Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 169

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông ta tiếp tục cười nói: “Cháu gái Bán Thanh thật biết nói đùa, không sớm thì muộn nhà họ Lâm cũng do cháu gái Bán Thanh làm chủ, cháu muốn quay về, ai dám cản?”
“Ồ? Vậy sao? Vậy bây giờ bác hai đang làm gì?”
Lâm Bản Thanh chế nhạo nói, nói xong cũng không đợi Lâm Khôn trả lời, lạnh lùng mở miệng: “Nếu như bác hai cũng ở đây, vậy cháu muốn hỏi một câu, bây giờ ông ở đâu, cháu muốn gặp ông!”
“Cháu gái Bán Thanh đừng vội, bây giờ ông cụ đã mắc một loại bệnh truyền nhiễm, để tránh truyền bệnh cho người khác nên bác đã sắp xếp cho ông cụ ở một nơi rất thoải mái, sẽ không có chuyện gì cả.

Nếu như cháu gái Bán Thanh muốn gặp ông cụ, thì đợi bên của ông cụ khỏi rồi sẽ có cơ hội gặp mặt.” Lâm Khôn vẫn như nguyên bộ dạng bình thản.

Lâm Bán Thanh nghe thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, tuy biết rằng Lâm Khôn sẽ không cho cô ấy cơ hội gặp mặt ông, nhưng nói thẳng trước mặt như vậy vẫn khiến cho cô phẫn nộ.


Cô ấy cắn răng nói: “Bác hai, bác đang muốn tạo phản sao?”
Lâm Khôn đang cười hị hị nghe thấy vậy sắc mặt lập tức trùng xuống, đột nhiên quát lên: “Lâm Bán Thanh, cháu đang nói cái gì vậy! Nhà họ Lâm không những là nhà họ Lâm của Lâm Vân, cũng là nhà họ Lâm của chúng ta! Cái gì tạo phản không tạo phản, trừ phi là bố Lâm Vân của cháu đã cho cho rằng bản thân là chủ của nhà họ Lâm? Chúng ta đều là tôi tới của ông ta?”
Lâm Khôn phẫn nộ nói đáp lại một câu, khuôn mặt Lâm Bản Thanh nhất thời xanh lại, nắm chặt tay thành quyền.

Chung quy thì cô ấy còn quá trẻ, vài câu nói của Lâm Khôn đã bị kích động, không khống chế nổi tâm trạng của bản thân, bị Lâm Khôn trách mắng một câu, nhất thời rơi vào thế bất
loi.

Đối với kiểu giao chiến thế này Lâm Khôn đã là một tên lão luyện, sau khi trách mắng Lâm Bán Thanh một câu, ông ta cười híp mắt trở lại.

Lâm Khôn nói: “Bác biết cháu gái Bản Thanh lo lắng cho an nguy của ông cụ, cháu yên tâm đi, ông cụ cũng là bác cả của bác, bác cũng như cháu lo lắng cho ông ấy! Đây không, bác đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất nước M, nhanh chóng đưa ông cụ đến nước M, tiếp nhận trị liệu tốt nhất, bác tin không lâu sau ông cụ sẽ tỉnh trở lại.”
“Bác!” Lâm Bản Thanh thở hổn hển.

Cô ấy hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Vậy thì không khiến cho bả hai bận tâm nữa rồi, bệnh của ông, cháu và bố đã tìm được người người chữa trị, không cần phải đi nước M, chỉ cần một khoảng thời gian nữa, ông sẽ tự nhiên tỉnh lại, đến lúc đó tất cả yêu ma quỷ quái cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp!”
Lâm Khôn cười ha ha: “Cháu gái Bán Thanh, cháu vẫn còn quá trẻ, tình hình hiện tại của ông cụ, căn bản là trong nước không có thể chữa trị được, cháu đừng để người khác lừa!”
“Chuyện cháu bị lừa không có gì to tát, ông cụ có liên quan đến sự tồn vong của cả nhà họ Lâm, vì thế bệnh của ông ấy không thể để người khác tùy tiện trị liệu, huống hồ là đến việc tiếp xúc cũng không thể để anh ta tiếp tiếp xúc ông cụ, nếu không rất dễ trở thành tai họa!”
Bộ dạng suy nghĩ cho ông cụ của Lâm Khôn khiến Lâm Bản Thanh tức đến ngứa răng.


