Thiếp Thân Đặc Công

Chương 403

Chân Khả Nhân trong đầu trống rỗng, nàng tuyệt đối không nghĩ tới hỗn đản này không ngờ đem nàng đặt bên dưới người hắn, hắn muốn làm gì?
Kỳ thật sau khi hồi phục tinh thân Chân Khả Nhân trong lòng cũng biết Phương Dật Thiên muốn làm gì, theo bản năng trong tâm nàng sinh ra một tia phản kháng nhưng ở sâu trong nội tâm lại còn có một tia đón nhận, ẩn ẩn lại có chút sợ hãi, trong lúc nhất thời nội tâm thập phần hỗn loạn, chân tay luống cuống hết cả lên.
Phương Dật Thiên hôn lên đôi môi mền mại hồng nhuận của Chân Khả Nhân một hương thơm ngọt ngào xông thẳng vào người hắn. Cảm giác đó khiến tâm thần hắn rung động, đúng là hưởng thụ cực kỳ, rồi sau đó hắn nhẹ nhàng hôn lên hai má của Chân Khả Nhân. Nụ hôn nhẹ nhàng động tác ôn nhu cực kỳ, lộ rõ thủ đoạn phong phú của một tay tình trường già đời.
Cùng lúc đó, Phương Dật Thiên thò tay vào trong quần áo của Chân Khả Nhân, hai tay đưa lên trên bộ ngực đầy đặn của nàng. Hai tay cứ như vậy, tiếp xúc với hai nụ hoa đang run rẩy.mềm mại, đẩy ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn lên đỉnh phong.
Hai điểm đỏ bừng bên trên hai nụ hoa không ngừng cọ xát vào hai bàn tay của hắn, cảm giác này có thể nói là cực kỳ tuyệt vời.
-A…
Chân Khả Nhân kêu lên, sắc mặt ửng hồng ướt át, hai tay không nhịn được đẩy thân thể Phương Dật Thiên ra, ngữ khí giận dữ:
-Phương Dật Thiên, không không được, ngươi mau thả ta ra…ngươi tên hỗn đản này, ngươi mau thả ta ra…a..
Phương Dật Thiên bắt đầu vuốt ve xuống dưới, từng đợt cảm giác tê dại khác thường không ngừng nảy lên trong lòng Chân Khả Nhân, khiêu khích mâu thuẫn nội tâm nàng, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy lên.
Nhưng nhưng nàng giãy dụa như vô dụng, căn bản không đẩy nổi Phương Dật Thiên. Lúc hai cơ thể cọ xát bụng dưới của nàng bất tri bất giác có cảm giác khô nóng khó chịu.
-Chân Khả Nhân, em đừng vùng vẫy nữa!
Phương Dật Thiên tại bên tai của Chân Khả Nhân nhẹ nhàng thổi vào tai Chân Khả Nhân, đầu lưỡi nhẹ nhàng mà liếm vành tai của nàng, khi thì thổi nhẹ khi thì hút, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Dưới sự kích động như thế, thân thể mềm mại của Chân Khả Nhân run rẩy không thôi, hơi thở cũng hổn hển dồn dập cả lên, miệng cũng phát ra tiếng động yêu kiều như có như không. Thân thể của nàng vốn là mẫn cảm dị thường, lại cùng với Phương Dật Thiên nếm qua cảm giác thân mật, lần này bị Phương Dật Thiên vuốt ve châm ngòi làm sao còn chịu đựng được, trong lúc nhất thời đôi mắt xinh đẹp trở nên yêu kiều ướt át, khuôn mặt đỏ bừng.
Nghe những lời nói ngả ngớn của Phương Dật Thiên lúc ấy, nàng xấu hổ hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui xuống. Nhưng khi Phương Dật Thiên nhẹ nhành thổi vào bên trong lỗ tai, thân thể mềm mại của nàng run rẩy lên, một cỗ cảm giác khác thường bỗng được tự do như thủy triều lao tới bao phủ thân thể nàng.
-Phương Dật Thiên, không, không được!
Chân Khả Nhân thở gấp, thân thể hoàn toàn rơi vào trong tay giặc, nàng cũng hiểu được giờ phút này nàng giãy giụa đúng là vô ích, đã là lực bất tòng tâm.
Đột nhiên Phương Dật Thiên đem chiếc áo trên người nàng cởi ra, rồi sau vùi đầu vào bộ ngực trắng nõn của nàng, há mồm ngậm lấy nó.
