Hạ Băng cầm trong tay bó hoa hồng Phương Dật Thiên đưa tới,
Lại nói nàng từng nhận qua không ít hoa hồng, đại bộ phận cũng là của một ít nam nhân theo đuổi nàng tặng nàng, trực tiếp đưa đến công ty, bất quá nàng chẳng quan tâm những điều này, thậm chí cũng không thèm liếc mắt một cái.
Chỉ có hoa hồng của Phương Dật Thiên là đưa đến trên tay của nàng mà thôi, một khắc kia, nàng đột nhiên phát giác nam nhân uể oải và vừa thường xuyên làm nàng tức giận hỗn đản trước mắt này cũng có mặt dáng yêu, tự nhiên cũng hiểu đượ hai tư ngữ thâm thúy khó hiểu đó là lãng mạn!
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nhìn Hạ Băng một cái, trong lòng mơ hồ đã đoán được chuyện gì, hắn hướng phía bên trong đi vào, quả nhiên, chứng kiến Tần Dũng đang từ trên ghế trường kỷ đứng lên, đang chỉnhr đốn lại quần áo cùng đầu tóc, nhìn thấy hắn xong hai mắt Phương Dật Thiên trở nên lạnh lẽo.
"Ah, có phải là Tần công tử không? Nhanh như vậy đã tới làm phiền bạn gái của tôi? Con ngưòi của tôi ghét nhất là kẻ ăn trộm, đặc biệt là kẻ đào góc tường của tôi, chẳng khác gì tìm chết!" Phương Dật Thiên cười lạnh, nhẹ nhàng nói.
Tần Dũng ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói:
"Phương Dật Thiên, Hạ Băng ban đầu chính là vị hôn thê của tao, chính mày mới là kẻ phá đám! Không ngại nói cho mày biết, cái gì thuộc về tao,cuối cùng cũng thuộc về tao, chưa người nào có thể đoạt được đi! Về phần mày, hừ, chậm rãi chờ kết cục tốt của mình đi!" ( Khẩu khi thật lớn a)
"Thật sự là kiêu ngạo a, rõ ràng khi dễ bạn gái của tao lại thể hiện như cây ngay không sợ chết đúng, xem ra mày từ nhỏ còn thiếu giáo dục a? tao vốn là người tốt tính, nếu như mày lễ phép dập đầu nhận sai mà nói, có thể chứng minh, mày thực sự là người có giáo dục!" Phương Dật Thiên cười cười, nhẹ nhàng nói.
Một bên Hạ Băng nghe được Phương Dật Thiên nói đúng là không nhịn được cười, nàng phát giác có đôi khi Phương Dật Thiên người này thật sự là sâu sắc cực kỳ, nàng nghĩ nếu ai cùng người này đấu võ mồm nhất định là tự chuốc khổ a.
"Mày......" Tần Dũng khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng lên, hắn vội vàng hít sâu vài cái, mới khống chế được tâm tình của mình, lạnh lùng nói,
"Kêu tao dập đầu nhận lỗi? Tao nhổ vào! Phương Dật Thiên, mày còn không có bản lãnh! Hạ Băng, cô nếu rượu mời không muốn uống lại muốn uống rượu phạt, như vậy đừng trách tôi trở mặt vô tình!""Hạ Băng, mới vừa rồi tên này có khi dễ em không?" Phương Dật Thiên nhíu mày, nhìn về phía Hạ Băng, hỏi.
Hạ Băng ngẩn ra, nhìn Phương Dật Thiên một chút lại nhìn Tần Dũng một chút, nhớ tới vừa rồi Tần Dũng đối với nàng làm hết thảy nàng trong lòng đến giờ vãn oán giận không thôi, lạnh lùng nói:
"Hắn mới vừa rồi muốn mạnh mẽ phi lễ em, nếu như không có phải anh chạy tới kịp thời hậu quả thật đúng là không tưởng!"Phương Dật Thiên nghe vậy sau hai mắt nheo lại, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, nhìn về phía Tần Dũng lạnh lùng nói:
"Con mẹ nó hỗn trướng mày, bạn gái tao mà mày cũng dám đụng đến? Thật sự là con mẹ nó đáng ăn đòn!"Phương Dật Thiên trong lòng tức giận, có một cái cớ như vậy xong hắn thật đúng là muốn đem Tần Dũng thu dọn, không hiểu sao, thấy Tần Dũng thời điểm là hai tay của hắn lạ ngứa lên, không hoạt động thật đúng là cảm thấy có lỗi với chính mình!
