Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 180


Ba chiếc xe tải lớn chạy đến, dừng ngang trên đường, tạo thành ba lớp phòng thủ, chặn hết cả con đường.

Sau đó, bánh xe của ba chiếc xe tải bị dỡ ra để không cho chúng di chuyển.

Như vậy vẫn chưa đủ, Lâm Hạo Bằng trực tiếp ra lệnh bảo người lấy xăng đổ lên xe tải, rồi đốt lửa lên.

Phụt!
Ngọn lửa cháy lên rừng rực, chiếu rọi bầu trời u ám thành sáng rực, còn Lâm Khôn dẫn theo khoảng năm mươi người đứng ở phía trước ba chiếc xe tải.

Cuối cùng, đoàn xe của Lâm Khôn đã chạy đến.


Bởi vì đường đã bị phong toả, đám người Lâm Hạo Bằng chặn đường, đoàn xe của Lâm Khôn không thể không dừng lại.

Lâm Khôn kéo cửa kính xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn đám người Lâm Hạo Bằng, thản nhiên nói: “Anh hai, anh đang làm gì vậy?”
“Hừ! Đừng gọi tao là anh hai, tạo cảm thấy rất mất mặt!”
Lâm Hạo Bằng hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Lâm Khôn, tao thật sự không ngờ mày lại thật sự làm ra chuyện này! Rốt cuộc Lâm Nhạc đã cho mày lợi ích gì, đáng để mày bán đứng cả nhà họ Lâm? Mày không cảm thấy có lỗi với tổ tiên nhà họ Lâm sao?”
Lâm Khôn nghe thấy, cười khẩy một tiếng, nói: “Lâm Hạo Bằng, anh nói vậy là có ý gì, sao tôi không hiểu gì hết vậy? Sao tôi lại có lỗi với tổ tiên nhà họ Lâm chứ? Lâm Nhạc không phải là người nhà họ Lâm sao? không phải là bác hại của anh à?”
“Đã đến lúc này rồi, mày còn già mồm! Lâm Khôn, tạo khinh thường mày, mày có gan làm chuyện có lỗi với nhà họ Lâm, mà không có gan thừa nhận sao?”
“Thừa nhận cái gì? Tôi có gì không dám thừa nhận chứ? Tôi không phải là muốn tốt cho nhà họ Lâm sao.

Nhà họ Lâm đã sụp đổ rồi, giàu có khiến các người mất đi tham vọng, chỉ muốn trải qua cuộc sống yên ổn, như vậy sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề...!Nhà họ Lâm chỉ có cải cách mới có thể tiếp tục tồn tại được!”
“Khốn kiếp! Già mồm át lẽ phải, mày sống tốt quá rồi nên muốn tìm cái chết thì cũng đừng kéo theo cả nhà họ Lâm!”
“Ha ha ha ha, Lâm Hạo Bằng, nói mấy lời vô dụng này làm gì, anh tưởng như vậy là có thể ngăn cản chúng tôi sao? Xuống xe hết cho tôi, dọn sạch chướng ngại vật cho tôi! Ai dám ngăn cản thì cứ ra tay!”
Lâm Khôn hừ lạnh một tiếng, bỗng chốc mấy chục chàng trai cường tráng xuống từ hai mươi mấy chiếc xe, hùng hổ đi về phía Lâm Hạo Bằng.

Sắc mặt của Lâm Hạo Bằng thay đổi, bảo vệ Lâm Bán Thanh ở sau lưng, hét lên: “Lâm Khôn, mày dám!”
“Tôi có gì mà không dám chứ? Tôi đang vội đến sân bay, đừng cản trở tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Hai tay Lâm Khôn khoanh trước ngực, cười lớn nói.

Sắc mặt của Lâm Hạo Bằng càng trở nên khó coi hơn.


Lâm Bán Thanh mau chóng mở miệng nói: “Bác cả, bảo mọi người đừng xung đột với bọn họ! Bọn họ muốn dọn sạch vật cản, chúng ta cứ tiếp tục tạo ra vật cản, bọn họ dọn sạch thì càng rắc rối hơn.”
Lâm Hạo Bằng nghe thấy thì mắt sáng lên: “Bác biết phải làm thế nào rồi.”
Thấy Lâm Hạo Bằng nhanh chóng sắp xếp, Lâm Bán Thanh nhíu mày nhìn đoàn xe của Lâm Khôn, mở miệng nói: “Tình hình có vẻ không đúng, Lâm Triệt không có ở đây, Thẩm Điền cũng không có ở đây, những người mà Thẩm Điền dẫn đến cũng không có ở bên này.”
Sắc mặt Lâm Hạo Bằng thay đổi, mau chóng gọi điện thoại cho con trai mình, biết được bên kia không có vấn đề gì, ông ta nhíu mày lại.

“Bản Thiên, ý cháu là ông cụ không có ở trong đoàn xe của Lâm Khôn sao? Bọn họ thật sự lựa chọn đi đường núi sao?” Lâm Hạo Bằng vội nói.

Lâm Bản Thanh gật gật đầu: “Dù cho ông cụ có ở đây hay không, thì hôm nay cũng không thể để Lâm Khôn rời khỏi đây! Cứ duy trì đừng xung đột, kéo dài thời gian! Bên kia chỉ có thể trông chờ vào Long Đại thôi...”
Lúc này, Tiêu Sách vẫn còn đang nghỉ ngơi trong nhà của Lâm Bán Thanh.

Cánh tay Long Thất bị thương, dùng băng gạc treo trên cổ, nhưng vẫn gấp gáp đi qua đi lại, sắc mặt vô cùng lo lắng.

“Long Thất, tình hình bên Bán Thanh sao rồi?” Tiêu Sách bình tĩnh hỏi.


“Đã gặp nhau rồi, nhưng cô cả đã làm theo yêu cầu của anh, không xung đột với Lâm Khôn, chỉ kéo dài thời gian của bọn họ, Lâm Khôn dường như cũng không để tâm, cũng đang kéo dài thời gian.”
Tiêu Sách ung dung cười: “Vốn dĩ chỉ là diễn kịch với nhau mà thôi, đó không phải là nơi quan trọng, biết được tình hình của bên khác chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
“Vậy thì tiếp tục đợi! Tôi không tin bọn họ lại kiên nhẫn đến vậy.”
Nói xong, Tiêu Sách lột một tép cam ném vào miệng, vẻ mặt nhàn nhã.

Long Thất tiếp tục sốt ruột đi lại, khoảng năm phút sau, cô ta đột nhiên đưa tay lên tai nghe, sắc mặt lộ ra vẻ kích động.

“Có tình hình rồi! Vị trí bốn mươi lăm độ hướng đông bắc phát hiện có người lên núi! Tổng cộng khoảng mười mấy người!” Long Thất vội nói..

Bình Luận (0)
Comment