Điều này làm cho thân thể mềm mại của nàng lại run rẩy loạn không thôi, hô hấp của nàng không kìm lại được mà trở nên dồn dập, thân thể mềm mại giống như một con thuyền lẻ loi giữa biển rộng, cảm giác khô nóng bao phủ thân thể, nàng muốn ngừng mà không được đành phải dần tiếp nhận Phương Dật Thiên, để hắn bá đạo xâm chiếm.
Lúc này cánh của trong lòng nàng đã mở, bản năng đã tiếp nhận Phương Dật Thiên. Cũng chỉ có lúc này trong nội tâm nàng mới bằng lòng. Nàng khi trước luôn đối nghịch với Phương Dật Thiên là vì trong nội tâm nàng hắn đã chiếm một góc nhỏ. Đúng vậy, nàng đã thích hắn, không thể phản kháng được nam nhân đã lấy đi lần đầu tiên của mình.
Sau một phen trêu trọc khiêu khích, Phương Dật Thiên đang hướng về mảnh đất mẫn cảm của Chân Khả Nhân. Mà nụ hoa kia của Chân Khả Nhân sau khi được hắn hút giống như bạch liên sau mưa rào ngạo nghễ đứng thẳng, giống như có ý chào đón khiêu khích, kinh nhờn Phương Dật Thiên, quả thực yêu kiều quyến rũ mê người.
-A..a..
Chân Khả Nhân không ngừng thở rên rỉ, mảnh đất mẫn cảm nhất trên mình cuối cùng cũng bị rơi vào tay giặc, làm cho nàng muốn ngừng mà không được, cả người cực nóng, khoái cảm mãnh liệt bao trùm, cảm giác rụt rè vẫn miễn cưỡng duy trì trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn bị phá vỡ.
Trong lòng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, sắc mặt nàng đỏ lên, khẽ cắn môi dưới, nhìn chăm chăm vào Phương Dật Thiên
-Không, không được… không được ở trong này, không thể ở trong này…
Phương Dật Thiên thoáng ngừng lại, trong lòng âm thâm cười, ghé miệng bên tai Chân Khả Nhân ôn nhu hỏi:
-Chân Khả Nhân của ta, phòng của em ở đâu?
Chân Khả Nhân sắc mặt lại đỏ lên, trên mặt cực kỳ ngượng ngùng, trong miệng nàng không nhịn được rên lên một tiếng, cắn răng nói:
-Trái, căn phòng bên trái…anh không được sờ ở đây nữaanh mau dừng tay, anh phải vào trong đã…
Hô hấp của Phương Dật Thiên cũng trở nên trầm trọng, rống lên một tiếng trầm thấp, ôm lấy Chân Khả Nhân hướng tới căn phòng ngón tay ngọc của nàng đang chỉ. Căn phòng của Chân Khả Nhân thật lơn bố trí u nhã xinh đẹp, chiếc giường lớn mềm mại kia sắp trở thành một chiến trường.
Phương Dật Thiên đem Chân Khả Nhân đặt lên trên giường, gắt gao ôm lấy nàng, hôn lên khắp thân thể mềm mại của nàng, một tấc cũng không bỏ sót. Một lát thân thể mềm mại trần như nhộng của Chân Khả Nhân đã nổi lên nhiều điểm ửng đỏ, nhìn qua quả thực là mê người.
Chân Khả Nhân nhắm hai mắt lại, trong lòng cảm giác cực kỳ phức tạp, chẳng qua giờ khắc này trong nội tâm nàng lại chờ mong nhiều hơn, nàng phát giác mình thật đúng là đã có tình cảm sâu đậm với Phương Dật Thiên.
Đột nhiên đôi môi ửng đỏ mềm mại của nàng khẽ mở ra, nàng rõ ràng cảm nhận được Phương Dật Thiên thần tốc tấn công, thân thể hai người cuối cùng đã hòa vào nhau!
Lúc này nàng cảm giác được cảm giác khoái cảm lớn hơn nhiều so với lần đầu trên đỉnh núi kia.
Nhất thời trong phòng cảnh xuân vô hạn, tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ của Chân Khả Nhân truyền lại khắp căn phòng. Tiếng thở gấp kiều diễm triền miên làm cho ai nghe xong cũng cảm thấy huyết mạch sôi sục, cực kỳ lưu luyến mê người…
Bình Luận (0)
Comment