Thiết Huyết Đại Minh

Chương 13

- Giết!

Đao Ba Kiểm quát khẽ một tiếng, hai điểm hàn tinh bay ra từ lòng bàn tay gã, hai tên lính canh Kiến Nô còn chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã quỵ xuống, lại là phi tiêu đoạt mạng, đây vẫn là tuyệt kĩ mà Đao Ba Kiểm luyện được khi làm thổ phỉ ở Tây bắc, bốn trăm gia đinh theo sau Đao Ba Kiểm ùa vào, lần lượt đốt đuốc lên, châm lửa khắp nơi trong quân doanh.

Thành Thịnh Kinh lúc này cho dù là hoàng cung hay là nhà dân hoặc quân doanh, phần lớn đều có kết cầu bằng gốc, hơn nữa khí hậu phương bắc vốn rất hanh khô, lửa bùng cháy, đến khi lính Kiến Nô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say thì toàn bộ quân doanh đã biến thành biển lửa, hầu hết binh lính còn chưa kịp xông ra khỏi doanh phòng đã bị lửa lớn nuốt gọn, số ít xông ra được bên ngoài cũng bị đám gia đinh chen chúc kia chém chết.

Đáng thương là hơn tám trăm đệ tử của hai Chính Hoàng Kỳ và Tương Hoàng Kỳ đều là những thiếu niên dưới mười lăm tuổi, bao gồm cả con trai thứ sáu Cao Tắc và con trai thứ bảy Thường Thư của Hoàng Thái Cực cũng đều chết hết trong loạn quân. Đao Ba Kiểm thấy quân doanh Kiến Nô đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, liền chia binh thành hai đường, để một tên tiểu đầu mục dẫn hai trăm gia đinh tới chặn ở cửa nhánh tây của hoàng cung, còn mình dẫn số gia đinh còn lại xông thẳng vào Đại Thanh môn.

Gần như là đồng thời, Đại Hồ Tử cũng phát nát quân doanh Kiến Nô ở cửa nhánh bên phải của Đại Thanh môn, theo lời dặn dò của Vương Phác trước đây tương tự cũng chia quân làm hai đường, một đường bịt kín cửa nhánh đông của hoàng cung, một đường xông thẳng tới Đại Thanh môn, Đao Ba Kiểm và Đại Hồ Tử hợp binh lại cùng công phá Đại Thanh môn mà không phải tốn nhiều công sức, sau đó đốt giết qua phường Văn Đức, phường Võ Công, lầu Phượng Tường, điện Sùng Chính.

Vương Phác rất tỉnh táo, lần này bất ngờ tập kích Thịnh Kinh không phải để công thành chiếm đất, mà hắn đến để đốt giết cướp bóc, hắn phải phá hủy Thịnh Kinh về căn bản! Đây chính là gậy ông đập lưng ông, đem những đau khổ và tai họa mà Kiến Nô từng mang đến cho bách tính Đại Minh trả lại cho dân tộc dã man mà giết chóc đã ăn sâu vào tính này.

Đương nhiên, đây không phải lý do chính khiến Vương Phác tới Thịnh Kinh.

Vương Phác không quản thâm nhập đơn độc, tìm đường sống trong cái chết để đánh úp Thịnh Kinh, thực ra chỉ vì cùng một thứ, đó là ngọc tỷ truyền quốc đã bị Hoàng đế Bắc Nguyên cướp đi Đại Mạc, sau đó bị Đa Nhĩ Cổn đoạt về Liêu Đông! Vương Phác cho rằng, chỉ có giành lại được ngọc tỷ truyền quốc dâng lên cho Hoàng đế Sùng Trinh, thì trong lúc Hoàng đế cao hứng mới có thể miễn tội bại trận ở Tùng Sơn cho hắn.

Tất cả mọi việc Vương Phác làm thực ra chỉ để bảo vệ cái đầu của mình.

Mà muốn bảo vệ cái đầu của mình, chỉ có cách cướp lại ngọc tỷ và dâng nó cho Hoàng đế Sùng Trinh, sự việc chỉ đơn giản như vậy.

Cung Vĩnh Phúc.

Trang Phi Bố Mộc Bố Thái bị tiếng chém giết đánh thức, Phúc Lâm (chính là Hoàng đế Thuận Trị sau này) mới bốn tuổi cũng tỉnh dậy, sợ tới mức gào khóc oe oe, Bố Mộc Bố Thái ôm Phúc Lâm, đang lúc hốt hoảng thì hai cung nữ vội vã chạy tới, hoảng hốt nói: - Chủ tử không xong rồi, quân Minh, quân Minh xông vào hoàng cung rồi!

