Thiếp Thân Đặc Công

Chương 419

Cố Khuynh Thành thực không hiểu Phương Dật Thiên đeo kính cho nàng là có ý tứ gì, nhưng chẳng qua lúc Phương Dật Thiên cầm kính râm trong tay tự mình đeo lên mặt nàng, khuôn mặt non mềm bóng loáng của nàng rõ ràng cảm ứng được hai bàn tay thô ráp cùng với một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt. Run sợ, nàng rõ ràng là cảm thấy trong thâm tâm mình đang run lên, cõ lẽ là do uống chút rượu vào, có điểm ý loạn tình mê, giờ phút này nàng đang hưởng thụ loại cảm giác ấm áp nhàn nhạt này. Rồi sau đó nàng liền nghe được phía sau nàng có tiếng bước chân đi tới, một thanh niên dáng vẻ lưu manh đứng ở trước bàn của họ, người thanh niên này nghiêng người nhìn về phía Cố Khuynh Thành suy nghĩ. Trên mặt của Cố Khuynh Thành đã đeo kính râm che mất hơn phân nửa dung nhan của nàng, chẳng qua là không che lấp được cái mũi ngọc thẳng cùng với đôi môi anh đào nhuận hồng như đóa hoa, làm cho hắn hít thở không thông thật sự là rất đẹp! Nói một câu tuyệt sắc giai nhân cũng không có gì quá, đặc biệt giờ phút này Cố Khuynh Thành trên ánh mắt nhiễm một chút men say, lại càng tăng thêm mấy phần kiều mị, như vậy là đủ để cho tuyến thượng thận của nam nhân phản ứng kịch liệt! Hai mắt của Phương Dật Thiên có chút khẽ nheo lại, khẽ lắc chén rượu trong tay, chậm rãi nhìn về phía người thanh niên trước mặt tựa hồ là đang bị vẻ đẹp của Cố Khuynh Thành làm cho ngây người, nhưng vẫn ung dung nhàn nhạt cười.
- Này mỹ nữ, đêm nay là sinh nhật lão đại của chúng ta, lão đại của chúng ta muốn mời nàng qua cùng ngài uống một chén chúc mừng.
Người thanh niên này hồi phục tinh thần, nhớ tới mục đích của mình, nói. Cố Khuynh Thành cũng đoán được người thanh niên này có mục đích không tốt, từ đầu đến cuối khuôn mặt nàng cũng không có nhìn về phía người thanh niên này một cái liếc mắt, chỉ có điều đôi mắt phía sau đôi kính râm đang nhìn về phía Phương Dật Thiên tràn ngập ý tứ xin giúp đỡ. Phương Dật Thiên ung dung cười nhạt nói:
- Lão đại của các ngươi đã là cái gì? Thật có lỗi, nàng đêm nay là do ta bao cả đêm để hầu rượu ta rồi, ngươi đi tìm người khác đi. Cái gì? Bảo ta đêm nay là do hắn bao cả đêm! Cố Khuynh Thành nghe vậy khuôn mặt ngọc tức khắc nóng bỏng lên, ửng đỏ một cách quyến rũ mê người, trái tim của nàng không nhịn được mà trở nên dồn dập cả lên, nhưng nam nhân tán tỉnh nàng trước đây không phải là không có, chỉ có điều ăn nói trực tiếp thô tục như Phương Dật Thiên thì nàng chưa từng gặp qua! Chẳng qua sau đó Cố Khuynh Thành lại cảm thấy buồn cười, nam nhân bất cần đời này đôi khi cũng rất là khôi hài. Người thanh niên kia khuôn mặt tức khắc trắng bệch lên, trong ánh mắt còn có một tia hàn quang lạnh lùng nhìn về phía Phương Dật Thiên, ngữ khí âm u nói:
- Tiểu tử là ngươi muốn tìm cái chết sao?
- Biến!
Ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, sát khí trong khoảnh khắc giống như thực chất nổ bắn ra, bao phủ về phía người thanh niên này, hắn thực sự là không có hứng thú đánh nhau với người thanh niên này, không bằng ngồi tâm sự tình cảm với Cố đại mĩ nhân. Người thanh niên trong lòng có chút khẽ run lên, bị ánh mắt giống như đao phong của Phương Dật Thiên chăn chú nhìn trong lòng không khỏi phát lạnh, lúc sau phản ứng trở lại hắn âm thầm bởi vì bản thân mình nhát gan mà cảm thấy khó chịu, đối phương không phải là chỉ có một mình sao, mình còn có đại ca cùng với năm sáu huynh đệ làm hậu thuẫn còn sợ hắn sao?
- Tiểu tử ngươi quả thật là đi tìm chết!
Ngươi thanh niên nói xong liền vọt tới chỗ Phương Dật Thiên bộ dáng như muốn gây chiến. Phương Dật Thiên âm thầm buông tiếng thở dài, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. nhìn thấy mĩ nữ thì giống như là ruồi bọ chen chúc mà đến, chẳng lẽ không biết mĩ nữ bình thường đều là đại biểu cho tai nạn sao? hồng nhan họa thủy!
- Muốn mỹ nữ của ta, cô chờ ta mấy phút, ta nghĩ ta phải nói chuyện với lão đại của hắn một chút.
