Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 115


Vệ sĩ đẩy mạnh một cái, mẹ Trầm lập tức bị đẩy ra, đập vào phía trên của giường bệnh, không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ôm lấy bụng mình.

“Me!"
Trầm Y thấy vậy, lập tức chạy tới bên cạnh mẹ, kiểm tra tình hình của bà ấy.

Mẹ Trầm nén đau lại gần che chở cho Trầm Y ở phía sau mình, quát lớn với hai người vệ sĩ: “Các người ở đây gây tội, các người ắt sẽ bị trời phạt!”
“Ha ha, trời phạt? Bà già, ở đây, Lâm Minh Châu tôi chính là ông trời đó! Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nhưng bản thân các người không biết nắm bắt, nếu nói cho tôi biết từ sớm, thì cũng đâu phải chịu đau khổ như vậy? Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, nói ra điều tôi muốn biết, mọi người đều bình an vô sự.”
Lâm Minh Châu khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói.

Trầm Y cắn chặt môi, nhìn bố mẹ bị thương, giờ phút này đột nhiên trở nên rất yếu ớt.


Không đợi cô ấy lên tiếng, mẹ Trầm mở miệng nói: “Các ngươi nằm mơ đi! Tuy cả nhà chúng tôi đều là những người bình thường, đều là người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nhưng cũng sẽ không nhập bọn với loại người như các bà, chúng tôi cũng sẽ không khuất phục! Hôm nay các người muốn làm hại con gái của tôi, trước tiên đánh chết bà lão ta đây đã!”.

Lâm Minh Châu nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi, nghiến răng nói: “Vậy để tôi đánh chết bà!”
Nói xong, bà ta liếc mắt ra lệnh cho hai người vệ sĩ.

Hai người vệ sĩ lập tức hành động, trong đó một vệ sĩ lắc chân, hất bố Trầm ra, còn vệ sĩ khác thì nhắm về phía mẹ Trầm, đưa tay ra muốn túm lấy tóc bà ấy, còn bà ấy đang muốn bảo vệ Trầm Y ở trước mặt.

Trầm Y thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hét lên, giọng đầy sự tức giận và tuyệt vọng.

Mà trong lúc vệ sĩ đang túm lấy tóc của mẹ Trầm, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ phía bên ngoài, ở cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng người, nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong phòng bệnh, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng và tức giận.

“Các người muốn chết sao?”
Người đến chính là Tiêu Sách, vốn dĩ anh chỉ muốn tới xem bệnh tình của bố Trầm có thật sự là tốt lên không, nhưng vừa đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng hét của Trầm Y.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy mặt bố Trầm đầy máu ngã ở trên đất, còn mẹ Trầm thì đang bảo vệ Trầm Y ở phía sau, bị một người giống như vệ sĩ túm lấy tóc.

Mà ở chính giữa phòng bệnh, một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhận tất cả.


Tiêu Sách ngay lập tức nổi giận.

Anh không chút do dự, đến hoa quả trên tay cũng không bỏ xuống, dậm chân một cái, mạnh mẽ lao tới, trong nháy mắt đã ở trước mặt cái người vệ sĩ đang nắm tóc mẹ Trầm.

Tên vệ sĩ này phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức buông mẹ Trầm ra, xoay người đấm vào ngực của Tiêu Sách, nhếch môi cười nhạt, trước tiên xử lý Tiêu Sách đã rồi tính tiếp.

Cú đấm của anh ta vừa nhanh vừa chắc, đã tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Sách bị bay ra ngoài sau cú đấm này.

Nhưng cú đấm của anh ta lại bị đánh hụt vào không khí, Tiêu Sách nhẹ nhàng xoay người một cái, vút qua cú đấm của anh ta, đưa cơ thể tới trước mặt anh ta.

Vệ sĩ có chút sửng sốt, giây tiếp theo cảm thấy cơ thể của mình bị bay lên.

Sau đó, anh ta bị đập mạnh xuống mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn, cảm nhận được hình như xương cốt đều bị gãy rồi, thở không nổi, gần như bị ngất đi.


Mà Tiêu Sách, sau khi làm xử lý xong thì ngay lập tức chuyển ánh mắt lên người vệ sĩ thứ hai.

Tên vệ sĩ này vừa mới đá bố Trầm ra, còn chưa kịp đi đến chỗ của Trầm Y, nhìn thấy đồng nghiệp của mình bị Tiêu Sách nắm cổ vật xuống đất, sắc mặt lập tức biến sắc.

Khi Tiêu Sách nhìn về hướng của anh ta, trên mặt anh ta lập tức hiện lên một chút hoảng sợ.

Những biểu cảm hoảng sợ của anh ta vẫn chưa hiện ra hết, thì bóng dáng của Tiêu Sách đã xuất hiện trước mặt anh ta, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sự ớn lạnh.

“Đồ cặn bã, nằm xuống cho tôi!”.

Bình Luận (0)
Comment