Thiếp Thân Đặc Công

Chương 260

Cũng không biết Phương Dật Thiên có hay không nghe được Chân Khả Nhân nói câu kia, nếu nghe được thì phỏng chừng cũng kinh ngạc không biết phải nói làm sao.
Từ kính chiếu hậu hắn thấy được Chân Khả Nhân lái xe đi theo, lúc này hắn mới an tâm , hắn liền tăng tốc, phía sau Chân Khả Nhân liền lái xe đuổi theo, hạ cửa kính ,nói với Phương Dật Thiên: "Anh tên hỗn đản này, không có trách nhiệm gì cả, cứ như vậy mà bỏ đi hay sao chứ?"
"Chân Khả Nhân,em muốn anh chịu trách nhiệm chuyện gì? Lấy em? Vừa lúc cha mẹ anh đang muốn có cháu để bồng." Phương Dật Thiên trả lời.
"Hừ, ai muốn gả cho anh, cái đồ xấu xí!" Chân Khả Nhân tức giận nói.
"Em muốn anh làm thế nào?" Phương Dật Thiên tiếp theo còn nói thêm, "Nếu không thì làm bạn gái anh nhé!"
"Không được, làm bạn gái của anh không bằng tự tử đi cho rồi!" Chân Khả Nhân thở phì phì nói.
Phương Dật Thiên một hồi không biết nói gì, nhún vai, hỏi: "Vậy em muốn anh làm sao bây giờ?"
"Không biết , anh muốn làm gì thì làm, tóm lài không thể coi như không có chuyện gì được!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói xong, rồi hừ một tiếng, tăng tốc vượt qua xe Phương Dật Thiên mà đi.
Phương Dật Thiên nhìn chiếc xe BMW màu trắng có rèm che của Chân Khả Nhân, trong lòng bất đắc dĩ cười cười, cô nàng này lúc ở trong xe rõ ràng nói rằng chuyện này dừng ở đây,cứ coi như là không có phát sinh chuyện gì, mà lúc này lại bảo hắn phải chịu trách nhiệm.
Thái độ chuyển biến cực nhanh này cũng phù hợp với bản tính của nàng.
Có đôi khi, tâm tư của nữ nhân thật đúng là không thể hiểu hết được.
Phương Dật Thiên tăng tốc lái xe tới tiệm rượu Hi Thiên.
Tiệm rượu Hi Thiên
Một chiếc xe R6 màu đen có rèm che đậu ở trước chổ đổ xe của quán rượu, Phương Dật Thiên từ xe đi ra ngoài.
Hắn nhìn qua tiệm rượu Hi Thiên, rồi sau đó lấy điện thoại điện cho Liễu Ngọc
"Alo, Ngọc tỷ ? Em ở dưới lầu tiệm rượu Hi thiên,chị xuống dưới đi em đưa chị về."
"Cậu tới rồi? Nhanh như vậy à,Uh,cậu chờ tôi một tý, tôi cùng lãnh đạo nói một tiếng." Liễu Ngọc nói xong liền cúp điện thoại.
Phương Dật Thiên tại Tiệm rượu Hi Thiên chờ, không có việc gì liền lấy một điếu thuốc, lẳng lặng hút, chẳng biết như thế nào, vừa hút một hơi trong đầu hắn liền hiện ra hình ảnh của Thư Di, nhớ tới trước kia hắn hút thuốc nữ nhân nhã nhặn này liền có cách đặc biệt không cho hắn hút thuốc
Buổi tối ngày đó từ biệt, cũng không biết nàng hiện tại như thế nào .
Trong tiềm thức, hắn không muốn chủ động làm phá đi cuộc sống yên tĩnh của Thư Di, một khi đã không thể được,níu kéo chỉ làm cho nàng thêm đau lòng, trên đời này,hắn cho dù có thể làm thương tổn một người nữ nhân nào đó nhưng không thể làm thương tổn 2 người nữ nhân, một người là nàng,một người là vị hôn thê trên dang nghĩa của hắn.
Đang nghĩ ngợi, di động của hắn lại vang lên, hắn vừa thấy là Liễu Ngọc điện tới, liền nhanh chóng nhận điện thoại, nói: "Alo, Ngọc tỷ, chị xuống dưới rồi sao?"
"Dật Thiên,có chút việc. . việc này..."" Liễu Ngọc ngữ khí có chút ngập ngừng, cuối cùng nói, " Vương bộ trưởng hắn, hắn không nghĩ tôi đi nhanh như vậy, tôi nói cậu đi tới đón tôi, hắn, hắn nói mời cậu uống vài chén rượu"
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, Vương bộ trưởng này có điểm bức người quá đáng.
Hắn thở sâu một hơi,nói: "
Như vậy sao,mọi người ngồi ở chỗ nào? Để em đến!"
"
Ở lầu ba phòng số 305, " Liễu Ngọc dừng một chút,còn nói thêm, "Dật Thiên, cảm ơn cậu !"
"
Không cần mà!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, dụi điếu thuốc đang cầm trong tay, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, thong dong tiêu sái vào bên trong quán rượu Hi Thiên.
Phương Dật Thiên không có đi thang máy, mà là trực tiếp đi bằng cầu thang trực tiếp chạy lên lầu 3, cả quá trình không đến hơn mười giây,sau khi chạy trên lầu ba hắn vẫn là mặt không đỏ hơi thở không đứt quảng, tim không đập mạnh, thở sâu, hướng tới phòng 305 đi vào.
