*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như Tiêu Sách không muốn đại diện cho nhà họ Triệu để chiến đấu thì tất cả những mong ước của ông ta đều đã không còn nghĩa lý gì nữa.
Nghĩ tới đây, ông cụ Triệu Chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Sách, cuối cùng mở
miệng nói với anh: "Thầy Tiêu, cậu cảm thấy thực lực của nhà họ Triệu chúng tôi như thế nào hả?"
Lúc ông cụ Tiêu hỏi câu này, Tiêu Sách cũng thoáng sửng sốt, nhưng sau một hồi kỹ càng suy xét vẫn là đáp lời: "Nhà họ Triệu xứng đáng là bá chủ trong toàn tỉnh H, là sức mạnh trung kiên chủ chốt biên phòng. Chỉ e là trong tỉnh H này không có người nào vượt mặt..."
"Như vậy, nhà họ Triệu chúng tôi có thể có tư cách kết bạn cùng với cậu không?"
Ông cụ Triệu nghe Tiêu Sách khen một loạt thì đôi mắt cũng lập tức sáng ngời. Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Sách, sau đó gằn từng chữ.
Nghe ông cụ Triệu nói mấy lời đó xong, Tiêu Sách cũng trầm mặc không nói.
Kiểu kết bạn mà ông cụ Triệu nói tới đó, dĩ nhiên anh biết có ý nghĩa là gì.
Chính là kiểu vui buồn có nhau, cùng vinh cùng nhục.
Anh rất lấy làm kinh ngạc, nhà họ Triệu và anh liên minh, lại coi anh có sức mạnh ngang bằng với họ là điều mà Tiêu Sách chưa từng nghĩ tới.
Dựa vào thực lực của nhà họ Triệu ở tỉnh H thì về sau đủ để hỗ trợ cho anh được rất nhiều.
Mà điểm mấu chốt nhất chính là nghe từ giọng điệu của ông cụ Triệu thì nhà họ Triệu xem ra tương đối hiểu rõ các gia đình luyện võ khác trong giới và hiệp hội người luyện khí, vừa hay có thể bổ sung được phương diện mà anh đang hoàn toàn mù tịt.
Muốn dẹp nhà họ Lý thì chỉ dựa vào sức lực của một mình Tiêu Sách anh thì không biết đến khi nào mới có thể lật đổ thủ đô nhà họ Tô kia nữa.
Lúc này liên minh với nhà họ Triệu cũng là một hành động rất tốt.
Trong chớp mắt thông suốt được mọi thứ, Tiêu Sách ngẩng đầu nhìn ông cụ Triệu nói: "Ông cụ Triệu nói gì thế kia, tôi kính trọng con người của ông, có thể được trở thành bạn bè với nhà họ Triệu chính là vinh hạnh của tôi, dĩ nhiên tôi rất tình nguyện..."
Nghe được câu khẳng định của Tiêu Sách, ông cụ Triệu lập tức mừng rỡ ra mặt.
Mặc dù cả hai không ai nói rõ ràng nhưng trong tâm khảm cũng đã đạt được mục đích của bản thân. Kiểu nói chuyện không để lại nội dung rõ ràng như này khiến Thủy Oa và Triệu Mai Nhi đứng bên cạnh cũng lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
"Thầy Tiêu, tôi thấy thực lực của cậu cao siêu, nhưng mà đến cả kiến thức cơ bản nhất của các gia đình luyện võ trong giới cũng đều không nắm được, chuyện này là sao?" Lúc này, ông cụ Tiêu cuối cùng cũng nói ra nghi vấn của chính mình.
Dựa theo logic của ông ta thì Tiêu Sách hẳn là một người nằm ở đẳng cấp khác, làm sao lại không hiểu một chút kiến thức nền tảng như vậy, chuyện này khiến ông cụ Triệu thật sự là nghĩ mãi không ra.
"Lúc tôi còn rất nhỏ, sư phụ của tôi thấy thể chất tôi đặc thù nên truyền cho tôi một vài công pháp, một năm sau đó tôi ở chung nhưng ông ấy không có nói bất cứ chuyện gì liên quan tới cấp độ cao thủ rồi gia đình luyện võ gì cả thì đã đi mất biệt rồi. Nhiều năm sau đó thì tôi vẫn luôn tự mình khổ luyện, cũng không biết có nhiều con đường như vậy..."
Tiêu Sách thoáng ngẫm nghĩ lại thêm mắm dặm muối quá khứ của mình một chút, sau đó nói với ông cụ Triệu: "Chuyện liên quan tới giới luyện võ, tôi thật sự là không biết gì cả, ông cụ Triệu nói cho tôi tỏ tường chút đi..."
Ông cụ Triệu cũng không giấu làm của riêng, nói sạch những thứ mình biết cho Tiêu Sách nghe.
Vấn đề liên quan tới các gia đình luyện võ trong giới, đó chính là một đẳng cấp khác.
Mà nhà họ Triệu ông ta dù rất bành trướng ở tỉnh H, nhưng vẫn không cùng một đẳng cấp với các gia đình luyện võ trong giới.