Sáng sớm, Phương Dật Thiên lái xe chở Tô Uyển Nhi cùng Âu Dương Toa Toa 2 đóa kim hoa tiếng tăm lừng lẫy tới quảng trường Thiên Hải đại học .
"Phương Dật Thiên, anh có biết hay không anh trong trong trường học bọn em rất nổi danh nha." Âu Dương Toa Toa cười duyên dáng, mở miệng nói.
Phương Dật Thiên nghe được không hiểu ra sao,khó hiểu hỏi:
"Toa Toa, nói chuyện phải có căn cứ, cổng trường học của các em anh còn chưa bước qua, làm sao mà nổi tiếng được?Điều này không hợp lý đâu.""Anh không biết đâu, hôm trước ở sân thể dục anh trước mặt Triệu Hải nói lời nói kia, cùng với…" Âu Dương Toa Toa đưa mắt nhì Tô Uyển Nhi
Phương Dật Thiên giật mình, lập tức khổ cười nói:
"Thật là tức cười, cái gì nổi danh cơ chứ? Thật sự là quá tốt, về sau anh phải thường đi tới trường học dạo chơi, không chừng còn có thể lừa được mấy tiểu mỹ nữ a.""Phương ca ca, anh, anh như thế nào lại nói như vậy?" Tô Uyển Nhi tựa hồ là có điểm mất hứng lên đến, chu miệng nói.
Phương Dật Thiên cười, nói:
"Uyển Nhi, em không thấy Phương ca ca có bạn gái sao chứ, nghe nói trường học của bọn em mỹ nữ nhiều như mây, em có quen tứ đại học tỷ không, giới thiệu cho anh đi!""Anh..." Tô Uyển Nhi trong lòng tức giận, thở phì phì nói,
"Hừ, không để ý tới anh! Em quen biết nhiều mỹ nữ, cũng không giới thiệu cho anh!"Phương Dật Thiên hừ một tiếng, ngượng ngùng nói:
"Được rồi, vậy anh đây mặt đầy lưu manh vậy.""Ai bảo anh lưu manh, em..." Tô Uyển Nhi dừng một chút, sắc mặt đỏ lên, ngữ khí vừa chuyển, nói,
"Phương ca ca,Lâm tỷ tỷ cùng Chân tỷ tỷ không phải rất được sao chứ, anh mỗi ngày đi theo bên cạnh của các chị ấy , chẳng lẽ anh chướng mắt các nàng a?"Phương Dật Thiên cười khổ, nói:
"Uyển Nhi, Lâm Thiên Tuyết cô ấy là cấp trên của anh, em nói giỡn gì thế, cô ta yên lặng một ngày không mắng anh thì tốt rồi. Còn khả Chân... Ách, cô ta đối với anh như là người đại nhân ngoài mặt lãnh ngạo không muốn anh lại gần
"Vậy Phương Dật Thiên, Uyển Nhi đối tốt với anh như vậy, anh chẳng lẽ sẽ không biết sao chứ?
" Âu Dương Toa Toa cười cười, bướng bỉnh hỏi.
"Ai, Uyển Nhi nếu không rất tốt với anh, anh phỏng chừng ý niệm sinh tồn cũng mất hết.
" Phương Dật Thiên buông tiếng thở dài.
"Hừ, em mới không tin , Phương ca ca nói lời gạt người .
" Tô Uyển Nhi hừ một tiếng, nói.
"Uyển Nhi, Phương ca ca đã lừa gạt em khi nào chưa?
" Phương Dật Thiên hỏi, còn nói thêm, "Lừa ai cũng không thể gạt Uyển Nhi của anh, có đúng hay không?
"
"Mới không tin đâu!
" Tô Uyển Nhi giơ lên hé ra mặt cười, rất có điểm không thật lòng nói.
Phương Dật Thiên cười cười, không muốn nói về vấn đề này liền mở miệng hỏi: "Đúng rồi, bọn em cũng chưa ăn bữa sáng hay sao? Phương ca ca mang bọn em đi ăn bữa sáng, Phương ca ca mời!"
Phương Dật Thiên nói xong xe vừa chạy, tiến về cửa tiệm điểm tâm bình thường, cũng chính là cửa hàng nơi tình cờ gặp Quan Lâm.
Chủ cửa hàng đối với Phương Dật Thiên đã rất quen thuộc, nhìn thấy hắn sau liền hô to hỏi thăm hắn, sau đó chứng kiến hai nữ hài tươi trẻ xinh đẹp từ trong xe Phương Dật Thiên đi ra chủ tiệm không khỏi có chút ngạc nhiên, nghĩ thầm gia hỏa này thật có bản lãnh, 2 nữ nhân xinh đẹp trong trắng như vậy đều vào tay hắn.
