Nếu Lam Tuyết tới, Phương Dật Thiên tất nhiên không thể nhìn nàng không có nơi ở, nói như thế nào nàng và mình trên danh nghĩa là hôn thê,vì vậy không có vấn đề,hắn cảm thấy để Lam Tuyết ở lại khách sạn còn tốt hơn đến nơi ở của hắn.
Nhìn hai mắt đầy mong chờ của Lam Tuyết, hắn không biết làm gì khác hơn liền nói:
"...... Ách, Lam Tuyết, không phải anh không muốn em đến kia ở, mà là......chỗ ở của anh chẳng khác gì ổ chó,anh sợ em không quen nên em hãy ở lại khách sạn này.""Ổ chó?" Lam Tuyết, nói,
"Đơn giản phòng chỉ lộn xộn một chút thôi, chắc anh không có người nào giúp dọn dẹp,em sẽ giúp anh quét dọn, sau đó...... Sau đó dành ít tiền trang hoàng, hẳn là cũng rất ấm áp, anh nói đi?"Phương Dật Thiên không nói gì, trầm ngâm một hồi lâu, nói:
"Cái này...... Lam Tuyết, chúng ta vẫn chưa chính thức là vợ chồng,em với anh ở chung cùng nhau chỉ sợ có ảnh hưởng không tốt? Lam gia gia nhất định là người thứ nhất không đáp ứng, biết em theo anh ở cùng một chỗ hẳn gia gia em sẽ rất tức giận mà đóng quân trước cửa nhà anh mất.""Yên tâm đi, gia gia nói ra lần này mặc kệ em, em quyết định thế nào cũng được, nhưng điều kiện đầu tiên là không cho anh khi dẽ em." Lam Tuyết cười nói.
Khi dễ? Phương Dật Thiên thở sâu, không rõ lúc nào mình đã khi dẽ Lam Tuyết, nếu như hai người thật cùng ngủ trên một cái giường hắn sợ không khắc chế được mình, dù sao Lam Tuyết theo bất kì góc độ nào mà nói cũng là cực phẩm trong cực phẩm mỹ nhân, mặt đẹp, dáng người chuẩn, khí chất lại càng không phải nói.
Đôi mắt đẹp của Lam Tuyết phảng phất hội tụ đầy trời tinh hoa tựa hồ nhìn thấu tâm tư Phương Dật Thiên, điều này làm cho mặt nàng nhất thời ửng đỏ, nàng mỉm cười, cười nói:
"em nói khi dễ nghĩa là anh vô duyên vô cớ rời đi, bỏ lại một mình em, chỉ cần anh không trốn ông nội của em sẽ không quản chuyện của chúng ta."Nghe rất mê người a,chẳng lẽ trực tiếp ám chỉ Phương Dật Thiên ngoại trừ bỏ rơi nàng thì những chuyện khác có thể tùy ý hành sự?
Phương Dật Thiên thở sâu, hắn đã chấp nhận việc Lam Tuyết cùng với hắn ở cái ổ chó kia là sự thật, hắn cũng không muốn thấy một đại tiểu thư từ bé sống trong nhung lụa lại ở cái nơi ấy, nói như thế nào chẳng lẽ phải làm lại phòng cho Lam Tuyết?
"Lam Tuyết, hang chó kia của anh thật sự không thích hợp cho em ở......" Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, nói.
Lam Tuyết lúc này nhìn hắn một cái, suy nghĩ một chút, nói:
"có thể em không ở đó được, vậy...... anh phải đáp ứng với em một yêu cầu!""Ặc, yêu cầu cái gì?" Phương Dật Thiên cảm giác ngoại trừ Lam Tuyết không đi đến chổ ở như hang chó của hắn mà ở bên ngoài, ngoài điều đó ra hẳn không còn yêu cầu nào khó nữa.
"anh đầu tiên đáp ứng em mới được, nếu không ai biết anh có đồng ý hay không!" Lam Tuyết bướng bỉnh nói.
Phương Dật Thiên nhìn khuôn mặt ngọc không hề tì vết của Lam Tuyết, cảm giác nàng thầm mang ý xấu, nói vậy nàng cũng không đưa ra một số yêu cầu như là lập tức đi tới văn phòng dân sự đăng kí yêu cầu nhanh chóng kết hôn đấy chứ?
"Được rồi, anh đáp ứng em, em nói đi!" Phương Dật Thiên cuối cùng vẫn gật đầu, nói.
"hi hi!"Lam Tuyết nghe vậy không nhịn được cười ra tiếng hiện lên hình ảnh siêu phàm thoát tục, giờ phút này nàng cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Phương Dật Thiên thấy Lam Tuyết cười biết là mình đã trúng kế của nàng, quả nhiên, Lam Tuyết môi anh đào hé mở, nhẹ giọng nói:
"nếu em không thể ở được nơi đó, thì anh đến chỗ của em ở, quyết định như vậy a, anh mới vừa rồi cũng đáp ứng rồi, anh nếu dám thất hứa......em sẽ mách gia gia nói anh khi dễ em!"Phương Dật Thiên vừa nghe, suýt nữa có một cú sốc, đề phòng mọi cách cũng không nghĩ Lam Tuyết đưa ra một yêu cầu như vậy?
