Thiếp Thân Đặc Công

Chương 288

bù cho anh em nha, 3 chương. quả thứ 3:99:
Phụ nữ như Vân Mộng cho dù có mặc quần áo nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái thôi là cũng đủ để cho vô số thằng mơ màng. Vẻ diễm mỹ của nàng, rồi vẻ quyến rũ, gợi cảm, thành thục của nàng, tất cả, tất cả đều tảm mát ra một cỗ mị lực rất rất đậm đặc.
Như vậy, cảnh xuân sau khi nàng cởi quần áo ra thì còn mê người tới mức nào chứ?
Nam nhân nào không được nhìn bằng chính mắt của chính mình thì hoàn toàn không thể tưởng tượng được khung cảnh này. Trong thành thục quyến rũ lộ ra một chút phong tao mị ý, trong phóng đãng điểm xuyết vẻ đoan trang. Trên đời này chỉ sợ không một giống đực nào có thể ngăn cản được hấp dẫn kiểu này.
Phương Dật Thiên không phải thánh nhân, có thể nói hắn là một thằng đàn ông tục tới mức không thể tục hơn, nên đối mặt với việc Vân Mộng chủ động câu dẫn thì điều hắn chỉ có thể làm chính là "giơ súng" đầu hàng.
Vân Mộng nửa kín nửa hở, tất cả cúc áo sơmi trên người đều đã được cởi hết ra để lộ hơn nửa tòa tuyết phong lồng lộng được che phủ bởi chiếc nội y. Một vùng trắng bóng, co dãn, mềm mại tới cực điểm. :16:
Nụ hôn của nàng là như vậy, đa tình nhiệt liệt, hai lưỡi thơm linh hoạt uyển chuyển triền miên quấn lấy nhau, một đôi mắt to, quyến rũ trong chứa đầy xuân ý, khuôn mặt diễm mỹ nổi lên tưng đám mây hồng đẹp tới dị thường.
Tiếng rên rỉ thở gấp rất nhỏ quanh quẩn vang khắp gian phòng, mập mờ mà quyến luyến, kiều diễm tới cùng cực.
Rất nhanh, sau khi trải qua quá trình vuốt ve tán tỉnh ngắn ngủi, trận chiến triền miên trong văn phòng đã đi vào quỹ đạo của nó.
Vân Mộng cũng không hề cởi chiếc váy của nàng ra, mà chỉ vén nó lên, cả một quá trính hoàn toàn khiến người ta máu huyết sôi sục.
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng mà cười lên yêu kiều một tiếng, rất nhanh, trên tay cô nàng đã xuất hiện chiếc nội y tinh xảo khêu gợi rồi chụp chiếc nội khố lên mặt Phương Dật Thiên. Và sau một tiếng cười hết sức mập mờ ấy, nàng lại trở lại ngồi một cách rất kinh nghiệm lên hai chân Phương Dật Thiên.
Chiến đấu cứ thế được triển khai!
Mũi Phương Dật Thiên ngửi thấy rất rõ hương vị khác thường nhưng thoang thoảng tỏa ra từ chiếc quần lót khêu gợi tinh xảo ấy. Và cái hương vị ấy đã làm huyết mạch trong người hắn chỉ trong khoảnh khắc sôi trào vô cùng mãnh liệt.
Hơn nữa giờ phút này Vân Mộng cũng đang ra sức vận động. Cảm giác kích thích tuyệt vời này không nói cũng biết.
Thân thể Vân Mộng mỗi một lần đều mang đến cho hắn những hưởng thụ khác nhau. Lần này cũng không ngoại lệ. Cái cảm giác bị bao bọc vô cùng chặt chẽ này đang không ngừng làm nội tâm hắn chấn động. Cảm giác mềm mại trơn trơn khiến hắn lâm vào giữa một thông đạo ôn nhu hương diễm.
Lần đầu tiên Phương Dật Thiên thể nghiệm cái kiểu trộm tình này nên sự kích thích trong đó có thể tưởng tượng được. Thử nghĩ mà xem, ngoài văn phòng có tới mấy chục nhân viên, và họ vẻn vẹn chỉ cách hắn có hơn mười mét mà thôi, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, hắn và Vân Mộng đã khai triển trận chiến hết sức kịch liệt giữa nam và nữ.
Rất nhanh, tiếng rên yêu kiều phát ra từ miệng Vân Mộng đã biến thành tiếng thở gấp. Đôi mị nhãn đóng chặt lại, ráng mây hồng trên mặt càng rõ, xuân tình hiện rõ phơi phói trên đuôi lông mày, cảnh sắc khiến người ta nhìn mà say.
Gần nửa giờ sau, trận chiến bất thình lình tiến vào giai đoạn cao trào gay cấn. Thân thể hai người dán chặt vào nhau và cùng đạt tới điểm đỉnh của giái hạn.
Cuối cùng, Vân Mộng đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy cổ Phương Dật Thiên, tiếp theo, tiếng thét yêu kiều mang đầy ý vị sâu sắc phát ra từ miệng nàng rồi kéo dài văng vẳng khắp gian phòng, dư âm rất lâu sau đó mới dần dần tán đi.
Thân thể của hắn sau đó cũng rung lên kịch liệt. Phiến khê cốc u lâm kia co rút từng đợt từng đợt, tiếp theo đó là những tiếng thở dốc phì phò phì phò rồi tựa vào người Phương Dật Thiên không nhúc nhích nữa.
Thân thể Phương Dật Thiên cũng gần như bị hút chẳng còn cái gì, hắn giờ chỉ biết nằm dài trên sô pha thở thật sâu, cảm giác mệt mỏi tràn ngập toàn thân.
Sau nửa ngày, Vân Mộng yếu ớt mở mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái thật sắc, nói: - Sao nh hôm nay có vẻ mệt thế?