"Mày, mày muốn làm gì? Mày dám can đảm đụng đến tao một cọng lông thử xem?" Tần Dũng nhìn thấy Phương Dật Thiên hướng hắn đi tới trong lòng lập tức ngạc nhiên, nhớ tới Phương Dật Thiên thân thủ kinh khủng hắn đúng là trong lòng có chút sợ hãi.
Phương Dật Thiên mặt bình tĩnh không nói lời nào, tiến lên trực tiếp huy quyền hướng về phía Tần Dũng.
Tần Dũng trong lòng kinh hãi, bất quá hắn vẫn là luyện qua một ít Tiệt Quyền Đạo, chứng kiến Phương Dật Thiên nắm tay tiến lại đây sau đó hắn tung một cú đá cao chân hướng về phía Phương Dật Thiên, một cước này cũng rất là tiêu chuẩn, rất có vài phần điệu bộ.
"Bổng Tử Quốc Tiệt Quyền Đạo? Hừ, ngươi đây là đang vũ nhục tao còn vũ nhục cả võ đạo nước ta? Chỉ bằng vài cgieeu Tiệt Quyền Đạo căn bản rắm chó cũng muốn ở trước mặt tao khoe khoang?" Phương Dật Thiên cười lạnh, thân thể một lách qua, một cái củi chỏ hướng về phía ngực Tần Dũng.
Tần Dũng trong lòng đại kinh, vội vàng lui về phía sau, rồi sau đó thân thể đột nhiên bay lên không, giữa không trung sử xuất một chiêu Tiệt Quyền Đạo có độ khó cao bay lên không tung chân đá về hướng phía mặt Phương Dật Thiên trên.
Trong mắt Phương Dật Thiên, Bổng Tử Quốc Tiệt Quyền Đạo chiêu thức cũng chỉ là một cái thùng rổng, nhìn đẹp mắt mà thôi, muốn nói đến thực chiến Tiệt Quyền Đạo căn bản là đồ vô dung! (miệt thị mấy pé hàn quốc quá)
"Muốn chết!" Phương Dật Thiên trầm thấp gầm lên, rồi sau đóxoay cánh tay cực kỳ nhanh chặn Tần Dũng trên không đá tới một cước, tiếp theo, hắn sử xuất thập nhị thức Cầm Long Thủ trực tiếp tóm đùi phải Tần Dũng, ngay sau đó hắn dùng sức ném đi, đột ngột đem Tần Dũng thân thể từ giữa không trung đập rơi xuống sàn nhà!
Phanh!
cả thân thể Tần Dũng đều bị Phương Dật Thiên đập rơi vào trên mặt đất, một khắc kia, Tần Dũng đầu bốc lên ánh sao, trong cơ thể lục phủ ngũ tạng một trận đảo lộn, xương cốt toàn thân phảng phất như tan rã, hắn cũng không nhịn được tru lên một tiếng, thần sắc trên mặt thống khổ cực kỳ!
Phanh! Lại một tiếng vang, Phương Dật Thiên chân phải vừa nhấc, trực tiếp hung hăng dẫm trên ngực Tần Dũng, nhất thời, Tần Dũng tru lêan một tiếng kêu tan nát cõi lòng thảm thiết.
Rồi sau đó Phương Dật Thiên ung dung ngồi xổm xuống, lười biếng móc thuốc hút một điếu, gạt một tiếng bật bật lửa châm thuốc, hít một hơi rồi sau đó đem điếu thuốc ngậm trong miệng, dung tay tren khuôn mặt tuấn tú của Tần Dũng áp dụng liên hoàn vả.
