Thiếp Thân Đặc Công

Chương 74

Dọc đường đi Phương Dật Thiên không nói một câu, Lâm Thiên Tuyết cũng im lặng trầm mặc không nói, chút ửng đỏ trên khuôn mặt tuyệt mỹ giống như là còn lưu lại một ít phẫn hận.
Phương Dật Thiên hạ ý thức nhanh hơn tốc độ xe chạy , hắn nghĩ nên nhanh chóng đem Lâm Thiên Tuyết về đến trang viên Mân Côi (Hoa Hồng), bằng không loại bầu không khí xấu hổ bên trong xe này thật đúng là làm cho hắn có chút khó chịu.
Rất nhanh, Phương Dật Thiên đã lái xe về tới cửa lớn trang viên Hoa Hồng, sau khi qua gác bảo vệ hắn chậm rãi lái xe đi vào, hướng biệt thự Lâm gia đi tới.
Lúc này, Lâm Thiên Tuyết vốn trầm mặc liền quay đầu liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói:
- Phương… Phương Dật Thiên, thật có lỗi, vừa rồi ngôn từ của tôi hơi quá khích, tại vì tâm tình của tôi không tốt, anh đừng để ở trong lòng nha.
Phương Dật Thiên sửng sốt, không nghĩ tới Lâm Thiên Tuyết lại chủ động giải thích với hắn, hắn đảo mắt nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này bề ngoài dữ dằn nhưng nội tâm lại rất yếu ớt nhẹ nhàng? Có lẽ bề ngoài dữ dằn của nàng chỉ là một cách che dấu bản thân thôi.
Đột nhiên, Phương Dật Thiên giống như có cách nhìn mới về Lâm Thiên Tuyết, tuy vậy chuyện Lâm Thiên Tuyết giải thích lại làm cho hắn có chút không thích ứng, hắn ha ha cười, nói:
- Tôi sẽ không để trong lòng đâu, ban đầu là tôi không đúng mà, cô không sao là tốt rồi.
Đôi môi mềm mại xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết giống như nhẹ nhàng động đậy, chợt nở nụ cười thật đẹp, ẩn giấu một chút đau thương.
Phương Dật Thiên không nói gì nữa, lái xe vào trong biệt thự Lâm gia, dừng xe, bước xuống mở cửa, mời Lâm Thiên Tuyết xuống xe.
Ngô mụ ra đón, cười nói:
- Tiểu thư, tiểu Phương, hai đứa đã về.
- Ngô mụ, gì còn chưa ngủ à? Phương Dật Thiên cười nói.
- Dì luôn ngủ muộn mà, đúng rồi, gì có nấu chút canh gà, tiểu thư đợi Dì đi lấy cho con một chén nha, còn tiểu Phương nữa,cháu cũng ở lại uống chút đã. - Ngô mụ nói.
- Không được Ngô mụ, con mệt chết đi được,con lên nghỉ ngơi trước.
Lâm Thiên Tuyết miễn cưỡng cười, đi lên trên lầu.
Phương Dật Thiên nhìn theo bóng gầy thon thả của Lâm Thiên Tuyết, có chút đăm chiêu.
- Tiểu Phương,cháu muốn uống hay không? - Ngô mụlại hỏi.
- ...Được, cám ơn Ngô mụ. - Phương Dật Thiên nói.
- Có canh gà bổ dưỡng mà không uống thì cũng phí .
Ngô mẫu nghe vậy liền đi vào phòng bếp, một lúc sau mang ra một tô canh gà nóng hổi đưa cho Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên nhận lấy, nói cám ơn rồi bắt đầu uống, canh gà thực ngon, uống xong Phương Dật Thiên vẫn khen mãi không thôi nói:
- Tuyệt, Ngô mụ, ngon lắm.
- Vậy Dì lại lấy cho cháu một chén nữa nha. - Ngô mẫu cười nói.
- Không cần, không cần, một chén là đủ rồi. - Phương Dật Thiên cười, nói:
- Như vậy đi Ngô mẫu, cháu phải đi về đã, ngày mai cháu lại đến.
- Uhm, như vậy đi đường cẩn thận, nên về sớm một chút mà nghỉ ngơi. - Ngô mụ dặn dò nói.
Phương Dật Thiên gật gật đầu, liền đi ra lấy xe lái đi.