Hắn không khỏi thở sâu, hỏi:
"chỗ ở của em ở đâu? Không phải là khách sạn sao?" không cùng với Lam Tuyết ở khách sạn chỉ sợ hậu quả rất nghiêm trọng!
"Không phải, em tới thành phố Thiên Hải được một thời gian cha em đưa em đi tìm chỗ ở, hình như là biệt thự ở lam hồ, em cùng lí mụ hai người ở mà thấy thiếu cảm giác an toàn, cho nên anh cùng em đến đó ở nha, dù sao tòa biệt thự rất lớn, phòng cũng rất nhiều!" Lam Tuyết có chút ngưỡng mặt lên, vui vẻ cười, cuối cùng đã mang được Phương Dật Thiên về ở cùng, nàng trong lòng tất nhiên vui vẻ.
Lam hồ biệt thự? Phương Dật Thiên ngẩn ra, hắn tất nhiên biết biệt thự ở thành phố Thiên Hải, hoàn cảnh nơi đây nếu so với trang viên Hoa Hồng thì cao nhã thanh u hơn rất nhiều, cũng rất phù hợp với tính cách Lam Tuyết, khó trách người nhà của nàng sắp xếp cho ở lại đây.
Chẳng lẽ mình thật sự phải qua ở cùng với Lam Tuyết? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, vấn đề là, chính hắn cũng không phải là quân tử!
"A, anh hối hận muốn chống chế có phải hay không? em mặc kệ, dù sao anh mới vừa rồi đáp ứng em, nếu không em đến nơi ổ chó ở với anh,hoặc cùng em đến lam hồ biệt thự anh chọn đi!" Lam Tuyết nói cười, dùng sức nắm chặt tay Phương Dật Thiên, sau đó kéo hắn đi tới phía trước.
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, hắn tất nhiên không thể để cho Lam Tuyết đi thuê một chỗ cùng hắn ở, biệt thự lại không ở mà lại tìm thuê một phòng nhỏ, việc này nếu để cho gia gia của nàng biết là không xong.
Thôi thôi, hay là đi một bước tính một bước vậy, ai bảo mình trúng kế vị hôn thê này đây!
Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên không nói lời nào, trong lòng cho là hắn đã chấp nhận,mặt cười càng tươi, tựa như u lan nở rộ,vừa xinh đẹp vừa thoát tục, người qua đường đi tới cũng không khỏi bị vẻ đẹp dung mạo và khí chất của nàng hấp dẫn.
"Này? Đối diện có quán Tinh Ba Khắc,đi theo em đến quán Tinh Ba Khắc ngồi một chút, sau đó cùng nhau trở về lam hồ biệt thự." Lam Tuyết cười, lôi kéo Phương Dật Thiên đi qua lối đi bộ sau đó băng qua đường hướng phía đối diện ngã tư đường đi đến.
phía sau một tiếng xe máy ầm vang, thanh âm khiến cho Phương Dật Thiên chú ý, hắn nhìn lại, người phía sau ngồi trên chiếc xe máy màu hồng phóng nhanh đến, Lam Tuyết vừa đi tới bên ngoài đường, thấy chiếc xe gầm thép không có ý phanh lại Lam Tuyết sợ đến độ chỉ biết đứng tại chỗ!
Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy, Phương Dật Thiên nhanh chóng ôm lấy vòng em mềm mại và mảnh khảnh của Lam Tuyết kéo nàng vào trong ngực của mình, ngay sau đó, chiếc xe máy không kiêng nể gì gào thét đi qua.
Phương Dật Thiên trong lòng tức giận, nếu hắn đuổi kịp chiếc xe máy thì đã lôi tên lái xe xuống mà đánh cho một trận, hắn tức giận không nhịn được mắng to:
" ĐCM có đường thì đéo đi, lối đi bộ lại phóng xe lên, đừng để tao gặp lại mày, con mẹ nó!"Sau khi hắn chửi xong thì xe máy đó cũng phóng đi xa rồi, hình như là không nghe thấy gì
Phương Dật Thiên nhớ tới Lam Tuyết, cũng không biết nàng có bị kinh sợ hay không, hắn vội vàng nói:
"Lam Tuyết, em không sao chứ?"Hắn đảo mắt nhìn về phía Lam Tuyết. Thần sắc nao nao, Lam Tuyết hai tay ôm lấy hông của hắn, trên mặt có chút nhợt nhạt lại cười ấm áp, đôi mắt đẹp lặng lẽ dừng ở hắn,ẩn chứa nhu tình vô hạn, cho dù là người có tâm địa sắt đá chứng kiến trong mắt Lam Tuyết có hàng vạn hàng nghìn nhu tình chỉ sợ cũng muốn ôm nàng vào lòng!
Nhìn ánh mắt Lam Tuyết tựa hồ đang lặng lẽ hưởng thụ hương vị khi nàng rúc vào ngực của hắn, Sâu trong nội tâm Phương Dật Thiên có một chút mềm lòng, giờ khắc này, trong lòng hắn cảm giác được một chút ngọt ngào mĩ mãn.