Trong không khí yên lặng giữa trời đêm u ám truyền đến một tiếng kêu thảm tan nát cõi lòng của Hỏa Xà, tiếng gào thét thê lương như tiếng quỷ khốc vọng lại từ nơi sâu nhất của địa ngục hòa với tiếng xương gãy vang lên thanh thúy giữa bầu trời đêm yên tĩnh thật vô cùng chói tai!
Phương Dật Thiên lẳng lặng nhả khói, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo như có như không quét về đám lưu manh.
Đám lưu manh trơ mắt ra nhìn lão đại của bọn chúng đang bị tra tấn lăng nhục không còn hình người dưới tay Tiểu Đao, dù tức giận nhưng không dám lên tiếng. Bởi vì bọn họ biết được rằng, khi đứng đối diện Phương Dật Thiên, cho dù bọn họ trở lại hoàn hảo như lúc đầu cũng không phải đối thủ của nam nhân nhìn qua nhã nhặn mà lại hiền lành trước mặt!
Trong số lưu manh có mấy người khi nhìn thấy Hỏa Xà bị khi dễ đã có chút không nhịn được,hai tay khẽ động vài cái, liền bị Phương Dật Thiên mặt không đổi sắc dùng khảm đao cắt đứt gân tay. Từ lúc đó đám côn đồ mới hoàn toàn thuần phục, trước mặt Phương Dật Thiên thì cả thở mạnh cũng không dám.
Phương Dật Thiên rít thuốc vào lại phun khói ra, khói thuốc lượn lờ trên mặt hắn khiến sắc mặt hắn thoạt nhìn có vẻ tiêu điều. Nói thật thì hắn cũng không thích tình huống như thế này, khi đã trở về đô thị hắn không muốn trường hợp này xảy ra, nhưng những người này cố tình không tha cho hắn, trêu chọc hắn, khiến hắn không thể không vứt bỏ bộ mặt hiền lành nhã nhặn mà lộ ra bộ dáng hung thần ác sát!
Một khi đối thủ đã tìm tới cửa thì hắn chỉ còn cách giải quyết vấn đề, đây là tác phong từ xưa đến nay của hắn. Bởi vậy nên hắn không hề ngại ngần mà lộ ra bộ mặt dữ tợn, nếu làm vậy mà đổi được những ngày tháng yên ổn sau này thì hắn cũng cảm thấy xứng đáng.
Hắn vô cùng tin tưởng đối với thủ đoạn tra tấn của Tiểu Đao, trong lòng hắn biết Tiểu Đao có thế thông qua tra tấn biến một người bình thường trở thành một tên phế vật sống không bằng chết, hơn nữa khi nhìn bề ngoài thì không nhận ra bất kì thương tích gì, cho dù là pháp y cao minh nhất đến xem xét thì cũng không thể nhận ra đến tận cùng là bị thủ pháp gì tra tấn.
Tiếng kêu gào thê lương của Hỏa Xà theo từng trận gió đêm truyền qua, trên đường phố cạnh đó cũng đôi khi có xe chạy ngang, nhưng người trong xe chỉ là nhìn thoáng qua rồi rời đi. Đối với thành phần dân chúng trí thức nơi thành thị mà nói, cuộc sống yên ổn là quan trọng nhất, bọn họ cũng không hi vọng mình bị cuốn vào vòng xoáy thị phi này.
"Ta nói, ta nói... Van cầu ngươi... Van cầu ngươi đừng hành hạ ta nữa ... Ta nói, ta nói hết..." âm thanh thê lương của Hỏa Xà từ bên kia truyền tới, mờ mờ ảo ảo xen lẫn vài tiếng khóc nức nở.
Phương Dật Thiên cười lãnh nhạt, ném tàn thuốc trong tay xuống đất rồi dùng chân dẫm bẹp.
"Đại ca, tiểu tử này đã mở miệng, còn tiếp tục nữa không?" Tiếng nói như sấm rền của Tiểu Đao vang lên.
"An phận ngồi yên đó cho ta!" Ánh mắt sắc bén của Phương Dật Thiên đảo qua mặt đám lưu manh, rồi xoay người bước tới bên cảnh Hỏa Xà cất tiếng cảm thán,
"Trước tiên ngừng tay đã, xem thái độ của hắn, nếu không biết phối hợp thì lại tiếp tục cũng không muộn."Hỏa Xà lúc này như một đống bùn nhão chảy ra nằm xụi lơ trên mặt đất, từ trên người truyền ra từng trận lại từng trận đau đớn khiến hắn gần như không nhịn được mà muốn chấm dứt sinh mạng mình để kết thúc mọi chuyện.
Chẳng qua, tất cả bộ vị toàn thân hắn ngoại trừ đầu có thể chuyển động chút đỉnh, thì các bộ vị còn lại từ cổ trở xuống không đào đâu ra một tia khí lực, hắn hoài nghi thân thể mình có thể hay không là dưới tra tấn tàn bạo phi nhân tính của Tiểu Đao đã hoàn toàn bị hủy.
Phương Dật Thiên chỉ cần vỏn vẹn liếc nhìn một lần thì đã xác định Hỏa Xà từ nay đã trở thành một phế nhân, cho dù sau này có qua trị liệu thì cũng chỉ có thể nằm im trên giường, hai tay thì ngay cả cầm bát cơm cũng không cầm nổi.
