Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 133


Phương Bác và Cố Minh nghe xong, lập tức cảm thấy nghi ngờ nhìn Tiêu Sách.

Phương Bác gãi đầu, không tin hỏi: "Anh Sách, anh có thể nói cho bọn em biết, số dép lê anh muốn tìm người sản xuất hộ này, đã tìm được người mua rồi đúng không? Nếu như đúng, vậy thì đừng ra vẻ thần bí nữa, mau nói cho bọn em biết đi, để bọn em yên tâm, nếu không thì em sẽ luôn cảm thấy lo sợ trong lòng"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Được thôi, thật ra các cậu không hỏi, tôi cũng chuẩn bị nói Với các cậu rồi, cậu đoán đúng lắm, năm mươi vạn đôi dép lê này, quả thật tôi đã tìm được người mua rồi, vì vậy các cậu chỉ cần lo chuyện lấy được hợp đồng, mau chóng sản xuất, phụ trách giám sát sản xuất là được rồi."
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác thấy phấn chấn hơn, vội vàng hỏi tới: "Tiêu Sách, người mua là ai? Chuyện tốt như vậy, sao anh không nói sớm chứ, làm em thấp thỏm mấy ngày liền!"

Cổ Minh cũng tò mò nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt cũng hơi hồi hộp.

Bởi vì cậu rất rõ, sau khi sản xuất lô dép lê này ra có thể bán được hay không, có thể kiếm tiền được hay không, có liên quan đến việc cậu có thể lấy lại được vị trí mình từng có hay không.

Mọi chuyện lúc bắt đầu đều rất khó khăn, nếu lần đầu ba người họ hợp tác đã có thể kiếm được tiền, có được bước khởi đầu, vậy thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tiêu Sách thấy vẻ mặt tò mò của hai người thì đã biết rằng, nếu hôm nay anh không nói ra hết, sợ là hai người họ đến tối cũng không ngủ ngon được.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chuyện này phải nói từ hai năm về trước!"

"Hai năm trước, tôi nhận lệnh một mình đến Châu Phi chấp hành nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ thành công, tôi bị quân đội của kẻ địch truy đuổi, bị dồn vào sâu trong rừng nguyên sinh, nhưng vừa may gặp được một bộ lạc ở ẩn ít người biết đến ở Châu Phi...!bộ lạc Địch Duy, lúc đó bộ lạc Địch Duy đang xảy ra một vụ bạo loạn, một cuộc khởi nghĩa vũ trang của phái cải cách muốn lật đổ tù trưởng cũ, hai bên đánh nhau hai tháng, thương vong nặng nề."
"Bộ lạc Địch Duy thời trung cổ giai đoạn đầu đã bắt đầu ở ẩn trong vùng núi này, sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, bọn họ cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không mặc quần áo, không mang giày, không có điện thoại, không có ti vi, tóm lại không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, ngoại trừ săn bắt ra, bọn họ không có bất kỳ hoạt động giải trí nào."
“Mấy đời của họ đều như vậy, không ai cảm thấy cách sống như vậy có vấn đề, nhưng mười
mấy năm trước, một đứa trẻ của bộ lạc vô tình đi ra khỏi rừng núi, được mở mang kiến thức về cách sống muôn màu muôn vẻ ở thế giới bên ngoài...!cậu bé quay về bộ lạc, định thuyết phục tù trưởng bước ra khỏi rừng núi, bắt đầu liên hệ với thế giới bên ngoài, sống cuộc sống của người hiện đại, cậu bé miêu tả cuộc sống của người hiện đại rất tươi đẹp, nhưng lại bị tù trưởng từ chối và trách phạt."
"Người trẻ tuổi này không vì thế mà bỏ cuộc, cậu ta thử thuyết phục những người khác đi theo bước chân của mình, những miêu tả về vẻ đẹp thế giới bên ngoài của cậu ta, quả thật giúp cậu ta nhận được rất nhiều sự ủng hộ, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nảy sinh ảo tưởng về thế giới bên ngoài, muốn bước ra khỏi vùng rừng núi khép kín này..."
"Về sau, ngày càng nhiều người vây quanh người trẻ tuổi này, điều này khiến tù trưởng cảm thấy khó chịu, ông ta ra lệnh treo cổ cậu ta, để tránh những tà thuyết mê hoặc lòng người của cậu ta quấy nhiễu đến an ninh của bộ lạc! Còn cậu ta đương nhiên sẽ không cam lòng bị treo cổ, nhân tình hình lúc đó, cậu ta bắt đầu khởi nghĩa vũ trang, dùng chiêu bài muốn dẫn dắt bộ lạc sống cuộc sống mới để lật đổ tù trưởng cũ.".


"Nhưng suy cho cùng cậu ta phát triển chưa lâu, thế lực không bằng tù trưởng, vì vậy cậu ta đã thua trong cuộc chiến này."
"Nhưng lúc tôi đến đó, cậu ta đang bị người ta truy sát, tôi tiện tay cứu cậu ta, ý định ban đầu chỉ là muốn cậu ta dẫn đường cho tôi, đưa tôi ra khỏi vùng rừng núi đó, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy."
"Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó tôi cũng không tiện nói, tóm lại cuối cùng người trẻ tuổi này đã thắng trận, trở thành tù trưởng mới của bộ lạc Địch Duy, còn cậu ta chính là người mua hàng của tôi, cũng coi như tôi có ơn với cậu ta, một năm gần đây cậu ta đã củng cố địa vị của mình, đồng thời phát động người dân bộ lạc sửa đường, trải qua một năm trời ròng rã, bây giờ cuối cùng cũng kết nối được với thế giới bên ngoài, bước tiếp theo chính là buôn bán...".

Bình Luận (0)
Comment