Hai nữ hài tử xinh tươi vừa tiến vào cửa tiệm, ông chủ còn có điểm cảm giác vẻ vang, nên tiếp đón càng thêm ân cần.
Tiệm ăn lúc sau đồ ăn của hai cô gái nhỏ cũng đem đến, tiệm ăn này bữa sáng làm hương vị cũng không tệ lắm, Phương Dật Thiên thích nhất chính là mà món bánh quẩy đầy dầu mỡ, cùng với sữa đậu nành nên đã ăn không ít.
Ăn được một nữa, di động của Phương Dật Thiên vang lên, hắn cầm lấy nhìn màn hình, cư nhiên là Bá Vương hoa Quan Lâm gọi tới, hắn rùng mình, nghĩ thầm mới sáng sớm mà hãn nữu này gọi điện thoại tới không biết là kêu mình chở nàng ăn sáng hay sao?
"Này, hãn nữu, mớ sáng sớm nhận được điện thoại của cô thật sự là thần thanh khí sảng( minh mẫn sảng khoái )!
" Phương Dật Thiên tiếp nhận điện thoại liền nói.
"Đừng nói giọng cợt nhả đó với tôi,anh hiện đang ở đâu?
" ở đầu bên kia điện thoại Bá Vương hoa Quan Lâm lạnh lùng hỏi.
"Ai nha, lúc này còn ở trên giường, mới vừa mơ thấy một mỹ nữ đã bị điện thoại của cô đánh thức!
" Phương Dật Thiên nói xong nhìn trước mặt là hai cái cô gái nhỏ, phát giác Tô Uyển Nhi như là đang nghe hắn nói chuyện điện thoại.
Hắn vội vàng làm động tác, ám chỉ hai cái cô gái nhỏ không được lên tiếng.
"Còn nằm thẳng cẳng trên giường? Tôi như thế nào nghe được trong điện thoại trong nhiều tiếng ồn ào như vậy? Không quản anh ở trên giường hay ở nơi nào, tới đây, tôi có việc cần nói với anh.
" Quan lâm ngữ khí chân thật đáng tin nói.
"Có việc?
" Phương Dật Thiên nhíu mày, đứng dậy, đi ra tiệm ăn, hỏi, "Chuyện gì?
"
"Mấy ngày hôm trước không phải anh ở trong quán bar không phải bị một đám người hành hung hay sao? Hiện tại đã tra một ít tin tức, muốn nói với anhi.
" Quan lâm lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, hắn trong lòng đã đoán ra đêm đó tại quán bar trong đụng chuyện với mấy tên lưu manh lai lịch không rõ mà còn cằm đao chém người hơn phân nửa là xuất phát từ Dương tuấn sai khiến, bất quá Quan Lâm bên kia nếu có tin tức cũng là chuyện tốt.
"Được rồi, như vậy đi đến đâu tìm cô?
" Phương Dật Thiên hỏi.
"10 giờ, tại Nhã Các trà lâu đường Hoa Tây, nói cho anh biết, anh đừng đến muộn, bằng không…
" Quan Lâm nói xong liền cúp điện thoại.
Phương Dật Thiên trong lòng rùng mình, vội vàng nhìn thời gian, hiện tại đã là chín giờ mười, có lẽ còn tới lịp.
"Phương ca ca, vừa rồi gọi điện thoại cho anh là ai vậy?
" Phương Dật Thiên đi sau khi trở về Tô Uyển Nhi hỏi.
"Không có gì, là một hãn nữu.
" Phương Dật Thiên thuận miệng nói.
"Hãn nữu?
" Tô Uyển Nhi rùng mình.
"Đương nhiên, nàng là cảnh sát, chẳng qua đối nhân xử thế thật là bưu hãn! Uyển Nhi, em cùng Toa Toa về sau tiếp tục duy trì vẻ ôn nhu dịu dàng này đừng trở nên bưu hãn, bằng không chỉ sợ là không có bạn trai.
" Phương Dật Thiên lời nói thấm thía nói.
"Hì hì. . . em biết ý tứ của anh, bọn em nếu cứ ôn nhu dịu dàng thì rất dễ bị anh khi dễ, có đúng hay không?
" Âu Dương Toa Toa cười nói.
Phương Dật Thiên không nói gì, tức giận nói: "Nói cái gì đâu, tốt lắm, ăn xong rồi đi thôi."
Nói xong, tính tiền lúc sau liền lôi kéo này hai cô gái nhỏ đi ra tiệm điểm tâm!
Tác giả:Lương Thất Thiểu