Hạ Băng nghe được Phương Dật Thiên nói như vậy trong lòng dần bùng lên lửa giận, lúc nào cũng vậy, người này nói xong, rút cuộc hắn lại nói mình thành quan tâm đến hắn?
Buồn cười, ghê tởm, vô sỉ, đáng giận...... Nàng thở hổn hển, vụt đứng khỏi chỗ ngồi, từ trên cao khuôn mặt phủ một tầng băng sương nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, bộ dạng kia quả thật như hận không thể cho hắn vài cái bạt tai mới cam lòng.
Chính nàng cũng cảm thấy kì quái, bình thường nàng không phải nữ nhân dễ xúc động, thậm chí có thể coi là một nữ nhân trầm tĩnh, vô luận xử lí việc công hay tư nàng đều giữ được vẻ bình tĩnh lãnh đạm, nếu không một nữ nhân dễ xúc động sao có thể lên được đến vị trí tổng giám đốc quản lí nhân sự như hiện nay?
Nhưng nàng không rõ vì sao mỗi khi đối mặt với Phương Dật Thiên lại không khống chế được cảm xúc của bản thân? Sâu trong lòng, nàng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng cợt nhả ba lăng nhăng của hắn là lại không kìm được bùng lên lửa giận, lại nghĩ hắn ba lăng nhăng có liên quan gì đến mình, sao phải tức giận?
Vấn đề này, chính nàng cũng không giải thích được vì sao mình lại tức giận.
Phương Dật Thiên hơi ngẩng đầu, góc độ này hắn thoáng qua có thể thấy rõ đường cong trước ngực Hạ Băng đang phập phồng theo hơi thở, tiếp đó, lại thấy được một trận rung động mãnh liệt như thủy triều, nhìn khuôn mặt Hạ Băng giận đến trắng bệch, cười nói:" Hạ quản lí, vừa rồi chỉ là nói đùa với cô thôi, không nên tưởng thật. Tôi không tiền không thế, quan trọng là cũng không đẹp trai, lần duy nhất thành công gạt một nữ nhân thì được khen nhỏ một câu ' nhất dạ cửu thứ lang (1)'. Bởi vậy nam nhân như tôi đúng là chướng mắt, lại càng không được chú ý, lúc nãy cô nói nốt câu dù nam nhân trên thế giới toàn bộ chết sạch cũng không coi trọng tôi, đúng không?"
Không biết sao, Hạ Băng nghe thấy ngữ khí bất đắc dĩ cam chịu của Phương Dật Thiên trong lòng nàng lửa giận lại dần vơi đi.
Nữ nhân trời sinh vô cùng mẫn cảm khiến nàng trong nháy mắt thấy được trong cặp mắt thâm thúy kia của Phương Dật Thiên chợt lóe lên một tia cô đơn cùng tĩnh mịch, phương tâm không khỏi run lên, lập tức nàng tựa hồ lây nhiễm cảm giác cô đơn tĩnh mịch ẩn dấu sâu trong con người hắn.
"Nam nhân này, rút cuộc là trải qua chuyện gì, quá khứ hắn thế nào? " Hạ Băng toát lên ý niệm này trong đầu, rất buồn cười, nàng đột nhiên có loại ham muốn mãnh liệt muốn biết quá khứ của tên nam nhân nhìn qua có vẻ ba lăng nhăng trước mắt.
"Tôi thật rất thích ngắm cô khi ngẩn người, lúc này tôi thấy cô rất quyến rũ, đương nhiên, cũng cho tôi cảm giác tự tin mãnh liệt." Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói.
Hạ Băng hồi phục lại tinh thần, nhìn bộ mặt cười cợt của Phương Dật Thiên, thầm nghĩ, nam nhân này phía sau bộ mặt cười cợt bất cần đời ẩn dấu tâm tình cô đơn thâm trầm cỡ nào?
"Phương Dật Thiên, anh vốn không phải thế, vì cái gì lại phải bày ra bộ dạng bất cần đời như vậy?" Hạ Băng cả người tựa hồ trầm lắng, thân thể chậm rãi ngồi xuống, nhẹ thở dài, nhìn về phía Phương Dật Thiên mặt đầy hoài nghi.
Phương Dật Thiên nhìn Hạ Băng đang chậm rãi ngồi xuống, mặt bỗng ngẩn ra, Hạ Băng trong tưởng tượng của hắn sẽ phải giận dữ gào lên như cọp cái mới đúng, sao tự nhiên trầm tĩnh như vậy, lại hỏi một câu thâm sâu kia?
Cho tới này, Phương Dật Thiên luôn thích cảm giác nắm trong tay mọi thứ, công việc thế, nữ nhân cũng vậy, hắn đột nhiên phát giác nữ nhân Hạ Băng này cũng không hẳn như hắn tưởng tượng chỉ biết lạnh lùng với cấp dưới hoặc một băng sơn mĩ nữ hay tức giận vô cớ, mà nàng lại có tâm tư rất tinh tế!
