Thiếp Thân Đặc Công

Chương 320

Trong đầu Phương Dật Thiên nhất thời nổ oanh một tiếng, cô gái nhỏ này lý luận cái trứng chim gì vậy, chỉ ngủ trên giường mình một đêm mà bắt mình phải chịu trách nhiệm cả đời với nàng là sao, thiên lý ở đâu a?
Nhìn khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp mang theo nụ cười giảo hoạt nghịch ngợm của Uyển Nhi trước mặt, hắn nghĩ thầm tối hôm qua cô gái nhỏ này muốn sống muốn chết ngủ trên giường hắn có phải là một âm mưu đã được bố trí sẵn không nhỉ?
Như vậy còn gì là tấm thân "băng thanh ngọc khiết" của mình nữa chứ ? Phi phi, Phương Dật Thiên ngươi đang nghĩ cái gì vậy, ngươi chỉ xem Uyển Nhi như là em gái, sao lại có thể bậy bạ như thế được!
Lấy lại bình tĩnh, Phương Dật Thiên vỗ đầu một cái, cười khổ, nói: "Uyển Nhi, nhìn bộ dạng của em như là thực hiện được gian kế vậy, xem ra chuyện tối hôm qua là âm mưu của em, có phải không?"
"Hả?" Tô Uyển Nhi sắc mặt ngẩn ra giống như đang hờn dỗi, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp vài cái, cười hì hì nói: "Phương ca ca, anh cuối cùng cũng nghĩ ra àh, đáng tiếc là chậm một chút! Em mặc kệ, dù sao thì anh cũng phải chịu trách nhiệm với em!"
"Khụ khụ… Uyển Nhi, em còn nhỏ, chắc còn không biết từ "chịu trách nhiệm" này còn hàm chứa ý nghĩa khác, một thiếu nữ nhà lành sao có thể tùy tiện nói ra từ này với một người đàn ông, nếu truyền ra ngoài chẳng phải người ta sẽ cho là anh đã làm gì em rồi hay sao." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"Em mặc kệ, nếu anh không chịu trách nhiệm với em… Hừ, bây giờ em chạy về nhà nói với ba mẹ em tối hôm qua em ngủ trên giường của anh một đêm, hơn nữa tối hôm qua em say, cũng không biết anh đã làm cái gì với em, tất cả chuyện này sẽ để ba mẹ em tới xử lý." Nói xong, Tô Uyển Nhi quả thật là hướng ra phía cửa mà chạy đi.
Cái gì? Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, nếu như Uyển Nhi kể như vậy với ba mẹ nàng, há chẳng phải dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội a.
Phương Dật Thiên vội vàng từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy nhanh tới kéo tay của Tô Uyển Nhi lại, nói: "Uyển Nhi, em ồn ào đủ chưa, chuyện này… Em, em làm sao có thể tùy tiện nói với ba mẹ em như vậy, tối hôm qua rõ ràng là anh có làm gì em đâu!"
Tay của Tô Uyển Nhi bị Phương Dật Thiên lôi lại, tức thì cả người nàng cũng không biết là vô tình hay hữu ý thuận thế ngã vào lồng ngực của Phương Dật Thiên, thừa dịp Phương Dật Thiên còn chưa kịp phản ứng, hai tay của nàng liền ôm thật chặt thân thể của Phương Dật Thiên, thỏ thẻ nói: Phương ca ca, em thích anh, em không muốn phải rời xa anh, em muốn ở cùng một chỗ với anh!"
Sau khi nói xong lời này, Tô Uyển Nhi như đã dùng hết dũng khí của bản thân, trái tim thiếu nữ nhảy lên dồn dập kịch liệt, nếu không phải đang ôm chặt Phương Dật Thiên, nàng chỉ sợ bản thân đứng cũng không vững.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cô gái nhỏ này hình như là thật sự động chân tình, cái này sao có thể được chứ, cho tới bây giờ hắn vẫn đối đãi với nàng như em gái của mình!
Hắn hít sâu một cái, thật đúng là dở khóc dở cười, khẽ vuốt ve mái tóc của Tô Uyển Nhi, nhẹ nhàngnói: "Phương ca ca cũng thích em, em vĩnh viễn là em gái Uyển Nhi mà Phương ca ca yêu thương nhất!"