"Muốn khai rồi sao? Vốn ngươi cũng không phải chịu tội, sớm biết điều có phải tốt không?" Phương Dật Thiên cười ảm đạm, rồi sau đó hạ thấp thanh âm hỏi,
"Nói, lần này tột cùng là ai phái ngươi tới? Vì cái gì mà tìm ta gây phiền toái?"Hỏa Xà dùng một đôi tròng mắt cực kỳ kinh hãi nhìn Phương Dật Thiên rồi mở miệng đáp khẽ:
"... là Dũng ca!""Dũng ca? Dũng ca nào? Tên hắn là gì!" Phương Dật Thiên lạnh lùng nói.
"Tần, Tần Dũng, hắn nói ngươi đoạt vị hôn thê của hắn, bởi vậy..." Hỏa Xà nhìn Phương Dật Thiên, thanh âm run rẩy đáp lời.
"Tần Dũng? Là hắn!" Phương Dật Thiên ánh mắt lạnh đi, nhớ tới khi đóng giả làm bạn trai của Hạ Băng lúc sáng có nhìn thấy gã hôn phu trên danh nghĩa của nàng, Tần Dũng.
Lúc ấy hắn chỉ biết Tần Dũng không đơn giản, không nghĩ tới Tần Dũng lại có hành động nhanh như vậy, liếc mắt đã kêu Hỏa Xà đến kiếm chuyện với hắn.
Nếu đã có thể khiến Hỏa Xà ra tay thì địa vị của Tần Dũng cũng thật sự không nhỏ.
Phương Dật Thiên thoáng trầm ngâm:
"Tần Dũng đến tột cùng là ai? Thân phận của hắn là gì? Ta nghĩ, một người không có quyền thế gì tuyệt đối không thể mời Hỏa Xà ngươi xuất thủ đúng không?""Hắn, hắn là cháu của Cửu gia, cho nên ta mới có thể xuống tay với Phương tiên sinh. Khẩn cầu Phương tiên sinh tha cho ta một lần, nếu có lần sau ta tuyệt đối hướng tiên sinh kính nhi viễn chi." Hỏa Xà ngữ khí khốn nói.
"Cháu của Cửu gia? Khó trách, khó trách! Sự tình thật sự càng ngày càng thú vị, ta vốn đang muốn đến nhà Cửu gia nhìn qua y một lần, thế nên ta càng phải đến xem thằng cháu này của Cửu gia!" Phương Dật Thiên cười lạnh nhạt cất tiếng.
Thần sắc trong mắt Hỏa Xà biến đổi, không nghĩ tới Phương Dật Thiên lại có dũng khí tự nhiên đi tìm Cửu gia. Tuy nói thân thủ lợi hại của hắn không phải là giả, nhưng cao thủ tiềm phục bên người Cửu gia thật sâu không lường được, hắn lại thản nhiên tuyên bố là muốn tìm Cửu gia?
"Con trai của Thị trưởng thành phố Thiên Hải Dương Tuấn có phải là đã đến tìm ngươi vài lần, cùng ngươi hợp mưu đối phó ta?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt hỏi.
Hỏa xà trên mặt giật một cái, vội vàng nói:
"Đó đều là ý tứ của Cửu gia, không liên quan đến ta, ta chỉ là nghe theo lệnh của Cửu gia mà làm."Phương Dật Thiên gật gật đầu:
"Tốt lắm, tốt lắm! Vậy nếu ngươi muốn sống tiếp thì báo cho Cửu gia mang theo Tần Dũng tới gặp ta!
"Cái gì?
" Hỏa Xà ngay lập tức ngạc nhiên, người này dám ra lệnh cho Cửu gia đến gặp hắn? Cho dù đường đường là Thị trưởng thành phố Thiên Hải cũng không dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy a? Trong khi đó tên này lại dám mạnh miệng kêu Cửu gia đến gặp hắn? Thật sự là rất buồn cười !
"Ngươi ở đó ngẩn ngơ cái gì? Không nghe đại ca ta nói chuyện sao chứ? Mau gọi điện thoai kêu bọn chó má Cửu gia gì đó đến đây. Con mẹ mày, chẳng lẽ phải đến khi tao động thủ thì mày mới chịu nghe lời?
" Tiểu Đao ở một bên bực mình nói.
Hỏa Xà khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, đang muốn nói cái gì thì từ đường phố bên cạnh vang lên từng tiếng còi xe cảnh sát, ba chiếc xe cảnh sát đã gầm gừ xuất hiện trước mặt.
Tiểu Đao phun một bãi nước bọt nói: "Đại ca, giống như cảnh sát đến đây! Con mẹ nó, bọn cảnh sát luôn sau khi mọi việc đã rồi mới giả vờ giả vịt tiến đến, thời điểm bắt đầu sao lại không thấy bóng dáng?
"
Phương Dật Thiên chậm rãi đứng lên, nhàn nhạt nói: "Cảnh sát đến đây cũng tốt, dù sao thì ta cũng đang muốn để đám người này cho bọn họ thu dọn."
Nói xong, Phương Dật Thiên khẽ nhìn Hỏa Xà, trong lòng biết Hỏa Xà chỉ là một con cờ bé nhỏ không đáng nhắc tới, chủ nhân thật sự đánh cờ chính là Cửu gia và Tần Dũng, mà hắn cũng đang định đi gặp hai cái tên chủ nhân này!