Một tia tiếu ý như ẩn hiện trên khóe miệng, Phương Dật Thiên trước nhìn Hạ Băng, thản nhiên nói:
" Nữ nhân không phải thích nam nhân phóng túng sao?""Anh......." Hạ Băng vừa bình tĩnh lửa giận lại bốc lên, nàng há miệng hớp hai ngụm khí lớn, đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, tức giận nói
" Nhưng là anh có năng lực để phóng túng sao? Không có! Anh chỉ qua chỉ là một gã bảo an nho nhỏ, có vốn gì mà phóng túng? Chẳng lẽ anh dựa vào thân thủ, làm cận vệ cho Thiên Tuyết là có tư cách phóng túng sao? Buồn cười!""Anh có biết hay không nữ nhân ghét nhất nam nhân nào không có bổn sự lại ra vẻ phóng túng, bất cần đời?" Hạ Băng không khống chế được thở hổn hển nói.
"Hạ quản lí, cô muốn luyện sắt thành thép à?" Phương Dật Thiên ảm đạm cười, dưới bề ngoài bình tĩnh của hắn sau trong nội tâm một địa phương nhỏ đau nhói đau, từng, đã từng có nữ nhân nói vậy với hắn.
"Hừ, anh là sắt hay thép liên quan gì tới tôi? Tôi chẳng qua nhìn anh không thuận mắt nên nói vài câu thôi." Hạ Băng tức giận nói, trong lòng cũng có chút cảm giác khẩu thị tâm phi, rõ ràng mình giận người kia không có bổn sự mà ba lăng nhăng mới nói như vậy.
"Được rồi, anh làm cận vệ của tiểu thư Lâm Thiên Tuyết chủ tịch đã nói với tôi, còn đặc biệt dặn, trong thời gian làm vệ sĩ anh không cần đến Hoa Thiên tập đoàn làm bảo an." Hạ Băng khuôn mặt lại trở về với sắc thái lạnh lùng.
"Cảm ơn Hạ quản lí đã nói với tôi, tôi biết rồi." Phương Dật Thiên nói xong, nhìn Hạ Băng chợt cười:
" Hạ quản lí quả nhiên là hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái là biết tôi bề ngoài đều là giả bộ, kì thật, lòng sâu như biển, ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài, một mảnh không muốn cho ai biết của tôi, chính là một kẻ cô đơn từng nếm trải nhiều cay đắng.... Cũng không biết Hạ quản lí có muốn biết thêm về tôi, muốn hay không làm thính giả, nghe tôi kể một chút chuyện xưa?""A?" Hạ Băng thoáng nhướng mày, nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên, lại nghĩ đến thân thủ không tầm thường của hắn......
Nàng tin rằng nam nhân này không đơn giản như vậy, nghe Phương Dật Thiên nói trong lòng nàng cũng hơi dao động, bất quá không muốn để lộ ra ngoài, vì thế nàng thản nhiên nói:
" Có cái gì để nói?"Phương Dật Thiên đương nhiên nhìn ra được Hạ Băng có điểm động tâm, hắn cười, nói:
" Như vậy đi, Hạ quản lí, có rảnh chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện.""Đến chỗ nào đó ngồi? Có ý tứ gì?" Hạ Băng ngữ khí kinh ngạc, nói.
"Cô không biết một nữ nhân muốn toàn diện hiểu thấu một nam nhân tốt nhất là nên ở địa phương nào sao?" Phương Dật Thiên sát thân thể lại, mang theo vài phần thần bí nói.
"Ở đâu?" Hạ Băng nói theo bản năng.
"Là trên giường, hắc hắc." Phương Dật Thiên cười, nói tiếp:
" Tôi thấy chiếc giường ở nhà tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ cho hai ta.......""Phương Dật Thiên, anh, cút ra ngoài cho tôi!" Hạ Băng hoàn toàn không để ý đến hình tượng hét lên, ngón tay thon dài chỉ vào Phương Dật Thiên, thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt chớp động ngọn lửa phẫn nộ, mặt ngọc lúc trắng lúc xanh, vô cùng oán hận.
..............
Phương Dật Thiên đi ra khỏi văn phòng Hạ Băng không nhịn được nói thầm:
" Sao phải kích động như vậy? Tôi chỉ muốn nói nơi tôi ở không có sô pha, chỉ có thể ngồi trên giường, tôi chỉ muốn mời cô lên giường ngồi, khỏi phải đứng nghe a? Ai, chỉ muốn nói giường kia không lớn nhưng cũng đủ cho chúng ta ngồi, cô hét lên như vậy, không biết là đã nghĩ phức tạp đến đâu........." (DG: mịa, đã đểu còn giả bộ trong sạch)