Thiếp Thân Đặc Công

Chương 390

Phương Dật Thiên đi xuống xe taxi cũng là lúc nhìn thấy Tiểu Đao, nghiêm minh, Ông chủ Trương bọn họ đang đứng ở lối vào đại quán rõ ràng là đang chờ hắn đến.
-Đại ca ngươi đã đến rồi, như thế nào mà lại đến muộn như vậy?
Tiểu Đao hỏi, hắn lo lắng nhất chính là thương thế trên người Phương Dật Thiên.
Lúc trước cùng với Ông chủ Trương nói chuyện với nhau hắn đã biết Phương Dật Thiên bị thương ở ngực, tuy không nói là nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu không sớm đem đầu đạn lấy ra, như vậy sẽ mất máu quá nhiều cùng với miệng vết thương nhiễm trùng sẽ để lại tai họa ngầm.
-Phương ca!
Nghiêm Minh đi ra nghênh đón, khuôn mặt thật thà chất phác tươi cười, trong mắt thần sắc vui sướng kích động cực kỳ.
-Ha ha, Amine, ta không lừa ngươi đó chứ, ta nói Tiểu Đao tiểu tử này muốn đến.
Phương Dật Thiên cười lớn nói.
-Phương ca, trước tiên đem miệng vết thương của người xử lý đã, còn lại nói sau, việc này chậm trễ không được.
Nghiêm Minh vội vàng nói.
-Phương lão đệ, theo ta thấy với khoảng thời gian lúc nãy chắc chú và Lâm tiểu thư kia đã làm việc ấy rồi? Bằng không thế nào lại chậm trễ thời gian như vậy?
Ông chủ Trương thâm ý cười nói.
-Nói bừa, ngươi xem ta như là cái loại này sao?
Phương Dật Thiên khẽ đấm Ông chủ Trương một cái rồi sau đó cùng bọn Tiểu Đao đi vào bên trong đại quán.
Nghiêm Minh an bài riêng một bộ bàn ghế tao nhã, dựa theo Nghiêm Minh sai sử, trên bàn đã dọn sẵn rượu và thức ăn, chỉ chờ đợi Phương Dật Thiên đến. Đi vào bên trong, lúc sau Tiểu Đao cầm đến một giấy y tế, một thanh tiểu đao sắc bén, một cây đèn cồn, thuốc sát trùng, băng gạc băng vải, đồ dùng chữa bệnh nói:
-Đại ca, ta giúp người lấy đầu đạn ra, không cần đến bệnh viện sao?
-Những thứ này là do trên đường đến đây, mua được ở dược điếm sao? Được rồi, chỉ là một cái đầu đạn, cần gì đến bệnh viện, một mình ta cũng có thể lấy ra.
Phương Dật Thiên cười cười, tiện tay đem chiếc áo sơ mi trên người cởi ra. Lộ ra nửa người bên trên quấn một vòng băng vải chẳng qua tại chỗ bị trúng đạn băng vải đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Tiểu Đao đem băng vải trên người Phương Dật Thiên cởi xuống liền lộ ra miệng vết thương hơi lớn hơn so với đầu ngón tay cái ở trên ngực phải của Phương Dật Thiên. Bắp thịt ở quanh miệng vết thương có dấu vết cháy, hơn nữa loang lổ vết máu, nhìn vào quả thực là dữ tợn khủng bố, huyết tinh cực kỳ.
Chẳng qua một đám người ở đây đều là sống trên lưỡi đao mũi kiếm, đều là loại người tàn nhẫn, đối với việc này cũng thấy nhưng không hề sợ, nếu như đổi lại là những người khác chỉ sợ là lập tức hô to gọi nhỏ.
-Đại ca, không có thuốc gây tê, ngươi chịu được không?
Tiểu Đao cười cười nói.
-Tiểu tử ngươi còn định giễu cợt ta? Còn phải dùng thuốc mê? Amine, mở cho ta bình rượu.
Phương Dât Thiên nói.
-Uống rượu? Đại ca người…
Nghiêm Minh rùng mình, nếu Phương Dật Thiên nói tìm một cây gậy gỗ tới để cắn trong miệng thì còn hiểu được, phải biết rằng Tiểu Đao nếu như dùng đèn cồn tiêu độc ở bắp thịt, rồi đem đầu đạn lấy ra thì sẽ cực kỳ thống khổ, người bình thường khó có thể chịu đựng được.