Đi đến trước cửa phòng 305 hắn duỗi tay gõ gõ cửa, rất nhanh, cửa liền mở , người mở cửa cho hắn đúng là Liễu Ngọc.
Liễu Ngọc mặc một cái áo đầm màu xanh , uyển chuyển thanh lệ, chiếc váy ôm quanh dáng người thành thục khiêu gợi của nàng, hơn nữa nàng lúc này bởi vì uống rượu khuôn mặt có chút đỏ, càng thêm vẻ quyến rũ mê người.
"Dật Thiên,cậu, cậu đã đến rồi." Liễu Ngọc nhẹ giọng nói ,liền thở ra mùi rượu nồng đậm, xem ra là uống không ít rượu.
Phương Dật Thiên nhìn thật sâu vào mắt Liễu Ngọc, trong mắt lộ vẻ quan tâm, hắn gật gật đầu, nói: "
Em đến rồi,chị không có việc gì chứ!"
"
Vị này là bạn hữa của trưởng khoa Liễu đến đón nàng à? Ha hả, hoan nghênh hoan nghênh, một khi đã đến đây như vậy uống mấy chén đi nào." Trong tiệc rượu, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng lên, thân thiện cười nói.
"
Uhm, Dật Thiên, giới thiệu với cậu, vị này chính là Vương bộ trưởng, bên cạnh là Lưu bộ trưởng, mấy người này là động nghiệp của tôi." Liễu Ngọc vội vàng nói.
Phương Dật Thiên đảo mắt qua bàn rượu, trên bàn ngồi 5 nam 3 nữ, Liễu Ngọc là nữ nhân thứ 4, giờ phút này, Mọi người đều nhìn chăm chăm vào hắn phẳng phất như muốn xem hành động kế tiếp của hắn là gì.
Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, tự nhiên tiêu sái, vừa thấy trên bàn có vài bình Kiếm Nam Xuân hắn đi đến nói: "
Các vị, Vương bộ trưởng, thật sự là ngại, quấy rầy mọi người rồi,chẳng qua chị Ngọc thật sự là cần phải trở về, con của cô ấy ở nhà khóc không chịu ngủ, không có biện pháp, tôi chỉ còn cách đến đón về, mong các vị thứ lỗi. Như vậy tôi kính hai vị bộ trưởng, cùng với các vị đang ngồi ở đây một ly, lấy làm xin lỗi!"
Phương Dật Thiên nói xong liền lấy một cái chén sạch, không chút khách khí rót đầy một ly, mỉm cười cùng Vương bộ trưởng, rồi sau đó một ngụm uống hết, tiếp theo, lại rót chén thứ hai hướng Lưu bộ trưởng...
Hết một vòng, Phương Dật Thiên một hơi uống tám chén rượu đế, vẫn là mặt không đỏ.
"
Tốt tốt, anh quả thật là sảng khoái, đủ hào khí! không biết anh là gì của trưởng khoa Liễu " Vương bộ trưởng cười,ánh mắt nheo lại, hỏi.
"
Tôi là hàng xóm của Ngọc tỷ, cô ấy đêm nay đi dự tiệc, nhờ tôi chăm sóc con cô ấy,chẳng qua con bé cứ khóc hoài đòi mẹ, không có biện pháp, tôi lúc này mới chạy tới đón chị Ngọc về." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"
Một khi đã như vậy, như vậy tôi cũng không ép buộc , " Vương bộ trưởng nói xong từ tiệc rươu đi đến bên người Liễu Ngọc hắn tự nhiên nắm lấy tay Liễu Ngọc, nói, "Trưởng khoa Liễu, như vậy cô hãy đi về trước đi , thừa dịp ngày mai là ngày cuối tuần nghĩ ngơi cho khỏe. Đúng rồi, mấy ngày trước cô có báo lên kế hoạch phân hạng mục để ta xem ,rất tốt, nhưng có vài điểm cần phải sửa chữa, ngày mai cô hãy cẫn thận sửa lại một lần nữa!"
"
Vâng ,Cám ơn bộ trưởng!" Liễu Ngọc cười, muốn rút tay khỏi Vương bộ trưởng chẳng qua Vương bộ trưởng tựa hồ phản ứng rất chặt, Liễu Ngọc ngại không dám dùng quá sức, đành để Vương bộ trưởng tùy ý nắm.
Phương Dật Thiên lạnh lùng cười, đến bên cạnh Vương bộ trưởng,nói nhỏ nhưng đầy hàn ý với Vương bộ trưởng: "
Buông cái tay heo của ông ra!"
Tiếng nói lạnh lùng cùng với hơi thở lạnh như băng thổi vào trong tai Vương bộ trưởng, hắn nao nao, vừa ngẩng đầu lên liền chứng kiến Phương Dật Thiên hai mắt hơi nheo nheo lại, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.
Vương bộ trưởng nhất thời có cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn thẳng vào người, sau lưng không tự chủ được chảy mồ hôi lạnh, Khiến hắn không dám nói gì, vội vàng buông lỏng tay Liễu Ngọc ra.
Liễu Ngọc sau cười nhè nhẹ cùng, cáo biệt Vương bộ trưởng Lưu bộ trưởng cùng với các đồng nghiệp ở đây Rồi cùng Phương Dật Thiên đi ra ngoài!
Vương bộ trưởng nhìn Phương Dật Thiên cùng Liễu Ngọc đi ra khỏi phòng mội hồi lâu mới phục hồi tinh thần, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm nói: "Con mẹ nó thật sự là tà môn, vừa rồi cái loại cảm giác này..."
Tác giả:Lương Thất Thiểu
Bình Luận (0)
Comment