- Nói bậy. Bố Mộc Bố Thái điềm tĩnh quát mắng: - Quân Minh sao có thể đến Thịnh Kinh chứ?

- Là thật đó. Cung nữ hốt hoảng: - Quân Minh đã xông vào điện Sùng Chính, sắp tới cung Vĩnh Phúc rồi.

Đang nói thì tiếng chém giết ngoài cung quả nhiên trở nên kịch liệt hơn, trong tiếng binh khí va vào nhau còn xen lẫn tiếng kêu gào của phụ nữa và tiếng quát mắng của đàn ông, Bố Mộc Bố Thái biến sắc mặt, trầm giọng nói: - Đi, đi tới cung Thanh Ninh.

Khi Bố Mộc Bố Thái ôm Phúc Lâm tới cung Thanh Ninh, Quý phi Na Mộc Chung của cung Lân Chỉ, Thục phi Ba Đặc Mã của cung Diễn Khánh và cả mười mấy phi tử khác cũng đã tập trung ở đó, Hoàng hậu Triết Triết đã hoàn toàn rối loạn, căn bản không biết nên làm thế nào, thấy Bố Mộc Bố Thái đến, mọi người như thấy vị cứu tinh tới, cùng vây lại rối rít hỏi: - Trang phi, giờ phải làm sao, phải làm sao bây giờ?

Bố Mộc Bố Thái đáp: - Hoàng hậu, quân Minh tiến vào từ Đại Thanh môn, giờ thị vệ đại nội đang liều chết ngăn cản, chúng ta hãy trốn ra từ cửa hông, chỉ cần ra ngoài thành sẽ an toàn.

- Được được được. Triết Triết luôn miệng nói. - Vậy chúng ta đi ra từ cửa hông.

- Chủ tử, chủ tử không xong rồi. Tiếng Triết Triết vừa dứt, đã có Thái giám vội vàng tới, hoảng loạn nói: - Cửa nhánh phía tây, ngoài cửa nhánh phía tây có quân Minh đang lao tới.

Thái giám bên này vừa nói xong, bên kia cũng có Thái giám kêu lên: - Chủ tử, ngoài cửa nhánh phía đông cũng có quân Minh xông vào.

- Hả? Triết triết hốt hoảng: - Cửa chính và cửa hông đều có quân Minh, phải làm sao đây?

Vẫn là Trang phi điềm tĩnh trước nguy cấp, bình thản nói: - Cửa chính và cửa hông đều có quân Minh, vậy chỉ có thể trèo tường, mấy người các ngươi, mau đi tìm thang lại đây.

Rất nhanh đã có thái giám khiêng thang đến, phía sau cung Thanh Ninh không xa là tường cung, một đám phụ nữ ôm mấy đứa bé lao thẳng đến tường cung dưới sự bảo vệ của cung nữ và thái giám, tới dưới chân tường, thái giám đặt thang xuống, trước tiên dìu Triết Triết lên, may mà Triết Triết là người Mông Cổ, không bị bó chân nên trèo tường cũng không khó khăn gì.

Thế nhưng leo được một nửa, Triết Triết dừng lại, quay đầu nói với Bố Mộc Bố Thái:- Ngọc nhi, ta bỏ quên ngọc tỷ truyền quốc trong tẩm cung rồi.

- Hoàng hậu đừng nóng vội, nô tì sẽ đi lấy ngay.

Bố Mộc Bố Thái giao Phúc Lâm bốn tuổi cho cung nữ, tự mình quay về cung Thanh Ninh, tìm được ngọc tỷ truyền quốc trong tâm cung của Triết Triết, nhưng đáng tiếc là khi nàng vừa ra khỏi cửa, quân Minh đã lao tới từ ba phía, chặn đứng nàng lại.

Lại nói đám Triết Triết vừa trèo ra khỏi tường cung liền gặp Trịnh thân vương Tể Nhĩ Cáp Lãng và mấy chục thân binh Tương Lam Kỳ của y, nếu là lúc bình thường, thân binh Tương Lam Kỳ trong vương phủ của Tể Nhĩ Cáp Lãng ít nhất cũng có bốn năm trăm người, nhưng do cuộc chiến Tùng Sơn Mãn Thanh dốc toàn sức lực, thân binh Tương Lam Kỳ của Tể Nhĩ Cáp Lãng cũng bị điều động đi, chỉ còn lại năm mươi than kỵ binh ở bên mình.

