Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 160


Tiêu Sách nghe vậy lập tức nhíu mày.

Đương nhiên anh biết Lâm Bán Thành sẽ dùng lợi ích để thuyết phục anh giúp đỡ.

Nhưng Tiêu Sách không cảm thấy chút lợi ích đó đáng để sa vào chuyện tranh giành nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm có thể cho anh cái gì?
Tiền?
Trong kế hoạch của Tiêu Sách, cho dù sau này không có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, chỉ cần tiếp tục phát triển thuận lợi, anh cũng có thể nhanh chóng kiếm đủ tiền.

Cho dù nhà họ Lâm cho anh mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn, thậm chí là hơn một trăm triệu Tiêu Sách cũng cảm thấy không đáng để đắc tội với một thế lực lớn như vậy.

Ngoài tiền ra còn có gì?
Quyền lợi?
Giờ nhà họ Lâm chỉ là nhà làm kinh doanh, bọn họ không có cách nào để cho bản thân quyền lợi, coi như là hứa đi, thì cũng chỉ là hứa suông, sau này khó mà thực hiện.

Còn cái gì có thể khiến Tiêu Sách động lòng, thậm chí vì nó mà không màng tất cả, đắc tội với thế lực lớn, cuốn vào cuộc tranh giành của nhà họ Lâm?
ít nhất thì Tiêu Sách nghĩ không ra.


Anh lắc đầu, có chút cỏ lời nhìn Lâm Bản Thanh.

Sắc mặt Lâm Bản Thanh lập tức trở nên tái nhợt, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trước đó, mà có chút hoảng loạn và thất vọng.

Dáng vẻ này của cô ấy khiến Tiêu Sách có chút đau lòng.

“Chẳng lẽ thực sự hết cách rồi sao." Cô ấy nói lí nhí, nhíu chặt mày.

Tiêu Sách không nói gì, bởi vì anh sợ mình mềm lòng.

Theo lý trí mà tiến tới, quyết định của anh phải tuyệt đối chính xác, anh đã cân nhắc về nhiều yếu tố của các phương diện, cũng đã phân tích lợi và hại mới đưa ra quyết định như vậy.

Nhưng từ trước đến nay, con người không chỉ là động vật sống bằng lý trí.

Nếu người đang trong hoàn cảnh giống như bây giờ là dì Hàn, hoặc là Phương Bác, Tiêu Sách chắc chắn sẽ ra tay không chút do dự, bất luận là đắc tội với ai cũng không quan trọng.

Nhưng với Lâm Bán Thanh, quan hệ giữa Tiêu Sách và cô ấy chỉ là tình cờ gặp nhau vài lần mà thôi, thậm chí còn không phải là bạn bè.


Anh áy náy nhìn Lâm Bán Thanh lần nữa, đời người vốn có nhiều điều phải đành chịu, mỗi một người đều phải đối mặt, không phải lần nào cũng có người giúp đỡ.

Lâm Bán Thanh hít một hơi thật sâu để mình dần dần bình tĩnh trở lại.

Cô ấy định thử lại lần cuối cùng, mở miệng hỏi: “Tiêu Sách, chỉ cần anh có thể ra tay cứu ông nội của tôi, anh cần bao nhiêu tiền thì cứ việc nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng cho anh.”
Tiêu Sách lắc đầu nói: “Đây không phải là vấn đề tiền, mặc dù tôi cần tiền, nhưng sẽ không dùng cách này để kiếm tiền, nếu như cô có thể cứu ông cụ Lâm ra ngoài, tôi vẫn sẽ ra tay, chữa bệnh miễn phí cho ông cụ Lâm, cho đến khi bệnh tình của ông cụ Lâm hoàn toàn hồi phục.”
“Nhưng nếu là tình hình như bây giờ...”
Tiêu Sách không nói ra những lời tiếp theo, bởi vì anh cảm thấy rằng Lâm Bản Thanh đã hiểu rồi.

Nếu như Tiêu Sách cần dùng cách như vậy để kiếm tiền, anh có thể đăng ký vào Hắc Bảng để trở thành một sát thủ.

Với thực lực của mình, anh có thể sớm trở thành một sát thủ cấp kim cương trở lên.

Đến lúc đó, tùy tiện nhận một nhiệm vụ cũng mấy trăm vạn, hàng chục triệu M vàng.

Nếu như vậy, bất luận là đắc tội với ai, Tiêu Sách cũng không cần để ý, bởi vì anh vốn là một người sống trong thế giới đen tối, một người cô đơn muốn làm gì thì làm nấy.

Nhưng anh không muốn đi theo con đường này, càng không muốn bởi vì tiền mà gây thù chuốc oán quá nhiều.

Suy cho cùng, cho dù là một người vô địch cũng không có nghĩa phải trở thành kẻ thù với thế giới.

Đương nhiên, nói đến cuối cùng thì vẫn là vì anh và Lâm Bản Thanh chỉ là người quen xã giao, thậm chí còn không phải là bạn bè, anh cũng không có lý do gì để liều mạng..

Bình Luận (0)
Comment