Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 334

"Ha ha, thằng nhóc này xem như là tự bê đá đập vào chân mình rồi, số tiền vừa thắng được kia không những phải trả lại mà còn bị đánh cho tơi bời ba trận!" 

"Lúc nãy kiêu căng như thế, đợi lát nữa không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta được!" 

Đám người họ la hét, Tiêu Sách lại chẳng thèm để ý chút nào, ngược lại lại vui vẻ vì hành động của mình, trong mắt anh, đám người ở dưới đài kia có ầm ĩ hơn đi nữa thì cũng phải đưa tiền cho mình mà thôi. 

"Anh Tiêu Sách!" 

Đúng lúc này một giọng nói lo lắng vang lên, người đến chính là Ôn Liễu. 



“Ôn Liễu?” Tiêu Sách nhìn vào mắt Ôn Liễu, thấy trong mắt cô toàn là nỗi lo lắng, cười nhẹ một cái. 

"Hừ! Ôn Liễu, cô còn dám tới đây, bạn trai tốt của cô đánh Từ Thuy bị thương rồi, cô tiêu đời rồi, nhà họ Lăng của các cô cũng tiêu đời rồi!" 

Lúc này, Dư Vi lạnh lùng nói. 

"Cái gì? Thằng nhóc ngạo mạn đó là bạn trai của Ôn Liễu?" 

"Ha ha, thảo nào tôi không biết nó, hóa ra nó vốn không phải là thành viên của Hội Thương mại Giang Lăng chúng ta. Nó chỉ đến với tư cách là con rể của nhà họ Lăng" 

"Thằng nhóc này chỉ là con rể nhà họ Lăng, mà dám ngạo mạn như vậy, nhà họ Lăng không bảo vệ nổi cậu ta rồi!" 

"Nhà họ Lăng bảo vệ bản thân họ còn không xong, còn bảo vệ cậu ta? Tôi nghĩ rằng sau ngày hôm nay, không chỉ thằng nhóc này sẽ bị dạy dỗ nghiêm khắc, mà nhà họ Lăng cũng khó có thể tồn tại nữa." 

Giọng nói của đám đông truyền đến tai Tiêu Sách, ngay lập tức Tiêu Sách không khỏi cau 

mày. 

Lý do khiến anh bước lên sân khấu để đối đầu với đám người này, thứ nhất là vì Từ Thuy thách thức anh, thứ hai là vì anh ta cảm thấy rằng có thể kiếm được thêm một khoản, lời 

được một ít tiền. 

Anh không muốn vì bản thân anh mà liên lụy đến nhà họ Lăng. 

Nhưng bây giờ, rõ ràng những gì anh làm đã ảnh hưởng đến nhà họ Lăng, cho dù lúc này Tiêu Sách đứng ra nói rằng mọi chuyện không liên quan đến nhà họ Lăng, e rằng cũng vô ích. 

"Anh Tiêu Sách... anh, đừng đầu với họ, nhỡ đầu bị thương..." 

Ôn Liễu cũng nghe thấy lời bình luận của người khác, cô cau mày nhưng không đáp lại, thay vào đó cô lo lắng nói với Tiêu Sách, muốn Tiêu Sách đi xuống. 

Dù cô biết thực lực của Tiêu Sách không hề yếu, Tiêu Sách đã ra mặt vì có vài lần. 

Nhưng bây giờ Tiêu Sách đang phải đối mặt với những vệ sĩ hàng đầu đó, hầu hết những người đó đều là cựu chiến binh chuyên nghiệp, hoặc các lính đánh thuê mạnh mẽ, những người đấu quyền anh đen ngầm, nhỡ đầu Trần Kiếp Vì vậy mà bị thương, chắc chắn cô sẽ rất đau lòng. 

"Ha ha, sao, thấy xót bạn trai cô hả? Đã muộn rồi, nếu trách thì trách bạn trai có quá ngạo mạn, còn có ba ván, nó không muốn đánh cũng phải đánh!" 

"Đúng vậy, bây giờ nhận thua thì cũng muộn rồi!" 

"Anh Tiêu Sách..." 

Tiêu Sách thấy Ôn Liễu có vẻ lo lắng, nhưng không thể mở miệng nói với cô rằng cái bọn rác rưởi này hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, không cần phải lo lắng cho anh. 

Anh chỉ có thể gửi cho Ôn Liễu biểu cảm hãy yên tâm. 

Sau đó, anh nhìn đám đông đang hoang mang hóng hớt, lạnh lùng nói: "Nói nhảm gì vậy? Ông đây nhận thua? Còn ba ván nữa. Mau lên đi. Mấy người nghĩ ông đây sẽ thua hả? Haha, hôm nay ông đấm cho mấy người dập mặt! " 

"Mẹ nó, ngạo mạn!" 

"Thằng nhóc này điên rồi!" 

"Phạm Tăng, để vệ sĩ của anh dạy dỗ nó một cách nghiêm khắc, đấm vỡ mồm nó!" 

Nhìn thấy Tiêu Sách ngạo mạn như vậy, Phạm Tăng lập tức hừ một tiếng, liếc nhìn vệ sĩ của mình, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng lên dạy cho Tiêu Sách một bài học. 

“Đừng làm tôi mất mặt, chỉ cần anh không đánh chết nó, anh muốn đánh thế nào cũng được!” Phạm Tăng lạnh lùng nói. 

Tên vệ sĩ thấp bé cường tráng nghe lời, gật gật đầu, cuối cùng cũng lên sân khấu, anh ta quan sát Tiêu Sách, không để ý quá nhiều, thả lỏng toàn thân. 

Mặc dù trước đó Tiêu Sách đã đánh bại ba người là Từ Thuy, Phạm Tăng, Tiểu Kiệt, nhưng theo anh nhìn nhận, những cậu ấm này cũng chỉ là có rèn luyện nhiều hơn người thường một chút, những người như vậy, một mình anh có thể cân được mười người. 

Nên Tiêu Sách còn không cần phải nghiêm túc.
Bình Luận (0)
Comment