Tể Nhĩ Cáp Lãng vừa thấy Triết Triết liền cuống quýt xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất cúi chào: - Nô tài cứu giá chậm trễ, xin Hoàng hậu nương nương thứ tội.

Triết Triết vội đáp: - Trịnh thân vương miễn lễ.

Tể Nhĩ Cáp Lãng đứng lên hỏi: - Hoàng hậu, tình hình trong cung thế nào?

Triết Triết trả lời: - Trang phi và ngọc tỷ truyền quốc còn ở bên trong, Vương gia mau đi tiếp ứng.

Tế Nghĩ Cáp Lãng biến sắc mặt, quát mấy chục thân binh Tương Lam Kỳ phía sau:- Ngươi, ngươi, cả mấy người các ngươi nữa, bảo vệ Hoàng hậu nương nương và mấy vị quý phi ra khỏi thành, nếu có chút gì sơ suất, các ngươi hãy xách đầu tới gặp ta.

- Vâng!

Mấy chục thân binh Tương Lam Kỳ đáp lại rền vang.

Tể Nhĩ Cáp Lãng lại nói với Triết Triết: - Hoàng hậu, nô tài sẽ trèo tường vào tiếp ứng Trang phi.

Cung Thanh Ninh.

Hơn một trăm cây đuốc chiếu sáng bãi đất trống trước cung như ban ngày, hơn bốn trăm đao thép sáng loáng phản xạ hàn khí sáng chói, khiến người khác choáng váng, đặc biệt là ánh mắt hung ác của đám quân Minh này thật kinh người, nếu đổi lại là người phụ nữ khác e rằng đã sợ tới mức ngất xỉu rồi, Bố Mộc Bố Thái mặc dù mặt trắng bệch nhưng vẫn miễn cưỡng giữ được điềm tĩnh.

- Tướng quân, ả là Trang phi của Nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực.

Chân Hữu Tài phía sau Vương Phác kêu lên giống như đang dâng vật quý.

- Ngươi nói gì? Vương Phác giật mình hỏi: - Trang phi?

-Vâng. Chân Hữu Tài khẳng định. - Chính là Trang phi, khi Hoàng Thái Cực tới Nam Hiệu tế trời, tiểu nhân trốn trong đám người vây xem đã từng gặp qua.

Vương Phác liền nhìn vào mắt Bố Mộc Bố Thái, lúc này mới nhận ra người phụ nữ lưu danh sử sách này quả nhiên rất xinh đẹp, nhìn qua không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra nàng khác với những người khác, hơn nữa càng nhìn càng muốn nhìn thêm nữa. Lúc này Bố Mộc Bố Thái vừa mới hai mươi tám tuổi, ba năm trước đã sinh Phúc Lâm, cơ thể đã dậy thì hết, vẻ phong tình thiếu nữ đẫy đà trưởng thành tương đối có lực sát thương.

Có lẽ ánh mắt nóng bỏng của Vương Phác đã khiến Bố Mộc Bố Thái cảm thấy sợ hãi, nàng lùi lại một bước theo bản năng và ôm chặt bọc vải trong lòng.

Đến lúc này Vương Phác lại chú ý tới bọc bải mà Bố Mộc Bố Thái ôm trong ngực, liền đẩy tay phải ra nói: - Ngươi ôm thứ gì trong lòng vậy? Lấy ra.

Vẻ mặt Bố Mộc Bố Thái lập tức căng thẳng, ôm bọc vải lùi lại một bước.

Vương Phác đánh mắt một cái, hai gã gia đinh đã nhào lên như hổ sói tới cướp bọc vải trong lòng Bố Mộc Bố Thái, nàng định cướp lại nhưng đã bị hai gã gia đinh khống chế không thể động đậy.

Vương Phác nhận lấy bọc vải từ tay gia đinh, thấy nặng trình trịnh.

Cởi bọc vải ra, đó là ngọc tỷ, ngọc tỷ có chu vi năm tấc, trên đó là năm con rồng, lật mặt chính ra sẽ thấy khắc tám chữ bằng triện thư “thụ mệnh vu thiên, tức thọ vĩnh xương”. Vương Phác thấy vậy lập tức mừng rỡ, không ngờ lại là ngọc tỷ truyền quốc! Đúng là đúng với câu: đi mòn gót sắt chẳng tìm thấy, nhưng đến tay mình lại chẳng tốn công sức. Vương Phác tuyệt đối không ngờ rằng lại có được ngọc tỷ truyền quốc dễ dàng như thế.

