Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 486

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ là Tiêu Sách còn là ân nhân cứu mạng của ông ta, ông cụ Triệu cũng không tiện làm khó Tiêu Sách, chỉ đành đứng giữa hòa giải cho Tiêu Sách và Triệu Mai Nhi... 

Cảm nhận được nỗi băn khoăn trong lòng ông cụ Triệu, Tiêu Sách chỉ thản nhiên bật cười. 

"Nếu mọi người đã muốn xem thực lực của tôi như vậy, vậy đương nhiên không thành vấn đề rồi!" 

Tiếu Sách đảo mắt nhìn vài người bên cạnh, sau đó khinh thường nói: "Theo khuôn phép cũ, cuối cùng sẽ trở nên kém cỏi, chưa nói đến có người cả đời cũng khó bước vào ngưỡng cửa cao thủ hạng nhất, lẽ nào bọn họ cũng phải dựa theo khuôn phép cũ cả đời hay sao?" 

"Trên chiến trường, tình thể thay đổi trong chớp mắt, chỉ có trong thời gian ngắn nhất đánh ra lực sát thương mạnh nhất, thuận theo sự thay đổi trên chiến trường mới có thể sống sót đến cuối cùng..." 

Nói xong, Tiêu Sách bèn lấy một cây định trên người mình ra, đặt trong lòng bàn tay, sau đó nói với Triệu Mai Nhi: "Mặc dù cây định trong tay tôi không sắc bén bằng thanh bảo hiểm có sức mạnh vô địch của cô, nhưng cây đinh sắt trong tay tôi có thể tạo ra lực sát thương giống như vậy." 

Dứt lời, Tiêu Sách cũng không thèm nhìn Triệu Mai Nhi lấy một cái, nội lực trong cơ thể anh bừng bừng bừng ra khỏi bàn tay, sau đó cổ tay chợt run lên, rót nội lực vào trong cây định sắt rồi vụt ra khỏi tay anh. 

Lúc Tiêu Sách phóng cây đinh sắt này ra, Triệu Mai Nhi, Triệu Chính Quốc và Thủy Oa đều không nhìn thấy rõ rốt cuộc cây định này bay ra như thế nào, chỉ nghe thấy "vút" một tiếng, sau đó cũng không còn âm thanh gì nữa. 

Mọi người vội rời khỏi chỗ, chạy đến phía trước cái cây to phải hai người ôm mới hết trước mặt Tiêu Sách, tranh nhau xem lực sát thương do cây đinh sắt trong tay Tiêu Sách tạo thành. 

Trong dự đoán của Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu, cây định này của Tiêu Sách cùng lắm cũng không xuyên hết qua cái cây đó được, hiệu quả mang lại cũng sẽ không lớn hơn hiệu quả do thanh kiếm sắc bén của Triệu Mai Nhi tạo ra. 

Dù sao thì chiêu cuối cùng trong cả bộ kiếm pháp của Triệu Mai Nhi, đó là chiêu tích lũy sức mạnh trong cả bộ kiếm pháp, vì vậy mới có thể tạo ra một chiêu kinh khủng như vậy. 

Đây còn bởi vì thanh kiếm sắc bén trong tay Triệu Mai Nhi là thanh kiếm nổi tiếng mà ông cụ Triệu làm đủ mọi cách để có được, là thanh kiếm quý nhất trong các loại kiếm, sức mạnh của bảo hiểm không có gì sánh bằng, hơn nữa còn được phối hợp với kiểm pháp nội khí, nếu không thì không thể nào tạo ra lực sát thương lớn như vậy. 

Cảm thấy vô cùng thắc mắc, mấy người đó đến trước cái cây to, tìm dấu vết của cây đinh sắt do Tiêu Sách phóng ra. 

"Vậy mà lại hoàn toàn xuyên vào trong thân cây rồi, thế này phải cần rất nhiều sức lực..." 

Ông cụ Triệu nhìn sang, thấy trên thân cây chỉ để lại một khe hở nhỏ, trong ánh mắt ông ta bỗng chốc tràn ngập vẻ kinh ngạc. 

