Thiếp Thân Đặc Công

Chương 349

Phương Dật Thiên rút thuốc lá ra, yên lặng, hút, nhả ra khói thuốc từ từ. khói thuốc lượn lờ, khuôn mặt hắn vẻ kiên cường cũng hiện lên một tia nhàn nhạt tiêu điều cùng với cô đơn, có lẽ, chỉ có lúc này mới chân chính là hắn!
"Uyển Nhi, Phương ca ca không phải cố ý thương tổn em làm cho em phải thương tâm rơi lệ, có lẽ ta có thể vẫn lừa gạt em, nhưng đến cuối cùng giấy không thể gói được lửa thời gian qua dài trong lòng em khẳng định lại càng thêm căm hận anh?" Phương Dật Thiên cười cười, âm thầm nghĩ, đem trong tay điếu thuốc hút một hơi cuối cùng, rồi sau đó dí vào trong cái gạt tàn thuốc.
Sau đó hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi đón ô-tô chạy tới Lâm gia biệt thự, nhưng mà sau đó phía sau là vang lên một trận rất nhỏ tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân liền biết được ra người đó cũng sắp tới lại rất cẩn thận, có chút bộ dáng nơm nớp lo sợ.
Phương Dật Thiên âm thầm nhíu mày, rồi sau đó quay lại, nhất thời ngơ ngẩn, Tô Uyển Nhi đứng ngay cách hắn bốn năm thước, nước mắt đã lau khô, khuôn mặt thanh lệ thoát tục mang theo một chút ủy khuất, nàng sâu kín nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái sau đó cúi đầu, hai tay cầm vạt áo vân vê, hơi có vẻ ủy khuất lại vừa bối rối.
Phương Dật Thiên đột nhiên có loại cảm giác không nhịn được muốn cười, nhìn trước mặt Uyển Nhi, hắn thế nào cũng cảm thấy cô gái nhỏ này giống như là làm sai vấn đề gì, sau đó cúi đầu, hai tay vân vê góc áo, giống như bộ dạng biết sai rồi, nhưng thật ra có vài phần đáng yêu thẹn thùng.
Cúi đầu, không nói, cứ đứng như vậy, giống như một giọt sương trên cánh hoa, vừa rực rỡ vừa làm cho người ta thương tiếc.
"Uyển Nhi, em đang làm gì đó? Đi vào cũng không nói, cúi đầu, đang suy nghĩ gì a?" Phương Dật Thiên không nhịn được lên tiếng hỏi.
Tô Uyển Nhi thân hình tựa hồ nhẹ nhàng rung động, rồi sau đó nàng rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt thấy đáy thật sâu nhìn Phương Dật Thiên, dẩu môi, nói: "Phương ca ca, Uyển Nhi suy nghĩ cẩn thận, huyệncảm tình c là không thể cưỡng cầu, Phương ca ca nếu không thích Uyển Nhi như vậy Uyển Nhi cũng không nài ép, nhưng mà...... Uyển Nhi thật lo lắng Phương ca ca có hay không còn để ý đến Uyển Nhi a?"
Phương Dật Thiên nhịn không được cười lên một tiếng, chứng kiến Uyển Nhi thay đổi như vậy trong lòng hắn tuy nói cũng không hiểu được vì sao nhưng phần nhiều vẫn là cao hứng, hắn đi đên không nhịn được lấy tay nhéo khuôn mặt Uyển Nhi, nói: "Uyển Nhi nói cái gì vây, Phương ca ca sau này thế nào lại không để ý tới ngươi a? Thương ngươi còn không được nữa là, sau này Phương ca ca tuyệt không sẽ để bất cứ người nào khi dễ Uyển Nhi nhà ta!"
"Phương ca ca......" Tô Uyển Nhi cười một tiếng, rồi sau đó tiến lên ôm lấy Phương Dật Thiên, cả người nhào vào Phương Dật Thiên trong ngực.