-Đúng cầm rượu tới, các ngươi cũng bưng chén rượu lên, cùng uống với ta một ngụm. Không phải chỉ là lấy cái đầu đạn ra sao, ngày xưa có Quan Công cạo xương chữa thương, ta Phương Dật Thiên tự nhận không dám cùng quan lão gia so sánh, chẳng qua cũng không phải là người không có cốt khí.
Phương Dật Thiên không cho là đúng cười nói. Ông chủ Trương cười to:
-Tốt, ta chính là thích hào khí của Phương Lão đệ như vậy. Anh đưa rượu cho chú!
Ông chủ Trương nói xong trực tiếp nâng cốc cầm một chai Ngũ Tương Dịch đưa cho Phương Dật Thiên. Mà lúc này Tiểu Đao trong tay cầm một thanh tiểu đao sắc bén, lưỡi dao đặt trên lửa đèn cồn thiêu đốt một hồi, lúc sau hắn cầm tiểu đao trong tay liền tại miệng vết thương trên ngực phải của Phương Dật Thiên cắt một miếng thịt cháy, tiếp theo lại khử trùng thân đao, lại đặt đao vào lửa đèn cồn thiêu đốt.rồi lại cắt tiếp một miếng thịt, cho đến khi lộ ra bên trong kia một khỏa đầu đạn màu vàng.
Cả quá trình kia Phương Dật Thiên cũng đều nâng cốc uống mừng, cười đùa, cũng không có bởi vì đang lấy đầu đạn ra mà đau đớn nhăn mặt cau mày. Trong sân Ông chủ Trương, hầu Quân cung mọi người nhìn vào trong mắt đã âm thâm toát ra một tia kính nể. Như thế mới có thể xứng đáng với danh hiệu Chiến Lang.
Cuối cùng Tiểu Đao dùng cái nhíp đã được khử trùng đem cái đầu đạn bên trong bắp thịt gắp ra, đầu đạn cũng không lớn so với ngón tay út thì còn nhỏ hơn nhiều, đúng là như thế nên uy lực của khỏa đạn nà cũng không tính là lớn, bắn vào bắp thịt cũng không sâu.
Đầu đạn lấy ra lúc sau Tiểu Đao dùng thuốc sát trùng đem miệng vết thương trên ngực phải của Phương Dật Thiên sát trùng một phen lại lau thuốc mỡ cầm máu, dùng băng gạc đem miệng vết thương băng kín lại, cuối cung lại băng thêm một tầng băng vải thật dày, cả quá trình lấy đạn mới chính thức kết thúc.
-Đại ca kỹ thuật của tiểu đệ vẫn còn tốt đó chứ?
Tiểu Đao xoa xoa tay cười nói.
-Khá tốt khá tốt, tiểu tử ngươi có thể đến bệnh viện làm bác sĩ ngoại khoa.
Phương Dật Thiên cười cười trêu ghẹo.
-Phương ca, chuyện đêm nay ta cũng nghe Tiểu Đao nói, không nghĩ tới Cửu gia không ngờ trêu chọc Phương ca. lại nói tiếp Cửu gia này tại thành phố Thiên Hải có thể coi là hùng bá một Phương, là một nhân vật kiêu hùng, thanh phố Thiên Hải của tập đoàn tài chính Hải Thiên chính là tổng tập đoàn công ty của Cửu gia. Tập đoàn công ty của hắn can thiệp vào phần lớn lĩnh vực của thành phố Thiên Hải, mối một lĩnh vực đều có thể cùng chính phủ lối kéo quan hệ, kiếm chác không ít!
Nghiêm Minh trầm thấp nói.
-Không cần biết hắn là Cửu gia hay là chó nuôi, chọc tới đại ca chỉ có thể là hắn tự tìm đường chết! con mẹ nó đêm nay ta thật là muốn giết hắn!
Tiểu Đao hừ lạnh một tiếng, còn nói thêm.
-Còn có Tần Dũng tiểu bạch kiểm, dám nổ súng vào đại ca. Đai ca lúc ấy sao không trực tiếp giết chết hắn!
-Không sao, ta đã dùng khẩu 05 của ông chủ Trương cắt đứt hai chân hắn, đối với loại người như hắn, để hắn mất đi đôi chân cả đời ngồi ở trên xe lăn so với giết hắn còn thống khổ hơn.
