Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 304


Khi Quản Trạch Nguyên nghe thấy những lời này, lạnh lùng hừ một tiếng.

Nếu đã quyết định ăn quỵt, Quản Trạch Nguyên cũng thản nhiên, lạnh lùng cười nói: “Mày là cái thá gì? Cái thứ rác rưởi chưa từng nghe qua tên như mày, lại dám kêu Quản Trạch Nguyên tao quỳ xuống xin lỗi chúng mày? Ai chứng minh trận đấu của tao với mày? Chúng mày dám vu khống tao à? Hai trăm vạn cũng đừng mơ có!”
“Ha ha, xem ra, cậu chủ quan không định quỳ xuống xin lỗi rồi.” Tiêu Sách lạnh lùng cười nói.

“Quỳ con mẹ mày...”
Quản Trạch Nguyên chưa nói xong, đã thấy Tiêu Sách đột nhiên di chuyển.

Quản Trạch Nguyên hoàn toàn không nghĩ tới trong hoàn cảnh như vậy, Tiêu Sách lại dám chủ động ra tay, anh ta nhất thời không phản ứng kịp, trong nháy mắt đã bị một cước của Tiêu Sách đá vào ngực, dội ngược về phía sau.

Nhưng thực tế, với sức mạnh của Tiêu Sách, cho dù anh ta có chuẩn bị trước đi chăng nữa, cũng không thể tránh được.


Anh ta bị dội ngược về phía sau, ngã vào trong đám côn đồ, được mọi người vội vàng đỡ lấy, lúc này không được vồ ếch, những sắc mặt lại vô cùng tái nhợt.

Anh ta nghiến răng, nén chịu cơn đau, tức giận quát: “Dám đảnh tạo? Đánh chết nó cho tao! Đánh chết tao sẽ chịu trách nhiệm, lên cho tao!”
Anh ta hét xong, đảm côn đồ đủ loại màu tóc đỏ lập tức di chuyển, xông về phía ba người Tiêu Sách, Cố Minh và Phương Bác, mặc dù không có vũ khí trong tay, nhưng khí thế của nhiều người gặp lại cũng mạnh.

Tiêu Sách cười ha ha, đúng lúc anh đang thiếu tiền, nên không thể để cho Quản Trạch Nguyên quyt nợ được.

Đừng nói lúc này chỉ là một đám xã hội đen, cho dù ai tới cũng vô dụng, hôm nay nhất định phải để Quản Trạch Nguyên giao tiền ra, sau đó quỳ xuống xin lỗi bọn họ mới được.

Đảm xã hội đen lao tới, Tiêu Sách cũng chủ động chào đón bọn họ.

Và giây tiếp theo, anh giống như một con sói đang lao về phía bầy cừu vậy, trong lúc đưa tay rồi nhấc chân lên, nhất định phải có một tên ôm ngực gục xuống, kêu la thảm thiết.

Quản Trạch Nguyên thậm chí còn không nhìn rõ các đòn đánh của Tiêu Sách, chỉ nhìn thấy những người mà anh ta gọi đến, từng người lần lượt ngã xuống, kêu la thảm thiết và không đứng dậy được nữa.

Chỉ trong vài nhịp thở, Tiêu Sách giống như đánh nhau với những đứa trẻ trong nhà trẻ vậy, khiến cho tất cả những người mà anh ta dẫn theo đều nằm xuống hết.

Chỉ còn lại ba tên xã hội đen không tức giận, nên xông lên chậm nhất thôi, giống như cây gỗ khô héo trong gió mùa thu vậy, đứng ở đó run rẩy với vẻ mặt kinh hãi.

Ba người bọn họ tay chân cứng đờ, sao dám xông về phía Tiêu Sách nữa, Tiêu Sách ở trong mắt bọn họ, giống như một Đại Ma Vương bất khả chiến bại vậy, sợ tới mức phải quay đầu bỏ chạy.


Khi bọn họ chạy đi rồi, lập tức chỉ còn duy nhất Quản Trạch Nguyên đứng đó.

Khuôn mặt của Quản Trạch Nguyên lộ rõ vẻ kinh hãi, như thể là thấy ma vậy, anh ta đúng chuẩn là một công tử nhà giàu, cũng đã làm không ít việc như đi bắt nạt kẻ yếu, hành hung trẻ em cũng thường xuyên làm.

Nhưng cho đến giờ phút này, sau khi nhìn thấy Tiêu Sách trừng trị đám côn đồ mà anh ta gọi đến, Quản Trạch Nguyên cuối cùng cũng biết chính xác cái gọi là hành hung trẻ em là như thế nào.

Anh ta thậm chí còn nghi ngờ rằng, những tên xã hội đen mà anh ta gọi tới đều là diễn viên hạng A, là đang phối hợp diễn với Tiêu Sách!
Cho dù là một đám trẻ con, cũng không nên bị giải quyết dễ như trở bàn tay như vậy chứ? Cho dù là khi anh ta đánh một bầy thỏ cũng không nên dễ dàng như vậy chứ?
Nhưng dù sao chăng nữa, Tiêu Sách thật sự đã giải quyết sạch sẽ những trợ lý mà anh ta gọi tới rồi.

Thấy Tiêu Sách đi về phía anh ta với nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt, Quản Trạch Nguyên lập tức run rẩy, sợ sệt nói: “Anh đừng qua đây, tôi đưa anh tiền! Tiền thua cược bốn trăm vạn, tôi trả anh.”
Tiêu Sách nghe vậy, lập tức dừng lại.

Anh cười nói: “Làm như vậy sớm đi không phải tốt rồi sao? Cứ để tôi phải ra tay, bốn trăm vạn này đối với cậu chủ quan mà nói, chắc chỉ như hạt thóc nhỏ thôi, cũng đừng vì chuyện cỏn con này mà sứt mẻ tình cảm chứ?”

Lúc này trong lòng Quản Trạch Nguyên thật sự rất muốn nôn, cái gì mà bốn trăm vạn này đối với anh ta chỉ là một hạt thóc chứ, anh ta chỉ là một phú nhị đại thôi, bốn trăm vạn cũng không phải là số tiền nhỏ nhé!
Nhưng mặc dù trong lòng đang sôi máu, nhưng vẫn tốt hơn là bị đánh một trận sau đó vẫn phải đưa tiền.

Anh ta run rẩy, nhập số tiền nợ mà Tiêu Sách nói, chuyển xong bốn trăm vạn, sau đó anh ta nói: “Tôi...!tôi có thể đi được chưa?”
Nhìn thấy bốn trăm vạn đã chuyển vào tài khoản, vẻ mặt Tiêu Sách lập tức lộ rõ sự vui sướng.

Anh ngẩng đầu nhìn Quản Trạch Nguyên một cái, thản nhiên nói: “Muốn đi? Tất nhiên, anh quỳ xuống xin lỗi anh Cố xong là có thể đi rồi, tôi là một người lương thiện, không phải làm khó anh đâu.”
Quản Trạch Nguyên nghe vậy, mặt lập tức biến sắc.

Anh ta nghiến răng nói: “Tiền tôi đã đưa cho anh rồi, các anh cũng đừng có quá đáng quá! Quản Trạch Nguyên tôi cũng là một người có máu mặt ở cái thành phố Giang Lăng này, tôi hoàn toàn trở mặt như vậy đối với ai cũng chẳng có lợi gì?”
Tiêu Sách nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng hừ một tiếng..

Bình Luận (0)
Comment