Đợi hắn ngừng tay thời gian Tần Dũng khuôn mặt đã đỏ bừng xanh tím, sưng vù lên, đôi mắt oán độc lạnh lẽo của Tần Dũng cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, phẫn nộ nói:
"Phương Dật Thiên, một ngày nào đó mày sẽ không được chết tử tế!""Thật sư?" Phương Dật Thiên trên mặt mang theo ý cười nói, đùi phải vừa nhấc lại dẫm mạnh lên trên người Tần Dũng, sau đó chậm rãi nói,
"Không biết tại sao, nhìn thấy mày, tao lại không kìm chế được xúc động, đó chính là muốn đem mày hung hăng dẫm ở dưới chân! Đúng vậy, tao thừa nhận là tao thích đem mày dẫm ở dưới chân, giống như là bây giờ!""Mày không phải rất ngưu bê sao? Nhưng bây giờ mày cũng giống con chó một loại bị tao dẫm vào dưới chân ko phải sao? Tao rất thiện lương, tao cũng không thích giẫm lên người khác, giẫm lên người khác thật không tốt a, làm không tốt mình sẽ bị người hác giẫm lại! Nhưng mà xã hội này luôn luôn tôn tại cặn bã, làm cho tao không nhịn được muốn dùng chân giẫm lên một cái, lại nói tiếp chính nhà mày lại là kẻ đó để tao coi thường a, nhất định muốn tao giẫm lên mới thỏa, không phải sao?" Phương Dật Thiên trong miệng từ từ phun ra khói thuốc, ung dung mà nói.
"Mày...... Phương Dật Thiên, hôm nay nếu mày không giết tao tao nhất định tao sẽ ko tha mạng cho mày! Hôm nay khi nhục tao sẽ hoàn lại gấp trăm lần!" Tần Dũng lạnh lùng nói.
Bất quá nhưng là hắn đang phải khắc chế trên người đau đớn càng llúc càng tăng, đến cuối cùng, hắn ngay cả một tia sức mạnh để áp chế cũng ko còn, hắn cũng không muốn làm cho mình xương sườn trên người lần nữa bị bẻ gẫy vài cây!
"Yên tâm đi, tao sẻ không giết chết màuy! Yoots hơn giết chết mày là làm cho ngươi giống một con chó còn sống cho tao giẫm lên, như vậy mới có niềm vui thú a! Ai, có thể mày không biết tao cuộc sống có bao nhiêu buồn tẻ, duy nhất niềm vui thú là khi ngẫu nhiên giẫm lên người khác kích thích giống như mày vậy để cho tao giẫm lên vui vẻ gia hỏa không nhiều lắm, nếu đem mày giết chết tao cuộc sống buồn tẻ ai sẽ tới giúp tao tiêu khiển a?" Phương Dật Thiên cười cười, nói.
Tần Dũng nặng nề thở phì phò, đôi mắt tơ máu phẫn hận nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, hắn cũng không nóigì, tất cả phẫn nộ cùng oán độc cũng ẩn chứa bên trong hai mắt hắn.
Đùa bỡn xong Phương Dật Thiên mới đứng lên, vuốt vuốt hai chân, nói:
"Con mẹ nó, chân ngồi xổm cõng đã tê rần, sự thật chứng minh giẫm lên người sống thật đúng là không tồii! Tốt rồi, mày có thể lăn, tất nhiên, mày không cút cũng có thể, chờ tao khôi phục thể lực chúng ta lại tiếp theo!"Tần Dũng phẫn nộ ác độc trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, chậm rãi từ mặt đất bò lên, miễn cưỡng đứng lên sau đó cực kỳ chật vật đi ra bên ngoài!
"Đứng lại! chờ chút, tao có câu này muốn cho mày nói lại với thúc thúc Cửu gia của mày!" Phương Dật Thiên ngữ khí trầm xuống, lạnh lẽo nói. Tần Dũng thân thể không tự chủ được dừng lại, rồi sau đó quay người lại, lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, rồi sau đó chậm rãi nói:
"Mày đi trở về thay tao nói cho Cửu gia chuyển đạt một câu nói, đó chính là -- Cửu gia, mày có mấy cái mạng?!"