Khe hở này quả thật quá nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy rõ, cây đinh sắt này cắm sâu vào bên trong, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ đó chính là cháu gái của ông ta chắc chắn sẽ không thể tạo ra sức công phá khủng khiếp như vậy. 

Thủy Oa cũng đang quan sát thân cây, nhưng ngay lúc này anh ta lại có suy nghĩ khác. 

Anh ta và Tiêu Sách hành động cùng nhau nhiều lần, đã từng nhìn thấy loại ám khí khủng khiếp này của Tiêu Sách, nhưng vừa rồi lúc Tiêu Sách phóng cây đinh đó ra, Thủy Oa đã phát hiện ra phương pháp phóng ám khí của Tiêu Sách mỗi lần phóng ra đều không giống nhau. 

Điều này làm cho Thủy Oa cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù không hiểu là tại sao, nhưng cây đinh sắt Tiêu Sách phóng ra có lẽ lớn hơn sức mạnh phóng ra thường ngày. 

Nghĩ đến đây, Thủy Oa lại có ý nghĩ kỳ quặc, anh ta đến đảo quanh cái cây một vòng, hy vọng sẽ có thể tìm thấy cây đinh sắt của Tiêu Sách phóng ra. 

Thủy Oa không hề ngờ đến, suy nghĩ của anh ta lại trở thành sự thật, vào lúc anh ta đảo quanh cái cây, có một cái lỗ thủng nhỏ hiện ra trước mắt anh ta, nếu không phải anh ta cần thận tỉ mỉ, sợ rằng đã không thể nào nhìn thấy được nó. 

"Ở đây, ở đây lại có một lỗ thủng nữa..." 

Thủy Oa kinh ngạc hét to lên. 

sức mạnh thật sự của chiêu này không ai hiểu rõ hơn Thủy Oa. 

Nếu như bây giờ đang ở trên chiến trường, nếu như Tiêu Sách có thể tạo ra lực sát thương lớn như vậy, có thể thấy cho dù kẻ địch có nấp trong xe bọc thép cũng sẽ bị cây định của Tiêu Sách đâm chết, lực sát thương khủng khiếp như vậy nghĩ thôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy. 

Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu sau khi nghe tiếng kêu của Thủy Oa, hai người cũng lập tức đi về phía sau cái cây. 

Khi hai người nhìn thấy cái lỗ thủng nhỏ đó đều sợ ngây người ra. 

Sau đó, hai người quan sát lỗ thủng và góc độ của lỗ thủng phía trước thân cây một lát, lúc này mới há hốc mồm ngạc nhiên. 

Hai cái lỗ thủng này cùng nằm trên một đường thẳng, có thể thấy vừa rồi Tiêu Sách chỉ tùy ý vẫy tay một cái, cây đinh sắt trong tay anh đã xuyên thẳng qua thân cây hai người ôm mới hết này, sau đó cũng không thấy tăm hơi cây định đầu. 

Hai người quan sát từ góc độ trong thân cây đi ra, lại tìm thấy đinh sắt nằm trên một cái cây cách đó không xa, hơn nữa cây đinh này đã cắm hết gốc vào trong thân cây, chỉ còn lại một cái đầu định màu đen mà thôi. 

"Đây, đây chính là sức mạnh của siêu đệ nhất cao thủ sao?" Lần này trong lòng ông cụ Triệu không còn nghi ngờ gì nữa, sự thật đã bày ra trước mắt ông ta, Tiêu Sách vừa ra tay đã làm ông ta thấy chấn động. 

Có Tiêu Sách đầy bản lĩnh ở đây, súng ống gì đó sợ rằng cũng sẽ mất đi tác dụng, bởi vì theo như ông cụ Triệu biết, vẫn chưa có bất kỳ loại súng ống nào có thể sánh được với một chiêu tùy ý này của Tiêu Sách. 

Nhìn thấy mọi người đều có vẻ mất hết hồn vía, Tiêu Sách cũng biết một chiêu này của mình rốt cuộc có đả kích lớn như thế nào đối với những người này. 

Bình Luận (0)
Comment