Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 468

Chuyện bố mẹ mất, Tiêu Sách trước giờ vẫn không hiểu lý do. Lúc này nhìn thấy gia đình Thủy Oan hạnh phúc ấm áp, trong lòng Tiêu Sách lại thoáng dấy lên một tia hoài nghi. Vụ tai nạn giao thông năm đó, liệu có thật sự là ngoài ý muốn hay không. 

Nhưng mà, chuyện này Tiêu Sách cũng chỉ có thể chôn chặt trong đáy lòng, chờ sau này có cơ hội anh nhất định phải điều tra cho rõ ràng để cháy nhà lòi mặt chuột. Còn bây giờ, dĩ nhiên là phải xử lý chuyện trước mắt cho tốt đã. 

Nhìn người đàn ông đứng trầm ngâm trong sân, Ôn Liễu bỗng dưng cảm thấy từng đợt thảng thốt. 

Đã rất lâu rồi cô ta không có cảm giác như này. 

Dù sao, người đàn ông trước mặt này thật sự là quá mức xuất sắc. 

Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì chỉ e là bản thân cô ta cũng sẽ không tin được, một bệnh nhân bị ung thư giai đoạn cuối, các tế bào ung thư đã lan khắp cả cơ thể rồi lại được người đàn ông trước mặt này chữa khỏi. 

Trong một thoáng, Tiêu Sách trong mắt cô ta lại lần nữa trở nên rất thần bí. 

Vốn dĩ Ôn Liễu cảm giác mình đã hiểu rất rõ Tiêu Sách, cô ta cũng biết anh xuất thân từ trong quân đội cũng biết chút võ thuật, hơn nữa cô ta cũng đã nhiều lần chứng kiến sức mạnh kh ủng bố của anh rồi. 

Nhưng mà vào lúc này, còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà Tiêu Sách đã chữa khỏi bệnh cho bố của Thủy Oa, một người trước đó đã bị các tế bào ung thư kia lan khắp cả cơ thể. Trong lúc nhất thời, Ôn Liễu cũng không biết rốt cuộc Tiêu Sách còn bao nhiêu bản lĩnh mà cô vẫn chưa biết nữa đây? 

Trong lúc nhất thời, Ôn Liễu lại nhìn người kia tới ngây ngẩn. 

Hình như cảm nhận được ánh mắt của Ôn Liễu đang nhìn, Tiêu Sách chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi, nở nụ cười nhẹ với người kia. 

Dĩ nhiên là anh không cảm nhận được tâm tư của Ôn Liễu, chỉ là cảm thấy ánh mắt của Ôn Liễu tối nay hơi kỳ lạ, nhưng mà anh cũng không có để ý lắm. 

Tiêu Sách cũng không tới quấy rầy Thủy Oa một nhà đoàn tụ, chỉ là quay trở lại phòng của mình. 

Bởi vì Thủy Oa hiểu lầm nên sắp xếp cho anh với Ôn Liễu ở chung một phòng, lúc này khi quay trở lại vào phòng, Tiêu Sách mới nhận thức được vấn đề này. 

"Cô ngủ trên giường đất đi, tôi ngủ trên giường..." Tiêu Sách chỉ chỉ vào cái giường được làm bằng mấy mảnh gỗ, sau đó nói với Ôn Liễu. 

Mặc dù Tiêu Sách không phải là kiểu quân tử gì, quả thật là cũng có chút ấn tượng tốt với Ôn Liễu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tùy tiện làm gì cô gái ở trước mặt này của mình cả. 

Anh, tự có nguyên tắc riêng của mình. 

"Anh Sách, nhiệt độ ở đây thật sự là quá thấp, anh ở trên giường nhất định sẽ bị cảm, hay là chúng ta mỗi người nằm một bên, thế nào?" 

Lúc nhìn thấy Tiêu Sách muốn đi ngủ ở giường gỗ, Ôn Liễu cảm thấy có chút cảm động, nhưng mà dù sao nhiệt độ ở trên giường quá lạnh, cô ta có chút không nở. 

"Ha?" 

Tiêu Sách có hơi bất ngờ, anh thật sự không ngờ Ôn Liễu sẽ chủ động mời anh lên giường ngủ. Anh sững sờ nhìn Ôn Liễu, có hơi trầm tư. 

Nhưng mà Tiêu Sách cũng không có từ chối. 

Dù sao thì nhiệt độ trên giường đất sẽ ẩm hơn nhiều so với giường gỗ, anh cũng không phải kiểu người bị cuồng ngược đãi bản thân. 

Chỉ là, lúc anh leo lên giường nằm xuống lại cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra trên mặt của Ôn Liễu rất rõ, nhiệt độ cơ thể cũng đã tăng cao suốt một quãng thời gian, khắp cả người đều tỏa ra một cảm giác lạ thường. 

Tiêu Sách thấy lòng mình nóng hừng hực. 

Ôn Liễu ở trước mặt xinh đẹp vô cùng, kể cả là dựa vào ánh đèn lay lắt khi cũng khiến anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng. 

Giống như một đóa sen nhẹ nhàng thanh khiết mới vừa chớm nở nét diễm lệ cũng từ từ tỏa ra, kéo theo giọt sương mai tươi mát khiến người khác cảm giác được một loại cảm giác rất mê hồn. 

Mỗi một tấc da thịt trên người Ôn Liễu đều trở nên quyến rũ, mê hoặc như thế. Bên trong từng thớ thịt đó dường như có thể vắt ra nước, vô cùng căng mọng. 

Lại cộng thêm không gian giường đất nhỏ hẹp, mùi thơm trên người Ôn Liễu lại tỏa ra khắp cả phòng, khiến Tiêu Sách say sưa trong lòng. 

Trong lúc nhất thời, Tiêu Sách nhìn đến ngây ngốc. 

Mặc dù trong lòng anh biết, Ôn Liễu cũng không phải là người con gái đẹp nhất mà từ trước tới giờ anh đã gặp, nhưng mà Ôn Liễu đích thị là một cô gái đơn thuần nhất mà anh đã từng gặp. 

Anh có thể cảm nhận được trong thâm tâm Ôn Liễu cũng có ý ngưỡng mộ mình. 

Huống hồ, Ôn Liễu còn là hoa khôi của trường học đẳng cấp, cô vô cùng xinh đẹp, cả người đều tràn đầy ý chí tiến thủ, cho dù là ai gặp cũng đều sẽ rung động. Kể cả là Tiêu Sách cũng 

Lúc này, ánh mắt của hai người vô tình lại đan vào nhau, cứ như là nam châm hại cực không ngừng bị hút lấy nhau, không ngừng tỏa ra tia lửa tình yêu. 

Trong một thoáng, cả hai quên mất tất cả mọi thứ ở ngoài kia. 

Mà vị trí của hai người, cũng không ngừng di chuyển tới gần nhau. 

Khoảnh khắc tiến lại gần nhau đó, với lực hấp dẫn to lớn từ hai phía, cuối cùng vào ngày đông lạnh giá này, cả hai cũng chặt chẽ ôm lấy nhau, cảm nhận được thân nhiệt của đối phương.
Bình Luận (0)
Comment