Phương Dật Thiên cười khổ, tối hôm qua cùng Tiêu di điên loan đảo phong mấy giờ liền, tới giờ còn chưa được nghỉ chút nào mà hôm nay còn bị kéo tới đây tiếp tục chiến đấu thì thử hỏi không mệt sao nổi? Cho dù có là iron men thì với thể loại chiến đấu không ngừng thế này cũng chẳng chịu nổi nhiệt?
- Sảo hả? Cô chưa thỏa mãn sao? - Phương Dật Thiên cười, hỏi.
- Thỏa mãn thì thỏa mãn rồi, nhưng tôi cho rằng anh còn có thể thêm vài lần nữa chứ. - Cánh tay ngọc ngà của Vân Mộng vòng qua cổ Phương Dật Thiên, dịu dàng nói.
Phương Dật Thiên xấu hổ, nghĩ thầm, cô ả này điên cuồng chết mất. Quả không hổ cái danh gái ba mươi khỏe như hổ.
- Vân Mộng, đang ở trong văn phòng của cô chứ không phải ở nhà. Thỉnh thoảng trộm tình một lần là đủ rồi, nếu như bị nếu như bị phát hiện thì sợ rằng uy nghiêm của cô ở công ty sẽ giảm xuống hơn nửa mất. - Phương Dật Thiên buộc lòng phải nói.
Vân Mộng hừ một tiếng, nói: - Làm trong văn phòng mới kích thích chứ. Tôi mặc kệ, đêm nay có rảnh không, tôi tìm anh!
- Tôi ngất! Mỹ nữ à, cô muốn vắt cạn tôi sao? Cho tôi chút thời gian nghỉ ngơi đi được không? - Phương Dật Thiên cười khổ, trong đầu âm thầm nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp: - Đêm nay... có lẽ không có thời gian rồi, tôi còn có nhiệm vụ trong người.
- Hừ, chỉ biết tìm cớ! Thôi được rồi, tha cho anh đó. Nhưng khi nào có thời gian thì phải liên lạc với tôi đó, ăn với nhau một bữa cũng được. - Vân Mộng nói xong, đầu ngón tay mềm mại khẽ khiêu khích bên tai Phương Dật Thiên.
- Uh, ăn cơm thì được, cô mời khách ư? - Ánh mắt Phương Dật Thiên nhìn đăm đăm vào khe rãnh sâu trước ngức Vân Mộng, hỏi.
- Đúng, đại gia của em, em phục vụ ngài tận tình như thế này còn không được sao. - Vân Mộng trách một tiếng rồi lưu luyến đứng lên rời khỏi người Phương Dật Thiên.
Trong một khắc khi thân thể hai người rời nhau, từ miệng Vân Mộng không nhịn được lại phát ra một tiếng rên yêu kiều, mập mờ.
Tiếp theo, nàng rút khăn giấy trên mặt bàn ra rồi bắt đầu lau và cũng thay Phương Dật Thiên lau sạch sẽ.
Nàng nhanh chóng mặc quần áo, sửa sang lại các thứ, trong phút chốc lại trở về với vẻ uy nghiêm cao cao tại thượng của một bà chủ, cùng với sự đoan trang cao quý bề ngoài kia.
Lúc này nhìn Vân Mộng, Phương Dật Thiên thật không thể nào liên tưởng tới dáng vẻ phóng đãng lức mới rồi của nàng, trong đầu hắn thầm nghĩ, phụ nữ quả là một động vật kỳ quái, lại rất thiên biến vạn hóa.
Song, Phương Dật Thiên biết Vân Mộng biến đổi như vậy cũng chỉ vì một người đàn ông là hắn thì trong lòng Phương Dật Thiên lại có chút tự đắc.
Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Vân Mộng vang lên, Vân Mộng nhìn thoáng qua rồi nhận cuộc gọi, nói: - Tiểu Trương à? Có chuyện gì vậy?
- Vân tổng, khách ngài hẹn đã tới công ty và đang chờ gặp ngài!
Vân Mộng liếc nhìn Phương Dật Thiên, nói: - Được rồi, dẫn khách tới phòng tôi đi.
- Cô có việc sao? Vậy tôi đi trước nhé. - Phương Dật Thiên đứng lên, nói.
Vân Mộng thướt tha đi tới trước mặt Phương Dật Thiên, tay duỗi ra nhẹ nhàng sửa lại quần áo trên người Phương Dật Thiên, nói: - Tối nay thật sự không rảnh sao? Ăn một bữa cơm có thể chứ?
Phương Dật Thiên cười, tay cũng duỗi ra bắt lấy kiều đồn tròn xoe kia của Vân Mộng, nói: - Rảnh sẽ tìm em, được không?
- Anh không được lừa em, nếu không...... - Vân Mộng cười duyên một cái rồi hết sức cạ cạ tòa núi cao ngất kia vào ngực Phương Dật Thiên, nói.
Phương Dật Thiên cười ảm đạm, lúc này, từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa rất nhỏ, hắn lập tức nói: - Anh phải đi rồi, em làm việc đi nhé!
Phương Dật Thiên nói xong liền xoay người bước tới mở cửa, ánh mắt nhìn về trước, lập tức, hắn khẽ giật mình!
Đứng bên cạnh thư ký Tiểu Trương của Vân Mộng là một cô gái với một bộ quần áo công sở màu đen. Lúc này, cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tinh tế lại mang chút lạnh lùng cũng đưa mắt nhìn vào hắn, khi thấy Phương Dật Thiên, trong mắt nàng cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
- Hạ Băng, là cô à?
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, người đứng trước cửa chính là băng mỹ nhân Hạ Băng.
Thiếp thân đặc công
Bình Luận (0)
Comment