Khi Vương Phác đang vui mừng cầm ngọc tỷ truyền quốc, Đao Ba Kiểm phía bên kia đã dẫn theo mấy chục gia đinh tới, lớn tiếng bẩm báo: - Tướng quân, tiểu nhân đã bắt được Vương gia Kiến Nô!

- Hả?

Vương Phác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám gia đinh đã áp giả một gã Kiến Nô tới, người này mặc long bào màu xanh da trời, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt rất lớn, thân phận chắc chắn vô cùng tôn quý, gã thấy Bố Mộc Bố Thái lập tức thần sắc buồn bã, cúi đầu tự trách: - Trang phi nương nương, nô tài vô dụng, không cứu được người từ tay lũ mọi rợ Nam Minh này.

Bố Mộc Bố Thái thở dài một tiếng, im lặng không nói.

Chân Hữu Tài tiến đến cạnh Vương Phác, hạ giọng nói:- Tướng quân, tên đó là Trịnh thân vương Tể Nhĩ Cáp Lãng của Kiến Nô.

- Tể Nhĩ Cáp Lãng? Vương Phác mừng rỡ nói. - Được, hai vị đai thần đóng giữ ở Mãn Thanh coi như đã đến đông đủ, người đâu, áp giải tên này đi, giam giữ gã chung với Đại Thiện, bảo Tiểu Thất nhất định phải trông chừng kỹ hai tên này, tuyệt đối không được để chúng trốn thoát.

- Tướng quân, ở đằng kia bọn nô tài đã phát hiện ra một phụ nữ Kiến Nô, dáng vẻ xinh đẹp, hẳn là một quý phi. Bên này vừa mới áp giải Tể Nhĩ Cáp Lãng đi, bên kia đã có gia đinh tới báo. - Tuy nhiên hình như chỉ còn lại một chút sức lực.

- Đi, đi xem sao. Vương Phác quay đầu nhìn Bố Mộc Bố Thái, bèn nói: - Đưa ả đi theo luôn.

Khi Vương Phác dẫn người tới cung Quan Thư, Hải Lan Châu đã hấp hối.

Châu Hữu Tài khẽ nói: - Tướng quân, ả chính là Thần phi được Hoàng Thái Cực sủng ái nhất.

Thần Phi? Hải Lan Châu?

Vương Phác nghiêng đầu nhìn kỹ người phụ nữ có khuôn mặt nhợt nhạt, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, đặc biệt là vẻ phong tình quyến rũ toát ra giữa hai bên lông mày, càng mê người, chả trách làm cho Hoàng Thái Cực điên đảo như thế, nhớ ra người phụ nữ này am hiểu thuật phòng trung của Đạo gia trong dã sử, đặc biệt giỏi thuậtcửu thiển nhất thâm (chín cạn một sâu), tim của Vương Phác cũng không khỏi đập thình thịch.

Vương Phác quay đầu lại nói với Đao Ba Kiểm: - Mặt Sẹo, có bắt sống được mấy vị thái y không?

- Thái y?Đao Ba Kiểm kêu than: - Tiểu nhân nhìn đám Kiến Nô này ai cũng đều để bím tóc, bộ dạng gần giống nhau, ai biết ai là thái y chứ, chỉ cần người có thể thở được thì đều bảo các huynh đệ chém chết.

Vương Phác nhíu mày nói: - Vậy hãy sai người tới Trường Dũng Bảo mời Lý lão tiên sinh Tổ Tôn tới, ả đàn bà này là Thần phi của Nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực, không thể để ả dễ dàng chết được, bảo Lý lão tiên sinh bằng mọi giá cứu sống được người này, giờ toàn bộ hoàng cung Kiến Nô đã là của chúng ta rồi, nhân sâm thuốc bổ trong cung này bảo y cứ việc dùng.

Đao Ba Kiểm nói: - Vâng, tiểu nhân sẽ sai người tới Trường Dũng Bảo.

Vương Phác lại hỏi: - Râu Rậm đâu?

Đao Ba Kiểm đáp: - Râu Rậm dẫn huynh đệ ra ngoài tàn sát dân trong thành rồi.
Bình Luận (0)
Comment