Đêm đã khuya, gió đêm phơ phất, nhẹ nhàng khoan khoái lòng người.
Ngã tư đường có rất ít xe, người đi đường không có, Phương Dật Thiên lái xe chạy như bay về nhà trọ trong tiểu khu.
Ngày đầu tiên làm bảo tiêu như vậy trôi qua,trước kia hắn cũng làm bảo tiêu vài lần, nhưng đều là đảm nhận bảo tiêu cho nhân vật quan trọng trong nước, so sánh thì nhiệm vụ bảo tiêu lần này là nhẹ nhàng nhất.
Có một lần cực kì nguy hiểm, hắn làm bảo tiêu cho một vị phó thủ tướng , hộ tống hắn đi nước ngoài phỏng vấn, trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, lần đó, hắn dùng hết toàn lực, trên người toàn máu mới bảo vệ vị này được an toàn, bình an về nước, khi đó hắn được phong tặng huy hiệu cấp 2, đương nhiên, chuyện bí mật này tuyệt đối không được lộ ra ngoài.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn có biểu hiện xuất sắc nhiều lần vì quốc gia, vì biệt đội Long Tổ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khiến hắn được rất nhiều đại nhân vật đánh giá cao, thậm chí, khi hắn quyết định quy ẩn có rất nhiều đại nhân vật đều tự mình nói với hắn cho hắn lưu lại ở bên cạnh bọn họ với thân phận chức cao vọng trọng , hắn đều lựa lời cự tuyệt tất cả, hắn thầm nghĩ muốn trở thành một thường dân trong thành phố.
Hắn đã quyết định đoạn tuyệt cùng cuộc sống trong dĩ vãng, trong tiềm thức hắn muốn danh hiệu "Chiến lang" lừng lẫy tiếng tăm trên quốc tế hoàn toàn biến mất, chính là, giờ phút này hắn cũng không nghĩ đến về sau còn có thể khoác trên người chiếc áo "Chiến lang" lần nữa!
Hắn lái xe về tới tiểu khu Thanh Thủy, tới chỗ đậu xe liền đi về phòng trọ, mở cửa, bật đèn.
Hắn lấy ra một điếu thuốc, nằm im trên giường hút thuốc, không đợi hắn hút hết điếu thuốc thì trước cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Hắn không khỏi ngạc nhiên, lúc này còn ai đến tìm hắn?
Hắn đi ra mở cửa, nhìn thấy rõ ràng là Tô Uyển Nhi mặc một bộ váy ngủ đang đứng ở ngoài cửa, váy ngủ mỏng manh dán chặt lên thân hình thanh xuân mềm mại của nàng, như ẩn như hiện, cực kì động lòng người.
- Uyển nhi? Em còn chưa ngủ? - Phương Dật Thiên hơi hơi ngạc nhiên, nhịn không được hỏi.
- Phương ca ca, anh đã về rồi, em… em chưa thấy anh trở về thì không ngủ được, nhưng anh trở về rồi thì tốt rồi. - Tô Uyển nhi nhẹ nhàng cười nói.
- Em thức như vậy là chờ anh về? - Phương Dật Thiên trong lòng sửng sốt, hỏi.
Tô Uyển Nhi gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, thấy Phương ca ca đã về là em an tâm rồi, được rồi, đêm nay chắc là Phương ca ca mệt lắm? mau nghỉ ngơi đi, em cũng về ngủ, chúc ngủ ngon!
Tô Uyển Nhi nói xong liền nhu thuận cười, đi về nhà mình.
Phương Dật Thiên nhìn theo thân ảnh nổi bật của tô Uyển nhi, trong lòng không khỏi ngổn ngang cảm xúc trăm mối – thì ra, cô gái nhỏ này đêm không ngủ được vì đợi mình về!
Trong lòng hắn không khỏi nổi lên một tia nhẹ nhàng cảm động, sống trên đời, có thể có một cô gái đêm đêm yên lặng chờ mình về, có hay không là điều làm cho người ta cảm thấy ấm áp?
- Thật sự là cô bé ngốc, nếu cả đêm ta không về chẳng lẽ cũng muốn chờ như vậy sao?
Phương Dật Thiên cười cười, không biết như thế nào, tâm tư lạnh lẽo trầm lặng dần dần trở nên ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment