Thiết Huyết Đại Minh

Chương 237

Hổ Tử đệ nói cái gì?

Hồng Nương Tử rùng mình một cái, giọng nghèn nghẹn hỏi:

- Tống Hiến Sách hoài nghi đại ca đệ tiết lộ cơ mật, còn muốn âm thầm bẩm báo cho Thiếu tướng quân?

- Đúng vậy ạ.

Lý Hổ vội la lên:

- Cho nên chị dâu tẩu không thể làm chuyện hồ đồ.

Ý nghĩ của Hồng Nương Tử thay đổi rất nhanh, thầm nghĩ bản thân mình nếu cứ chết như thế, vậy chẳng phải là thành chết không đối chứng sao?

Tống Hiến Sách càng có lý do nhận định rằng Hồng Nương Tử nàng tư thông với quan quân, tiết lộ kế hoạch tập kích Ngũ Lý Kiều của nghĩa quân ra ngoài! Hồng Nương Tử nàng và Lý Nham là vợ chồng, Lý Nham nói y không biết gì hết, có ai tin chứ? Cứ như vậy, chẳng phải sẽ gây phiền phức cho Lý Nham ư? Nghĩ đến đây, Hồng Nương Tử không khỏi toát mồ hôi lạnh, thầm kêu một tiếng thật nguy hiểm.

- Hổ Tử, đệ nói rất đúng.

Đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử nhanh chóng khôi phục vẻ trấn tĩnh, nghẹn giọng nói:

- Ít nhất trước khi tra ra ai là kẻ tiết lộ bí mật, chị dâu không thể chết được!

- Hơ…

Lý Hổ bỗng nhiên có chút xấu hổ, mơ hồ còn có chút bối rối, thấp giọng nói:

- Chị dâu nghĩ được như vậy là tốt.

- Hổ Tử.

Ánh mắt Hồng Nương Tử bỗng chốc dịu dàng trở lại, chần chừ rồi nói:

- Đệ có thể giúp chị dâu một chuyện không?

Lý Hổ nói:

- Có gì chị dâu cứ sai bảo.

Hồng Nương Tử dịu dàng nói:

- Lúc chị dâu không ở bên cạnh đại ca, đệ và Thất đệ hãy chăm sóc chàng cẩn thận, sức khỏe của đại ca đệ không tốt, phải nhớ bảo chàng ăn cơm đúng giờ, trước khi đi ngủ nhớ ngâm chân nước nóng. Lúc hành quân đánh giặc, đệ và Tiểu Thất phải theo sau chàng một tấc không rời. Đừng để cho kẻ địch đâm sau lưng làm chàng bị thương, còn nữa, ngàn vạn lần đừng để chàng xông pha chiến đấu…

- Chị dâu.

Lý Hổ lo sợ không yên:

- Tẩu… tẩu muốn đi ư?

Hồng Nương Tử khẽ gật đầu, buồn bã nói:

- Hổ Tử, có câu này đệ nhất định phải chuyển lời tới đại ca của đệ, chị dâu không phải cô gái tốt, càng không phải nương tử tốt, nhưng cho tới bây giờ tỷ vốn chưa từng phản bội chàng. Cho tới bây giờ cũng chưa từng.

Dứt lời, Hồng Nương Tử tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, bóng dáng thong dài đẹp đẽ chuyển động trong bóng đêm rồi biến mất không thấy tăm hơi.

Ngoài thành Trừ Châu, đại doanh quan quân.

- Vẫn nên trở lại chuyện chính đi.

Vương Phác thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói với Liễu Khinh Yên:

- Cơ quan tình báo của tỷ tỷ ngoài việc thu thập tình báo, còn có một nhiệm vụ trọng yếu nữa, đó là ám sát! Lúc cần thiết, thay tiểu đệ thanh trừ một số nhân vật.

Liễu Khinh Yên chớp chớp đôi mắt đẹp, nói:

- Phải dò hỏi tin tức tương đối dễ dàng, nếu xác định được mục tiêu thanh trừ nhân vật, sợ là không dễ dàng như vậy đâu.

- Đương nhiên.

Vương Phác gật gật đầu, nói:

- Sau này, tiểu đệ sẽ bảo Tiểu Thất huấn luyện một đội sát thủ ám sát, lúc cần thiết tỷ tỷ người có thể điều động người của Tiểu Thất! Tuy nhiên có câu tiểu đệ nhất định phải nói trước, không có sự cho phép của tiểu đệ, tỷ tỷ người tốt nhất đừng lạm sát người vô tội, còn có một nam tử đang theo dõi tỷ kỹ càng đấy.

- Ây da.

Liễu Khinh Yên liếc mắt một cái, sẵng giọng:

- Đệ nghĩ tỷ tỷ là nữ ma đầu hiếu sát thành tính rồi hay sao?

Vương Phác khẽ mỉm cười, nói sang chuyện khác:

- Bây giờ nói đến một chuyện khác, chiến sự ở Trừ Châu nhất định phải nhanh chóng chấm dứt. Vì trong thành không có lương thực, nếu vây thành lâu, vậy thì những lão ấu phụ nữ và trẻ em đi theo quân sẽ gặp họa mất.

- Nói đi.

Liễu Khinh Yên quyến rũ nói:

- Muốn tỷ tỷ ta giúp đệ thế nào?

Vương Phác nói:

- Tuy rằng bọn người Lý Thanh Sơn, Viên Thời Trung thanh trừ được phần lớn phe phái đối lập trong quân, nhưng người của Bạch Liên giáo không thể thanh trừ sạch sẽ. Tiểu đệ muốn mời tỷ tỷ nghĩ cách liên lạc với những người này, bày ra một vụ ám sát Viên Thời Trung, chỉ cần khi Viên Thời Trung vừa chết, tiểu đệ có thể không đánh mà thắng, ép hơn mười vạn tặc binh trong thành quy hàng rồi.

- Sau đó thì sao?

Liễu Khinh Yên hỏi:

- Đệ định xử trí hơn mười vạn người đó thế nào? Chém đầu giành công xin thưởng?

- Tỷ tỷ nói đùa rồi.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Hơn mười vạn tặc binh này phần lớn đều là lão ấu phụ nữ và trẻ em vô tội, bọn họ đều bị ép vào quân ngũ thôi, tiểu đệ cũng không phải đồ tể phát cuồng, làm sao có thể lạm sát người vô tội? Hơn nữa, cho dù tiểu đệ có tâm giành công xin thường, nhưng xin thưởng với ai đây?

- Điều này cũng đúng.

Liễu Khinh Yên giọng quyến rũ hỏi:

- Vậy đệ rốt cuộc định thế nào?

Vương Phác nói:

- Đại ca của đệ kinh doanh tơ lụa, vải bông ở Tùng Giang, đến lúc đó huynh ấy sẽ mua một trang ấp ở Trừ Châu, sau đó điều hơn mười vạn người đến đó, chu cấp đồ ăn, giúp đỡ họ khôi phụ nhà cửa ruộng vườn, nhưng đây không phải là bắt buộc. Hơn nười vạn người được làm việc cho đại ca ta, giúp đỡ gieo trồng ruộng dâu, ruộng bông.

- Sắp xếp đâu vào đấy.

Liễu Khinh Yên chớp chớp mắt, giọng nói quyến rũ tiếp lời:

- Ngươi còn rất giống một gian thương nữa.

Vương Phác cười ha hả đáp:

- Trên đời này cũng không có cơm trưa miễn phí.

- Đúng vậy.

Liễu Khinh Yên liếm liếm cặp môi đỏ mọng, dùng một loại ánh mắt vô cùng mờ ám nhìn Vương Phác, thật lâu sau mới quyến rũ nói:

- Giống như tỷ tỷ ta, vì tương lai của Thánh giáo có thể trở thành môn phái tôn giáo quang minh chính đại giống như Đạo giáo, Phật giáo, phải tự dâng mình làm tình nhân của đệ.

Vương Phác không kìm nổi lại động tâm, thầm nghĩ yêu nữ này lại đang câu dẫn người ta rồi.

Liễu Khinh Yên uốn éo đi tới trước mặt Vương Phác, liếc mắt đưa tình nhìn Vương Phác một hồi, bỗng nhiên giơ tay ôm lấy cổ Vương Phác ngồi xuống, cái mông đẫy đà đặt trên đùi Vương Phác, tuy cách hai lớp xiêm y nhưng hai người vẫn cảm nhận rõ ràng thân nhiệt từ da thịt của đối phương truyền tới.

Vương Phác không chịu nổi kiểu tiếp xúc thân mật như thế, ngửi mùi hương trên cơ thể Liễu Khinh Yên, rất nhanh có phản ứng bản năng của một nam nhân.

Đôi mắt Liễu Khinh Yên quyến rũ như tơ, vừa nhẹ nhàng di chuyển bờ mông đẫy đà trên đùi Vương Phác, vừa ghé sát vào tai Vương Phác, quyến rũ nói:

- Vương Phác ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi muốn là một tên lừa gạt, ta nhất định khiến ngươi hối hận cả đời! Tuy nhiên nếu ngươi nói được làm được, tỷ tỷ sẽ để ngươi trở thành nam nhân hạnh phúc nhất trên đời, đến lúc đó đến thần tiên trên trời cũng phải ghen tỵ với ngươi…

- Khụ, việc đó…

Vương Phác tim đập thình thịch, mặt dày hỏi:

- Có thể ứng trước một chút diễm phúc được không?