"
Không, em không muốn làm em gái của Phương ca ca, " thân thể mềm mại của của Tô Uyển Nhi khẽ run lên, khuôn mặt hồng hào ướt át cũng đỏ lên như hoa đào tháng hai, ngữ khí mạnh mẽ nói "Sau này em muốn cùng Phương ca ca ở cùng một chỗ, vĩnh viễn ở chung một chỗ, em muốn làm thê tử của anh!"
Thân thể Phương Dật Thiên nhất thời cứng đờ, cô gái nhỏ này thật sự là ngày càng hồ đồ, hắn khẽ thở dài, nói: "
Uyển Nhi, em còn nhỏ mà, em còn có cả một quãng đường dài phía trước, tương lai tiền đồ của em nhất định gấp trăm ngàn lần so với Phương ca ca, hết thảy nhiêu đó cũng đủ khiến Phương ca ca cảm thấy tự hào thay em. Nhưng mà, em như thế nào lại nói muốn thê tử của anh chứ? Tin tưởng Phương ca ca, tương lai đang có một bạch mã hoàng tử chờ em!"
"
Em không muốn cái gì bạch mã hoàng tử, em chỉ muốn Phương ca ca, em cái gì cũng không muốn, em chỉ muốn mãi mãi ở cùng một chỗ với Phương ca ca…" Tô Uyển Nhi trong lòng quýnh lên, trong mắt nhịn không được trào ra những giọt nước mắt trong suốt, nhìn qua thật rung động lòng người, khiến cho người ta trông thấy phải đau lòng.
Phương Dật Thiên cũng có chút động lòng, đôi khi chính hắn cũng không rõ tình cảm của bản thân mình đối với Tô Uyển Nhi chỉ là đơn thuần đối đãi với em gái hay là có cả sự yêu thích ở bên trong. Khi nghe Tô Uyển Nhi nói như vậy, trong lòng hắn không phải không có xao động, nhưng mà không đành lòng để Tô Uyển Nhi tiếp tục lạc lối, hắn chậm rãi nói: "Uyển Nhi, Phương ca ca chẳng đáng để em phải như thế. Em xem, Phương ca ca vừa lười biếng lại có rất nhiều tính xấu. Hơn nữa, trong nhà, thậm chí trên người lúc nào cũng hôi hám dơ bẩn…"
"
Uyển Nhi không quan tâm, Uyển Nhi rất chịu khó,Uyển Nhi sẽ thay Phương ca ca dọn dẹp nhà cửa. Về phần mùi hôi trên người mà Phương ca ca nói…em tựa hồ không có ngửi thấy a!"
"
…Ách, Uyển Nhi, Phương ca ca so với em lớn gấp đôi, lại chẳng có bản lãnh gì. Nhà không có, xe cũng không có, xem chừng sau này ngay cả cơm cũng không có mà ăn, em theo anh chỉ chuốc khổ vào thân thôi. Cho nên Phương ca ca không thích hợp với em!"
"
Không sao đâu, cùng lắm thì sau khi em tốt nghiệp đi làm kiếm tiền nuôi Phương ca ca, chỉ cần có thể cùng Phương ca ca ở chung một chỗ cho dù là cơm canh đạm bạc, em cũng không quan tâm. Về phần nhà ở, ba mẹ em chỉ có mình em là con, nên chúng ta có thể ở nhà của em, xe thì sau này có tiền rồi mua thôi!"
"
Cái gì? Ta kháo, như vậy chẳng khác nào ta phải đi ở rể sao?" Phương Dật Thiên trong lòng một trận cười khổ, thầm nghĩ, tình cảnh này thật đúng là muốn tiến không được mà lùi cũng không xong.
Phương Dật Thiên đem toàn bộ khuyết điểm trên người đều nói hết ra, cái gì mà hút thuốc uống rượu, hai ba ngày không tắm rửa, thậm chí cả quần lót cũng không thay, râu không thèm cạo, nhìn thấy mỹ nữ thì muốn sáp lại gần, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng có suy nghĩ muốn "năm thê bảy thiếp" (Nguyên văn: "Hồng hạnh xuất tường", ý chỉ việc ngoại tình) cùng với nhiều ý tưởng đen tối khác (Nguyên văn: "cấp biệt nhân tùng tùng thổ" – câu này chịu), vv…
Hắn vốn tưởng rằng sau khi nói như vậy thì ít nhiều sẽ khiến Tô Uyển Nhi bỏ đi ý tưởng muốn quấn lấy hắn, nhưng thật không ngờ, những thói hư tật xấu mà hắn nghĩ không thể xấu hơn nữa mà Tô Uyển Nhi nghe xong cũng không có phản đối, nàng nhất nhất gạt bỏ, nói cái gì đó mới chính là nam nhân, còn nói là có tự tin ngày sau sẽ làm hắn thay đổi từ từ.