Phương Dật Thiên nhìn về phía Cố Khuynh Thành cười nói, trong lúc đó nắm tay của người thanh niên lày cũng lao tới muốn đánh về phía cánh tay phải của hắn. Rồi sau đó Phương Dật Thiên đứng lên, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ vẻn vẹn là hai tay xoay ngược về giữa liền làm cho người thanh niên này bị khắc chế kêu lên thảm thiết không thôi, tiếp đó Phương Dật Thiên nắm lấy người thanh niên này hướng tới bàn rượu phía xa đi đến. Lúc trước hắn đúng là nhìn thấy tên thanh niên này là từ chiếc bàn rượu đó đi đến chỗ hắn và Cố Khuynh Thành. Bên chỗ chiếc bàn rượu kia có năm sáu nam tử đang đứng lên, cả một đám chăm chú nhìn về phía tên thanh niên trẻ tuổi đang nằm trong tay Phương Dật Thiên, trong đó có mấy người âm thầm nắm chai rượu lên.
- Nghe nói nơi này có lao đại của tên này, ta tiến đến hỏi thăm một chút.
Phương Dật Thiên đẩy người thanh niên trong tay hướng về phía trước ung dung nói. Người thanh niên thoát khỏi sự khống chế của Phương Dật Thiên lúc sau chạy đến trước mặt một tên nam tử khôi ngô nói:
- Đại ca, tiểu tử này quả thực là quá cuồng vọng, quả thực là không để đại ca và nhóm chúng ta vào trong mắt.
- Ngươi chính là đai ca của bọn chúng? Nghe nói đêm nay sinh nhật ngươi, còn muốn bạn gái của ta đến uống rượu với ngươi? Ngươi có biết hay không nàng đêm nay là do ta bao, nàng tại sao lại không theo một vị công tử tiểu bạch kiểm như ta mà lại theo uống rượu với ngươi? Ngươi có thể so được với ta sao? đề nghị ngươi hay là đi về tự soi gương xem lại mình, nhìn xem có thể bao được nàng trước rồi hãy nói sau.
Phương Dật Thiên ngữ khí trào phúng nói. Cố Khuynh Thành ở bên bàn bên kia lặng lẽ quay đầu nhìn về phía bên này nghe thấy mấy lời nói này của Phương Dật Thiên suýt chút nữa tức hộc máu, gia hỏa này không ngờ da mặt dày đến trình độ này, còn tự xưng mình là công tử tiểu bạch kiểm, nàng thật không nhìn ra trên người hắn có điểm nào giống tiểu bạch kiểm. Lời này nếu truyền ra ngoài, Cố Khuynh Thành nàng nuôi nam nhân này, chỉ sợ là làm cho cả giới giải trí, cả xã hội oanh động.
- Con mẹ nó, tiểu tử ngươi là cái thứ gì chứ? Tính làm loạn hả?
Bên cạnh muộn người thanh niên gầm lên, trực tiếp cầm một chia bia đập về phía đầu của Phương Dật Thiên.
- A… Phương, Phương…
Cố Khuynh Thành thấy như vậy không nhịn được gọi to một tiếng duyên dáng, trong lòng khẩn trương cực kỳ. Nhưng mà Phương Dật Thiên cũng cười lạnh một tiếng, trực tiếp hướng một quyền lên nghênh tiếp chai bia.
- Phanh!
Bọt văng tung tóe khắp nơi, cả chai bia trực tiếp bị đánh vỡ tung, rồi sau đó ánh mắt của Phương Dật Thiên phát lạnh, trực tiếp túm lấy tên thanh niên này trong tay phải, lấy đi nửa chai bia còn lại trong tay hắn, ấn cổ tên thanh niên kia xuống bàn, rồi sau đó cầm nửa chai bia sắc bén hung hăng đâm xuống! Tức khắc, đám người bốn phía kinh sợ hô lên, nếu không ngoài dự kiến thì tên thanh niên kia sẽ bị nửa chai bia kia đâm vào mặt! Tên thanh niên kia trong lòng kinh hãi, hắn cảm thấy bên tai chợt lạnh, đến khi hắn hồi phục tinh thần lại thì thấy nửa chai bia kia đâm lên bàn cách mặt của hắn không đến một ly, nếu nửa chai bia này thoáng lệch đi vài cm… hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Phương Dật Thiên sau đó buông hai tay ra, vỗ vỗ tay nhàn nhạt nhìn về phía tên lão đại đang run nhè nhẹ nói:
- Ngươi nếu còn muốn mời bạn gái của ta tới cùng ngươi uống rượu, như vậy cứ việc đi, nếu ngươi hiện tại cảm thấy người của ngươi còn chưa đủ, như vậy cứ việc gọi điện thoại kêu đến, ta có thể đợi! chẳng qua nói trước đến lúc đó có mất tay, mất chân cũng đừng có hối hận! Phương Dật Thiên nói xong cười lạnh một tiếng, xoay người đi về chỗ Cố Khuynh Thành.
- Lão, lão đại cứ để hắn đi như vậy sao?
Một tên thanh niên nhìn Phương Dật Thiên iêu sai đi xa lúc sau không nhịn được mở miệng hỏi.
- Sao cái con mẹ ngươi, không cho hắn đi, ngươi có thể đánh thắng được hắn sao? ngươi không thấy thân thủ của hắn sao? tất cả chúng ta gộp lại phỏng chừng cũng không thể động đến người hắn, mà hắn cũng không cần tốn bao nhiêu sức cũng có thể đánh hạ hết chúng ta, vừa rồi xem như hắn đã hạ thủ lưu tình nếu không thì A Thanh đã sớm vào viện rồi!
Tên lão đại thấp giọng giận dữ nói.
- Kìa đại ca, mỹ nữ bên cạnh hắn…
- Mỹ cái đầu ngươi, con mẹ nó, tính tiền sớm một chút đi, hắn không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc được.
Mấy tên thanh niên kia tức khắc khúm núm một trận, nhìn về phía Phương Dật Thiên thần tình thành kính.
Bình Luận (0)
Comment