Lâm Bán Thanh nói: “Cho dù là thế nào, cháu cũng phải gặp ông, ít nhất là xác định được an toàn của ông, cháu có quyền quyết định ông sẽ tiếp nhận điều trị của ai, không có sự đồng ý của cháu, ai cũng không được đưa ông đến nước M!”
Lâm Khôn cười nhạt: “Cháu gái Bản Thanh, đây là nhà họ Lâm, chứ không phải một gia đình nhỏ dưới đáy xã hội, ông cụ là ông của cháu không sai, nhưng cũng là chủ nhân của cả nhà họ Lâm, là mấu chốt cho sự tiếp tục giàu mạnh của nhà họ Lâm, cháu còn quá nhỏ, lúc bố cháu không có mặt, thì sự an toàn của ông cụ là trách nhiệm của bác.”
Nhưng mà, nếu như cháu muốn gặp mặt ông cụ, đương nhiên có thể bác hại đây sẽ gọi người người chuẩn bị, bây giờ ông cụ đang mắc bệnh truyền nhiễm, mà cháu là tương lai của nhà họ Lâm chúng ta, cháu không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, đợi chuẩn bị xong xuôi thì sẽ để cháu gặp ông cụ, cháu thấy thế nào?”
Lâm Bán Thanh nghe xong hơi bất ngờ, tuy biết rằng Lâm Khôn chỉ đang kéo dài thời gian, nhưng Lâm Khôn đã nói như vậy, cô ấy cũng không tìm được lý do nào tốt hơn..

Lâm Khôn thấy cô ấy do dự, tiếp tục cười nói: “Cháu gái Bán Thanh, lo cho ông cụ cả ngày trời, cháu chưa kịp ăn cơm phải không, đi, đến nhà bác hai, bác hai bảo bác gái chuẩn bị cơm cho cháu ăn, đúng lúc có một người trẻ rất ngưỡng mộ cháu, bác hai giới thiệu với cháu, tin rằng hai đứa có thể tiếp xúc vui vẻ”
Lâm Bán Thanh nghe thấy vậy nhất thời muốn từ chối.

Nhưng lúc này, Tiêu Sách mới nhẹ giọng nói: “Đồng ý ông ấy.”
Lâm Bản Thanh ngây người, không biết vì sao Tiêu Sách bảo cô đồng ý, có thể đảm bảo Lâm Khôn mời cô đến nhà ăn cơm tốt, tuyệt đối không phải có lòng tốt.

Nhưng đến cuối cùng Lâm Bán Thanh do dự, vẫn quyết định tin tưởng Tiêu Sách: “Được! Vậy thì làm phiên bác hai rồi, nhưng sau khi ăn tối, cháu hy vọng có thể gặp ông!”
“Đương nhiên, cháu gái Bán Thanh, cháu cứ yên tâm.” Lâm Khôn cười nói.


Nếu như đã quyết định, Lâm Bán Thanh cũng không do dự mà đưa Tiêu Sách, Long Ngũ, Long Thất, ba người bọn họ đi cùng với đám người của Lâm Khôn đi đến nơi ở của Lâm Khôn.

Mặc dù Tiêu Sách đã biết “bản đồ địa hình nhà Lâm Bán Thanh, biết rằng nơi ở của các người cốt cán trong họ đều rất khoa trương, nhưng khi Tiêu Sách thật sự bước vào những sân rộng như thế này, thì mới phát hiện anh đã đánh giá thấp sự giàu có của nhà họ Lâm.

Sân nhà Lâm Khôn không những to, mà còn được bài trí một cách trang hoàng, chỉ có thể dùng từ xa hoa để miêu tả.

.

Bình Luận (0)
Comment