! - Tiêu Di nói.
- Được rồi, tôi tiễn cô. - Trần Thiên Minh nói.
- Cái này... không cần đâu, Phương Dật Thiên đưa tôi về là được, bạn là chủ nhân, cũng không tiện rời đi. - Tiêu Di nhẹ nhàng cự tuyệt.
Trần Thiên Minh giật mình, liếc Phương Dật Thiên một cái, cười nói:
- Cũng được, liên lạc sau vậy!
Tiêu Di gật đầu, nhìn Phan Mộng Liên nói:
- Mộng Liên, mình về trước, bạn ở lại lâu chút nha!
Phan Mộng Liên cũng cười quyến rũ đáp lại:
- Vậy Tiêu Di cứ đi thong thả, có Phương tiên sinh - bạn trai bạn đi cùng thì mình cũng không lo lắng gì.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, lễ độ cùng Trần Thiên Minh và Phan Mộng Liên nói chuyện một lúc, mới ôm lưng Tiêu Di đi ra ngoài.
Sau lưng hắn, một ánh mắt ẩn chứa ngàn vạn nhu tình lẳng lặng dõi theo, ẩn chứa ít nhiều đau khổ, đúng là ánh mắt của Vân Mộng.