Phương Dật Thiên hơi sửng sờ, nhưng cuối cùng cũng không có đẩy Tô Uyển Nhi ra, mà là dung tay nhẹ vỗ về nàng lưng ngọc, lúc đó hắn rõ ràng cảm nhận được Tô Uyển Nhi lưng ngọc mềm mại bóng loáng, mê người cực kỳ.
Nhào vào trong lòng Phương Dật Thiên, Tô Uyển Nhi nhận thấy trước nay chưa cảm giác được thỏa mãn và chân thực, nàng vẫn thường mỗi ngày ảo tưởng rằng sẽ có một lúc nào đó có thể nhào vào trong ngực Phương Dật Thiên như thế này, được gắt gao ôm lấy hắn như thế này!
Mà nay giờ khắc này đã đến, bất quá trong lòng nàng cũng không có hưng phấn như trong dự đoán, bởi vì nàng biết cái ôm này của Phương Dật thiên chỉ như một người ca ca ôm muội muội của mình.
"Phương ca ca, một ngày nào đó em sẽ làm cho anh tiếp nhận Uyển Nhi, kể cả anh có vị hôn thê em cũng vẫn thích anh, Uyển Nhi không cầu gì, chỉ cầu Phương ca ca trong lòng có một vị trí nho nhỏ cho em là tốt rồi!" Tô Uyển Nhi trong lòng âm thầm nghĩ, ánh mắt trong suốt như nước đột nhiên lộ ra một tia kiên quyết.
Sau đó, Phươndg Dật Thiên điện thoại di động bên trong túi quần đột nhiên rung lên, Tô Uyển Nhi nghe được điện thoại di động tiếng vang lúc này mới lưu luyến không rời buông lỏng Phương Dật Thiên ra, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng cực kỳ kiều diễm, nàng có chút chân tay luống cuống, rõ ràng còn không có theo mới vừa rồi cùng Phương Dật Thiên ôm nhau phục hồi tinh thần lại.
Phương Dật Thiên lấy điện thoại ra nhìn, không khỏi thoáng giật mình, lại là băng mỹ nhân Hạ Băng gọi tới. Hắn nhìn Tô Uyển Nhi một cái rồi tiếp điện thoại: "Này, Hạ Băng phải không, là tôi Phương Dật Thiên."
"Tôi biết là anh rồi, nếu không còn điện thoại cho anh làm gì, anh bây giờ có rãnh không? Tôi có chuyện rất vội rất cấp bách tìm anh." Hạ Băng nói.
Phương Dật Thiên nghe Hạ Băng ngữ khí sốt ruột còn tưởng rằng nàng đã xảy ra điều gì, nhíu mày, hỏi: "Có việc gấp a?"
"...... Ách, lần trước với anh đụng tới cái tên kia trên danh nghĩavị hôn phu Tần Dũng của tôi ngươi còn nhớ ko? Hắn đang ngoài cửa phòng tôi, hắn trực tiếp tới tìm tôi, nhưng mà...... Tôi không dám mở cửa, nếu như anh rảnh rỗi anh có thể lại đây một chuyến không? Tôi cũng nói với hắn anh là bạn trai của tôi, nếu như anh đến có thể giúp tôi đuổi hắn đi, có được hay không?" Hạ Băng ngữ khí mềm nhũn, như cầu khẩn nói.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, sau đó không khỏi cười khổ, băng mỹ nhân gọi điện thoại tới chính là vì việc này a, nàng hình như coi hắn going như ngươi lam việc ko công lúc nào cần thì lại gọi tới.
Hắn cũng không phải người lương thiện, dựa vào cái gì nhiều lần hỗ trơi nàng lao động ko công a, hắns thầm nghĩ băng mỹ nhân sẻ không mang hắn trở thành là người hầu đó chứ?
Lại nói tiếp hắn là có một người nhiệt tình thay mỹ nhân giải nạn phân ưu trong lòng, bất quá điều kiện tiên quyết là cũng phải có chút lợi ích không chứ?
