Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 183


Nick lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Tiêu Sách.

Bởi vì khoảng cách và sắc trời, anh ta chỉ nhìn thấy một bóng người, chứ không nhìn thấy rõ mặt của Tiêu Sách, anh ta đột nhiên lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?"
“Đại ca, anh ta tên Long Đại, là vệ sĩ của Lâm Bán Thanh, anh ta chính là người đã đánh gãy tay của Thiết Thành!”
Không đợi Tiêu Sách nói, Lâm Triệt ở phía xa đã nghe ra giọng của anh, nhanh chóng nói với Nick, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng và hận thù.

Nick nghe thấy, đột nhiên mắt sáng lên, mở miệng nói: “Thì ra anh là Long Đại! Hay lắm, tôi tính toán cẩn thận, thế mà lại tính thiếu anh!”
Tiêu Sách ung dung mỉm cười: “Nếu đã biết là tôi, thế thì các người hãy ngoan ngoãn để ông cụ Lâm lại, tôi sẽ thả các người đi, thế nào?”
"Ha ha ha ha!"
Nghe thấy lời của Tiêu Sách, Nick đột nhiên bật cười.

“Thả chúng tôi đi? Đúng là quá ngạo mạn, anh tưởng anh có thể đánh thắng Thiết Thành là rất giỏi sao? Thiết Thành cũng chỉ là đàn em mà tôi đào tạo ra mà thôi.


Nếu anh tiếp tục trốn trong bóng tối bắn lén, có lẽ còn có thể gây ra chút phiền phức cho chúng tôi, nếu anh đã bước ra, vậy thì chịu chết đi!”
Nói xong, trong rừng rậm đen tối đột nhiên truyền đến tiếng súng giảm thanh.

Không biết từ lúc nào, trong tay Nick đã xuất hiện một khẩu súng, họng súng chỉa về phía Tiêu Sách, một làn khói lờ mờ bốc lên từ chỗ họng súng.

Nick nở nụ cười, nhưng một giây sau nụ cười đó đã cứng lại.

Cảnh tượng Tiêu Sách ngã xuống mà anh ta tưởng tượng không hề xảy ra, trong khoảnh khắc viên đạn bắn ra, Tiêu Sách đã nhanh nhẹn tránh đi, không hề bị tổn thương gì.

“Sao có thể..” Mặt Nick loé lên tia hốt hoảng.

Anh ta rất chắc chắn động tác bắn súng của mình rất kín đáo, mượn sắc trời tối, Tiêu Sách không thể nào phát hiện ra sự tấn công đột ngột của anh ta.

Mà tốc độ đạn bay nhanh hơn tốc độ âm thanh nhiều, sau khi Tiêu Sách nghe thấy tiếng rồi mới tránh thì chắc chắn không thể nào tránh được, vì anh đã trúng đạn từ lâu rồi.

Vậy Tiêu Sách tránh đi bằng cách nào?
Mặt Nick tỏ vẻ không tin, đột nhiên giơ tay nhắm về phía Tiêu Sách, bắn thêm mấy phát đùng đùng.

Lần này, Tiêu Sách đã có sự chuẩn bị nên lại càng không bị bắn trúng.

Nick chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Sách chớp một cái rồi hoàn toàn biến mất, không biết đã trốn ở phía sau gốc cây nào.

Lúc đó, trong lòng Nick đột nhiên dâng lên sự bất an mãnh liệt.


Sự bất an đó thôi thúc anh ta mau chóng tìm nơi ẩn náu, nên anh ta nhanh chóng nhào qua một bên nhanh như cắt, nhưng rốt cuộc thì động tác của anh vẫn chậm hơn một chút.

Anh ta cảm thấy cánh tay phải đặt truyền đến sự đau đớn, một cây đinh sắt đã lướt qua da thịt anh ta.

Nếu không phải anh ta nhanh chóng ẩn náu, có lẽ cây đinh sắt này đã đâm xuyên vào tim anh ta rồi, chứ không chỉ là khiến tay anh ta bị thương nhẹ.

“Quả nhiên là cao thủ, phản ứng rất nhanh.”
Tiêu Sách trốn sau thân cây, cười nhạt thì thầm, nhưng không biết rằng lúc này, trong mắt Nick, phản ứng của anh lại nhanh đến khiến người khác tuyệt vọng.

Trên thực tế, Tiêu Sách không phải là nghe thấy tiếng súng rồi mới tránh né, mà là vào giây phút anh nhìn thấy cánh tay Nick rung rung, anh đã trốn đi rồi.

Từ đầu, Tiêu Sách đã biết trên người bọn họ có thể sẽ có súng, nên vẫn luôn đề phòng.

Thậm chí lúc anh lộ ra trước tầm mắt của Nick, thì cũng tránh khỏi tầm mắt của đám người Lâm Triệt, như vậy sẽ tránh bị đám người Lâm Triệt bắn lén.

Dù sao, Tiêu Sách là cao thủ ở phương diện này, đương nhiên là sẽ không thất thủ.


Thấy Nick đã lấy súng ra bắn, Tiêu Sách cũng không nương tay nữa.

Những người này ra tay tàn độc, nếu có thể giết anh thì chắc chắn sẽ không cho anh một con đường sống để trở về, nương tay với bọn họ chính là không chịu trách nhiệm với bản thân mình.

Ánh mắt của Tiêu Sách lạnh lùng, trong hoàn cảnh mờ tối, cơ thể của anh lại nhúc nhích lần nữa, bất ngờ ném định sắt trong tay ra.

Anh không lựa chọn tấn công Nick, bởi vì anh hiểu rõ, với bản lĩnh của Nick, trong tình huống anh ta đã chuẩn bị đầy đủ, muốn tấn công anh ta là chuyện rất khó.

Vì vậy, đám người Thẩm Điền, Lâm Triệt xui xẻo rồi.

Trong đêm tối, những cây đinh sắt được Tiêu Sách ném ra còn khủng khiếp, còn khó tránh né hơn đạn..

Bình Luận (0)
Comment