Phương Dật Thiên cười cười:
-Không nói đến mấy cái này, đến uống rượu, khó có được cơ hội như thế này mọi người cùng nhau đến uống một bữa đi nào!
Tiếp theo tại bầu không khí vui vẻ này năm nam nhân ngồi ở trên bàn rượu, mồm to uống rượu ăn thịt. Ăn uống linh đình khi thì thấp giọng nói chuyện phiếm khi thì lớn tiếng rộng rãi bàn luận, nam nhân loại này hào phóng sôi nổi, hào khí mạnh mẽ dũng cảm mà lại nhiệt huyết.
Tiểu Lệ nữ nhân của Nghiêm Minh đêm khuya như thế cũng còn chưa đi ngủ chỉ có ngẫu nhiên khi Nghiêm Minh hô to gọi nàng mang đồ ăn hoặc là cầm rượu lên nàng mới có thể đi vào, nhìn vào nam nhân của chính mình đi theo huynh đẹ hào khí như vậy, trong lòng của nàng cũng từng đợt vui sướng kích động.
Cho tới nay, Nghiêm Minh đều là một bộ trung thực vất vả cần cù kinh doanh quán ăn, cho dù là rảnh cũng không thấy hắn đi ra ngoài ngoại giao, cũng không thấy hắn có cái gì bằng hữu, Tiểu Lệ còn tưởng rằng Nghiêm Minh bởi tự ti mình là người què nên không cùng người giao tiếp.
Cho đến khi Phương Dật Thiên xuật hiện lúc sau nàng mới hiểu được một mặt khác hẳn của Nghiêm Minh. Hắn không phải là không có bằng hữu không có huynh đệ, chỉ là hắn ở ngoài miệng không nói ra mà yên lặng giấu dưới đáy lòng.
Sau khi Phương Dật Thiên xuất hiện, Tiểu Lệ cũng trước sau truy vấn Nghiêm Minh rất nhiều sự việc trước kia, Nghiêm Minh rốt cuộc cũng nói ra cho nàng biết những năm tháng sảng khoái cùng Phương Dật Thiên tại Liệp Báo bộ đội đặc chủng, lúc đó TIểu Lệ mới hiểu được nam nhân của chính mình cũng là một nam nhân nhiệt huyết trượng nghĩa cho dù hắn giờ phút này không có một chân, nhưng hắn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa.
-Phương lão đệ, ngươi đêm nay tại trên lôi đài cùng hắc quyền vương giao thủ có thể nói là tuyệt vời, chẳng qua là có chút đáng tiếc.
Ông chủ Trương trên mặt đã có chút men say, thần tình tiếc nuối nói.
-Hả? Đáng tiếc như thế nào?
Phương Dật Thiên cười cười hỏi.
-Hắc Quyền Vương tuy nói lợi hại, chẳng qua hắn xa xa còn không phải là đối thủ của ngươi, hắn cũng không thể cho ngươi xuất thủ toàn lực, càng không thể cho ngươi xuất ra chiêu mạnh nhất, ta xem khó chịu! ta con mẹ nó còn chưa được nhìn thấy thời khắc cực mạnh của ngươi đến tột cùng là như thế nào, chính là không có cơ hội.
Ông chủ Trương cười cười nói.
-Thời khắc cực mạnh của Đại ca đương nhiên không phải tiểu nhân vật loại này có thể bức bách ra, theo ta thấy cũng chỉ có những nhân vật cường đại được các tổ chức quốc tế tôn trọng mới có thể bức ra sát chiêu cực mạnh của đại ca.
Tiểu Đao cười cười ngữ khí tự hào nói.
-Hơn nữa như thế, biểu hiện đêm nay của Phương ca đã khiến ta xa xa cảm thấy không bằng.
Hầu Quân cười cười, còn nói thêm:
-Chén này ta kính Phương ca.
-Tốt, uống rượu! chuyện của hắn không bàn đến nữa đêm nay chúng ta chỉ có uống rượu, uống cho say luôn.
Phương Dật Thiên bưng chén rượu lên cùng Hầu Quân chạm một cái rồi một hơi uống sạch. Bóng đêm từ từ, trên bàn năm nam nhân vẫn như cũ nâng cốc uống rượu, tiêng hoan hô cười đùa hào khí ngút trời.
Nhưng mà, tại Đồng thanh một vị giai nhân vẫn đang si ngốc chờ đợi, u tĩnh như một đóa u cốc lẳng lặng nở rộ.
Bình Luận (0)
Comment