Giai nhân như ngọc, cho dù lệ rơi đầy mặt cũng không dấu được dung nhan khuynh quốc khuynh thành thật làm cho người ta đau lòng. Phương Dật Thiên hôn lên mặt Lam Tuyết, nước mắt nàng lạnh như băng hòa với mùi hương trên thân thể tạo thành một sức hấp dẫn kì lạ.
Thân thể Lam Tuyết nhất thời cứng ngắc, Phương Dật Thiên nhẹ nhàng hôn, nụ hôn của hắn như một dòng nước ngọt lành nhẹ nhàng chảy khắp người nàng. Phút chốc toàn bộ bi thương đau lòng trong lòng nàng như biến mất.
Khuôn mặt lởm chởm râu của Phương Dật Thiên khiến nàng thoáng đau nhưng cảm giác kì lạ này lại khiến tậm hồn nàng run rẩy. Mùi rượu nhè nhẹ truyền đến chóp mũi nàng hòa với mùi vị nam nhân nồng đậm khiến đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Ấm áp, ngọt ngào, chua xót…Đủ loại cảm xúc hiện lên trong đầu. Nụ hôn của hắn không phải mình vần mong đợi sao? Nhưng, vì sao trong lòng mình vì vậy mà đau? Tại sao nước mắt mình cứ rơi? Là bởi vì chuyện xưa của hắn sao? Hay là phát giác bản thân mình không phải là nữ nhân được hắn coi như tính mạng của mình?
Trong lòng Lam Tuyết rối loạn, mơ hồ, càng giác chua xót, đau lòng tăng lên, nàng biết đó là cảm giác ghen tị. Nhưng nam nhân này lại đem nước mắt trên hai má nàng hôn khô, sau đó ngừng lại nhẹ nhàng ngắm nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy mà ôn nhu, sự ôn nhu mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được.
Nàng lại không nhịn được muốn khóc, nàng gục vào lòng hắn mà khóc, muốn tựa vào vai hắn để được hắn che chở… nhưng có thể sao? Nghe hắn kể chuyện xưa, nàng cũng không biết là mình có đủ tư cách để yêu hắn hay không!
-Sáu năm phiêu bạc, không chỉ một lần ta nghĩ đến vị hôn thê chưa từng gặp của mình. Nàng ta đẹp như thiên tiên hay là như một bé khủng long? Hay chỉ là một cô gái bình thường? Mãi đến lúc gặp nàng, ta giật mình phát giác toàn bộ suy nghĩ của ta về nàng đều không đúng. Nàng ta không phải tiên trên trời, nàng ấy có được dung mạo thiên tiên nhưng lại nhiễm phải khỏi bụi của trần gian, đương nhiên nàng ấy cũng không phải là một bé khủng long, lại càng không phải là thường thường như mọi người. So sánh với nàng ấy, ta đúng là dung tục bình thường, ta không đành lòng khinh nhờn nàng, cho nên ta chỉ trốn tránh!
Phương Dật Thiên vỗ vai Lam Tuyết, nhẹ giọng.
-Đúng vậy, anh là một tên hỗn đản dung tục, em từng nghĩ, vị hôn phu của em một ngày nào đó sẽ cưỡi Bạch mã đi đến trước mặt em, nhưng không ngờ lại gặp phải một tên khốn kiếp.
Lam Tuyết hờn dỗi.
-Nên khi phát giác phải lấy tên khốn kiếp này, em cảm thấy hối hận sao?
Phương Dật Thiên cười hỏi.
-Hối hận, em thật sự hối hận vì trước kia không được quen biết anh, không thể làm thanh mai trúc mã với anh, em hối hận trước đó chưa từng tham gia vào cuộc sống của anh.
Lam Tuyết buồn bã trả lời.
-Ngốc quá. chẳng lẽ em không biết Trường Giang sóng sau xô sóng trước sao?
Phương Dật Thiên cười khẽ.
Lam Tuyết ngẩn ra, sau khuôn mặt khẽ ửng đỏ, cắn môi hỏi:
-Vậy anh bây giờ không còn vương vấn gì cô ấy sao?
-Nói thật chỉ sợ em không tin, nói dối lại sợ em ghen, vấn đề này thật khó trả lời…
Phương Dật Thiên nở nụ cười trêu tức.
Lam Tuyết hừ một tiếng, tức giận nói:
-Vậy anh đi tìm nàng đi, như vậy anh không còn nhức đầu nữa!
-Em chịu sao?
Phương Dật Thiên hỏi lại.
-Em… em
Lam Tuyết đúng là không nói nên lời, trong lòng cực kỳ phức tạp, đúng vậy, nàng chịu được sao? Lúc này Phương Dật Thiên gần như là bá đạo đem nàng ôm vào lòng:
-Được rồi, em ngủ đi, vấn đề đau đầu này cứ để cho anh.
-Anh không được ôm em, đã quên ước định của chúng ta rồi sao? Em lúc này cũng không phải vị hôn thê của anh, anh yêu ai thì đi mà ôm người ấy, ôm em trong lòng lại nghĩ đến người khác, nào có chuyện như vậy!
Lam Tuyết nói.