Tỷ như là Lâm Thiển Tuyết dùng ngực xoa bóp, nhiều còn có thể nhân cơ hội hưởng thụ Lâm Thiển Tuyết đúng nụ hoa mềm mại co dãn, hay Tiêu Di xoa bóp cũng có thể đem Tiêu Di thành thục khêu gợi dáng vẻ nhìn một cái không sót gì, giúp đỡ Hạ Băng giả dang bạn trai tựa hồ là ko có chỗ tốt gì, thật vi phạm nguyên tắc làm người của hắn.
Bởi vậy hắn hơi trầm ngâm, nói: "Ôi chao, thật đúng là không đúng lúc a, tôi giờ phút này đang rất bận, bất quá nếu bên kia cô sốt ruột bản thân tôi có thể rút ra một chút thời gian lập tức qua, nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì? Anh nói mau, anh có điều kiện cứ việc nói, tôi cũng không phải là sẽ không đáp ứng anh, không phải là ăn bữa cơm đấy chứ, tôi có thể mời anh, được rồi?" Hạ Băng vội vàng nói.
Phương Dật Thiên không khỏi cười cười, chứng kiến Tô Uyển Nhi ở đây hắn cũng không thể không biết xấu hổ nói thẳng ra chút yêu cầu quá phận, sau đó cực kỳ hàm súc ám chỉ nói: "Ai cần cô mời cơm a tôi cũng ko thiếu người mời cơm a cô nên đưa ra điều kiện xác thực một chút nếu không ta cũng ngại boe ea chút thời gian này."
"Anh......" Trong điện thoại Hạ Băng tựa hồ minh bạch Phương Dật Thiên ẩn ý, nàng không khỏi khó chịu nói,"Anh anh thật là, anh có yêu cầu cứ nói thẳng cho xong chuyện, cần gì quanh co lòng vòng?"
"Tôi không phải là nói tôi đang rất bận sao? Nào có suy nghĩ yêu cầu cái gì a, nếu như cô không thể đưa ra điều kiện tôi có thể tiếp nhận như vậy tôi nên cúp điện thoại." Phương Dật Thiên làm như thật nói.
"Anh...... biết ngay anh cũng không phải là thứ gì tốt, mà,anh giúp tôi lần này anh đưa ra yêu cầu gì cũng được, điều kiện tiên quyết là không thể thái quá!" Hạ Băng dồn dập nói, rồi sau đó còn nói thêm,"Tốt rồi, tôi trước cúp máy, tôi trước mở cửa cho Tần Dũng vào, tôi cũng không biết xấu hổ để cho hắn một mực đứng bên ngoài. Anh nhất định phải tới a, nếu không...... Tôi, tôi không để yên cho anh!"
Hạ Băng sau đó cúp điện thoại, Phương Dật Thiên nhìn điện thoại di động cười khổ, băng mỹ nhân này thật đúng là hết cách, bất quá nếu như mình có thể nói ra vô luận yêu cầu gì cũng được, chỉ cần điểm ấy cũng có thể đi một chuyến rồi, dù sao hắn đối với Tần Dũng cũng không có ấn tưởng tốt, cùng hắn trở mặt cũng trả sao chỉ là dẫm lên mặt hắn một lần nữa cũng chả sao
"Phương ca ca anh có việc phải ra ngoài sao?" Tô Uyển Nhi chứng kiến Phương Dật Thiên cúp điện thoại sau đó mới hỏi.
Phương Dật Thiên gật đầu, nói: "Ân, có người bằng hữu có việc gấp tìm anh, anh trước đi ra ngoài một chuyến, được rồi, Uyển Nhi, đêm nay anh có thể không trở về, em sẽ không ngây ngốc chờ anh trở về, có được hay không?"
Tô Uyển Nhi nhu thuận đáp ứng, một đôi mắt thủy linh yên lặng nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng có chút nói không ra lời
Bình Luận (0)
Comment