Cuối cùng, toàn bộ phòng tuyến của Phương Dật Thiên tan vỡ, càng đánh càng thua, đến cuối cùng, hắn cũng hết chỗ nói, đầu óc vòng vo nửa ngày cũng không nói được câu nào nữa.
Hắn cho rằng mình đã rất vô lại, cũng chưa từng nghĩ Tô Uyển Nhi lại là "chân nhân bất lộ tướng", so với hắn còn vô lại hơn một bậc.
Còn có biện pháp gì đây, gặp phải một mỹ nữ ở ngoài thì xinh đẹp ngây thơ nhưng trong lòng lại cố chấp quyết bám lấy hắn không tha, hắn ngoài việc bỏ vũ khí đầu hàng thì chẳng còn biện pháp nào khác.
"
Phương ca ca, anh còn cái gì để nói nữa sao? Còn có khuyết điểm gì nữa không? Anh dứt khoát nói ra tất cả đi, vừa lúc để em có thể biết rõ hết." Tô Uyển Nhi chớp cặp mắt trong suốt như thu thủy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười, hỏi.
Phương Dật Thiên nhìn Tô Uyển Nhi, nhất thời im lặng, thở dài, nói: "
Không, không có…"
"
Không có?" Tô Uyển Nhi hai mắt sáng ngời, cao hứng nói, "Đấy, anh xem lúc trước anh nói cái này không tốt cái kia không tốt nhưng em cũng không có ghét bỏ anh nha, chẳng lẽ anh muốn ruồng bỏ em sao?"
Phương Dật Thiên hít sâu một cái, đưa mắt nhìn Tô Uyển Nhi, nếu hắn trẻ ra vài tuổi, gặp phải một mỹ nữ xinh đẹp như vậy sẽ không nghi ngờ gì mà đã sớm bắt cóc đem về nhà khóa lại rồi.
Nhưng mà, bây giờ hắn có thể sao? Không nói đến vấn đề tuổi tác, riêng việc đã có hôn ước thì hắn đã nhất định không thể làm cho Tô Uyển Nhi có một cuộc sống hạnh phúc được.
Hắn âm thầm thở dài, thầm nghĩ nếu hắn đem hôn ước của mình với Lam Tuyết nói với cô gái nhỏ này, hoàn toàn có thể dập tắt hy vọng của nàng, vì thế cổ họng hắn khẽ mấp máy, đúng lúc hắn muốn mở miệng thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận đập cửa dồn dập.
** Điển cố "Hồng Hạnh xuất tường" : Ngày xưa có 1 nữ nhân tên Hồng Hạnh, sau khi kết hôn, tướng công lên kinh ứng thí một năm sau thì trở về. Đối với nàng mà nói tướng công đã ko thể làm tim nàng loạn nhịp nữa rồi. Đó là vì nguyên nhân tướng công nàng hôm nào cũng ngủ rất sớm. Cũng bởi vì nguyên nhân này, nàng mới có thể thường xuyên trong đêm trèo tường ra ngoài đi gặp mặt với Vương Nhị ở tường bên kia, cho đến khi nàng trèo ko nổi nữa, năm đó nàng 60 tuổi. Cho đến năm 70 tuổi, nàng mới lấy hết dũng khí đem chuyện này mà nói hết với tướng công nhưng hắn không có tức giận ngược lại còn viết một bài thơ trong đó có câu: "Mãn viên xuân sắc quan bất trụ – Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai". Sau này câu chuyện của nàng lưu truyền ra ngoài ý chỉ những người ko chịu nổi sự cô đơn trong cuộc sống gia đình, phát sinh quan hệ ngoài hôn nhân. Còn " Hồng Hạnh " là để chỉ người con gái ngoại tình !
Bình Luận (0)
Comment