- Nghĩ khá lắm, ha ha.

Liễu Khinh Yên duỗi nhẹ ngón tay chỉ vào trán Vương Phác, ngay khi Vương Phác vừa mới đưa tay ra, nàng ta đã cười khúc khích giống như hoa hồ điệp bay ra.

Trừ Châu, đại doanh tặc binh.

Một trận gió lạnh thổi qua khiến Viên Thời Trung đang ngủ mơ bừng tỉnh.

Viên Thời Trung vội xoay người ngồi dậy trợn mắt nhìn, chỉ thấy trong phòng tối đen, tuy nhiên xuyên qua khe hở cửa sổ mơ hồ thấy ánh trăng, ông ta phát hiện trước giường có một bóng đen! Viên Thời Trung thoát chốc thấy da đầu run lên, xoay tay ại quơ lấy thanh đao đầu giường lớn tiếng quát to:

- Ai?

“Tách.”

Đồ đánh lửa trong bóng tối nhẹ nhàng được nhen lên.

Theo ánh lửa chập chờn, Viên Thời Trung hoảng sợ phát hiện, đứng trước giường ông ta chính là Bạch Liên giáo chủ Liễu Khinh Yên! Một nỗi sợ thoáng chốc bao phủ Viên Thời Trung, ông ta lăn lông lốc từ trên giường xuống đất, khấu đầu run giọng nói:

- Thuộc… thuộc hạ, tham… tham kiến Giáo chủ.

Liễu Khinh Yên khẽ hừ một tiếng, lãnh đạm nói:

- Viên Thời Trung, sớm biết hôm nay sao xưa kia còn như thế?

- Giáo chủ tha mạng, tha mạng ạ.

Viên Thời Trung dập đầu như giã tỏi, trong lúc lơ đãng trên mặt đất đột nhiên bắn lên, yêu đao trong tay đã biến thành một tia sắc lạnh, đâm thẳng tới ngực Liễu Khinh Yên, khóe miệng xinh đẹp của Liễu Khinh Yên thoáng chốc nảy sinh một tia sát ý lạnh lùng, thân thể mềm mại quỷ mị chợt lóe lên rồi mất dạng, một đao kia của Viên Thời Trung đâm vào khoảng không.

Ngay sau đó, Viên Thời Trung liền cảm thấy mình nhẹ nhàng bay lên, sau đó đảo một vòng trên không trung, sau đó nữa ông ta hoảng sợ phát hiện ra, thân thể mình rõ ràng còn đang đứng trên mặt đất, chỉ có điều trên cổ đã không có đầu, cảm giác chỉ có đầu của ông ta là bay lên…

Ngày hôm sau, khi Viên Thời Trung được đám tâm phúc của ông ta phát hiện, thì đã đầu lìa khỏi xác.

Viên Thời Trung vừa chết, hơn mười vạn tặc binh trong thành Trừ Châu như rắn mất đầu, rất nhanh đã tan thành mây khói, tặc binh tiềm phục trong Bạch Liên giáo đồ nhân cơ hội mở cổng thành, quan quân không đánh mà thắng tiến vào chiếm thành Trừ Châu, Vương Phác vừa dán bố cáo chiêu an, tuyên bố tặc binh chỉ cần bỏ vũ khí xuống thì đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, đồng thời nghiêm lệnh quan quân vào thành không được quấy nhiễu dân chúng.

Hai ngày sau, bộ Lại cắt cử Trần Lam mới nhậm chức Tri châu của Trừ Châu đến nhận chức.

Trần Lam là tiến sĩ năm Sùng Trinh thứ mười ba, lẽ ra Hàn Lâm Viện đang còn rất nhiều tiến sĩ, sao cũng không tới phiên tiến sĩ tân khoa Trần Lam này đảm đương Tri châu của Trừ Châu, tuy nhiên Trần Lam này là người khéo đưa đẩy, âm thầm đi tới cửa Thủ phụ nội các Chu Diên Nho, hơn nữa trong Trừ Châu có Bạch Liên giáo làm loạn, tới đây làm quân bất cứ lúc nào cũng có thể vì bỏ thành mất đất mà rơi đầu, cho nên chức Tri châu này mới rơi xuống đầu Trần Lam.

Hộ tống Trần Lam tới đây còn có phú thương Vương Cử ở Tùng Giang, cũng mang đến năm nghìn thạch lương thực.
Bình Luận (0)
Comment