-Em làm sao biết trong lòng anh không nghĩ đến em mà là nhớ đến nữ nhân khác thế?
Phương Dật Thiên cười cười, nhìn mỹ nhân như ngọc trong lòng hỏi.
Lam Tuyết ngẩng mặt, trong mắt vẫn còn có chút hơi nước mông lung, vẻ mặt hồng nhuận, môi anh đào khẽ mở, lòng nàng có chút rung động, lẳng lặng nhìn nam nhân này, có nhiều lời muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.
Phương Dật Thiên cũng là không chút khách khí, đôi môi đỏ mọng mê người của Lam Tuyết khẽ chu lên như hấp dẫn hắn, dựa vào hơi rượu, hắn liều lĩnh cúi xuống, hướng về đôi môi anh đào ướt át mê người của Lam Tuyết nhẹ nhàng mút lấy.
Thân thể mềm mại của Lam Tuyết run lên, môi anh đào nhỏ của mình bị người này mút lấy hôn nhẹ, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ dị, thân thể mềm mại trở nên vô lực. Nàng duyên dáng
"ưm" một tiếng, rồi sau đó cũng không tự chủ được nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của nam nhân này, thân thể nóng bỏng giống như là hòa tan trong nháy mắt.
-Chàng là lão công của ta, bất luận là ai cũng không đoạt đượccho dù là cô gái t hanh mai trúc mã kia. Mình tuy không thể cùng chàng trải qua thời thơ ấu, nhưng nửa đời sau, cho đến khi tuổi già, mình tình nguyện dùng tuổi thanh xuân của mình cùng chàng đi nốt con đường!
Lam Tuyết trong đầu chợt hiện lên ý niệm này, rồi sau đó nàng cũng không kìm được ôm lấy Phương Dật Thiên.
-Chàng hôn thật là thành thạo, kỹ thuật hôn cũng thay đổi thất thường, đa dạng, so sánh với chàng, mình vẫn còn ngây ngô, chỉ có thể bị động nghênh hợp. Nhưng thế thì sao, giờ phút này không phải giống như ý nguyện của mình rồi sao? Trước đây mình không phải luôn nghĩ muốn hôn nam nhân này sao?
Cũng không biết qua bao lâu, Phương Dật Thiên dừng lại, cùng Lam Tuyết ôm hôn, đôi môi mềm mại, thơm như mật ngọt làm cho hắn lưu luyền không thôi. Bất quá, vì không để sự viện tiến đến việc khó khống chế, hắn liền chủ động dừng lại. Lam Tuyết nhẹ cúi xuống, khuôn mặt đỏ bừng như hoa hồng nở rộ, tựa như mộng ảo, trong mắt lưu động một tia thần sắc ngột ngào mừng rỡ, đang yêu vô lực dựa vào lòng Phương Dật Thiên, xấu hổ ngẩng đầu lên.
-Đây là nụ hôn đầu tiên của em sao? Khó trách kỹ thuật hôn ngây ngô như vậy.
Phương Dật Thiên cười cười nói. Trong lòng cũng có chút tự hào, đắc ý, nữ nhân này có thể nói là đem mình giữ kỹ, vẻ đẹp của nàng chỉ vì mình nở rộ, người vợ như vậy, chồng còn đòi hỏi gì?
-Anh…Hừ, mới không phải đấy, anh đã hôn không biết bao nhiêu nữ nhân rồi, việc gì em phải giữ nụ hôn đầu cho anh chứ… Không phải, tất nhiên không phải!
Lam Tuyết hờn dỗi.
-Em ngay cả cách nói dối cũng không biết, lúc nói dối ánh mắt không được tránh né đối phương, như vậy rất dễ bị người ta nhìn ra!
Phương Dật Thiên nhịn không được cười nói.
Lam Tuyết ngẩn ra rồi sau đó lại thẹn tùng không dứt, chút điểm tâm tư của nàng bị tên hỗn đản này trực tiếp vạch trần, giọng nói của nàng cứng lại, quệt quệt miệng nói:
-Anh chỉ biết bắt nạt em thôi, anh thật là hư…
Lam Tuyết nói xong, không nhịn được, tay ngọc nắm lại đánh lên lồng ngực Phương Dật Thiên, hết lần này tới lần khác đánh lên phía ngực phải Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên nhịn đau không được kêu một tiếng, nửa nghiêm túc, nửa đùa:
-A, đau quá a, tâm hồn thiện lương của anh bị em đánh cho tan nát rồi.
Lam Tuyết ngẩn ra, nàng rõ ràng đánh rất nhẹ a, nhưng nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt lại không giống như giả bộ, nàng nhịn không được dừng tay, kinh ngạc hỏi:
-Thực, thật sự rất đau sao?
-Ngốc quá, gạt em thôi! Được rồi, ngoan ngoãn ngủ đi!
Phương Dật Thiên nắm tay nàng nhẹ giọng khuyên.
-Em ngủ không được, hay là anh ngủ cùng em nhé!
Trong đêm tối, đôi mắt đẹp của Lam Tuyết sáng ngời quyến rũ, lại tựa như mộng ảo, tràn đầy nhu tình, cho dù là người có tâm sắt đá phải mềm lòng.