Thiết Huyết Đại Minh

Chương 240

Tôn Truyền Đình im lặng không nói gì.

Vương Phác nói:

- Cho nên chúng ta phải học theo Thương Ưởng, nuôi trồng ra một tập đoàn hùng mạnh mà có đủ lợi ích, bảo đảm sau khi chúng ta chết tân chính vẫn có thể tiếp tục được thi hành! Cái gì là tập đoàn được lợi ích, chính là một nhóm thân sĩ cường hào từ trong tân chính thu được lợi ích, cũng bao gồm cả những người thân vị trí cao, có thể ảnh hưởng đến quyết sách của quốc gia.

- Vậy vấn đề nữa là, làm thế nào để nuôi trồng tập đoàn này vừa hùng mạnh vừa được lợi? Vương An Thạch và Trương Cư Chính vốn không hề bồi dưỡng người nối nghiệp sao? Đương nhiên không phải, trên thực tế Vương An Thạch và Trương Cư Chính cũng từng bồi dưỡng người nối nghiệp mình nhưng kết quả thật đáng tiếc, họ đều thất bại.

- Vì sao Vương An Thạch và Trương Cư Chính thất bại? Bởi vì bọn họ bồi dưỡng được tập đoàn lợi ích quá nhỏ bé, nhỏ đến mức căn bản không đủ để đối kháng thế lực hùng mạnh.

Tôn Truyền Đình chợt nói:

- Ý con là...lấy học sinh tại thư viện Dương Minh làm cơ sở nuôi trồng tập đoàn lợi ích Tân chính?

- Đúng.

Vương Phác nói giõng dạc:

- Cha cũng thấy rồi, nói có sách, mách có chứng, nho sinh nghèo sau khi rèn luyện được thượng vị, bọn họ chỉ biết hứng thú với quan trường, sẽ rất ít người muốn làm việc thay triều đình, làm việc vì Đại Minh, làm việc vì dân chúng. Lý học lầm nước nhất định phải bãi bỏ, chỉ có tân học mới có thể cứu vớt Đại Minh!

- Cho nên, quy mô của thư viện Dương Minh nhất định phải đủ lớn, học sinh chiêu thu được nhất định phải đủ nhiều, hơn nữa tri thức dạy học sinh nhất định phải bao gồm vạn trượng, không gì không có, chỉ có như vậy mới có thể trong tương lai không xa hình thành được một thế lực lớn mạnh, trong bọn họ chẳng những phải có người thượng vị làm quan, còn phải có người nghiên cứu vật lý, còn phải có người buôn bán, hiểu cầm binh, bọn họ vừa có thể ảnh hưởng lớn đến quốc sách Đại Minh, lại có thực lực quân sự hùng mạnh và thực lực kinh tế, cũng đủ để ủng hộ thi hành tân chính.

Tôn Truyền Đình nói:

- Vậy cũng không cần đến 50 vạn lượng bạc chứ?

- Sao lại không đến? - Vương Phác nói:

- Mục tiêu của thư viện Dương Minh là hàng năm ít nhất tuyển dụng ba nghìn học sinh, việc ăn ở, đi lại, mặc....của ba nghìn học sinh này phải do học viện cung cấp, khoản chi phí này cũng không nhỏ; còn phải xây dựng một tòa thư viện khổng lồ, trong thư viện nhất định phải sưu tập đủ thư tịch, thiên văn, địa lý, số học, vật lý, binh pháp, quân giới...không gì mà không có, đây không chỉ là một khoản chi khổng lồ, còn phải thiết lập Tứ Di quán, đặc biệt mời người phiên dịch trứ tác học thuật Tây Dương, đưa học thuật Tây Dương vào Đại Minh, đây cũng là một khoản chi...

- Ngừng ngừng.

Tôn Truyền Đình vội la lên:

- Dựa theo cách của con, 50 vạn lượng chỉ sợ cũng không đủ.

- Đương nhiên không đủ.

Vương Phác nói:

- Năm mươi vạn lượng này chỉ là gia đoạn trước đầu tư mà thôi. Cha à, có câu rất hay là, mười năm trồng cây, trăm năm trồng người! Giáo dục là gốc rễ một nước, trước mắt chỉ thấy đầu tư, không thấy sản xuất, nhưng lâu dài, chính là đại kế lợi nước lợi dân hạng nhất, khoản bạc này, chúng ta táng gia bại sản, đập nồi bán sắt cũng phải sử dụng!

Tôn Truyền Đình nói:

- Nhưng vấn đề là chúng ta đi đâu kiếm được số bạc này?

Vương Phác nói:

- Chuyện bạc cứ giao cho con, nhiều hơn thì không có, nhưng nếu 50 vạn lượng thì nhà họ Vương chúng con vẫn xuất ra được đấy.

Tôn Truyền Đình nói:

- Khởi đầu thư viện Dương Minh là đại kế quốc gia, sao lại để cho nhà họ Vương Vương con chi ra khoản bạc này được chứ?

- Cha đừng quản nhiều.

Vương Phác nói:

- Nhưng cha nhất định phải nói rõ ràng với Tri phủ Thiệu Hưng Hoàng Quýnh, y phải xây dựng thư viện Dương Minh là một thư viện tổng hợp, mục đích của nó không chỉ là dạy học sinh như nào mà còn tham gia khoa cử tranh thủ công danh, còn bồi dưỡng nhân tài các ngành nghề cho triều Đại Minh.

Tôn Truyền Đình nói:

- Nếu là như vậy, vậy thì việc xây dựng thư viện Dương Minh hãy để lão phu đích thân chủ trì, Hoàng Quýnh tham gia.

Vương Phác nói:

- Như vậy là tốt nhất, lão nhân gia làm việc thì con yên tâm rồi.

- Tiểu tử thối.

Tôn Truyền Đình cười mắng:

- Rốt cuộc con là Tổng đốc hay là lão tử là Tổng đốc hả? Sao bố đây cứ cảm thấy mình là thuộc hạ người hầu của tiểu tử ngươi vậy?

- Ha hả.

Vương Phác cười nói:

- Cha con ta còn phân biệt rõ làm gì.

Khi hai người đang cười nói, Tôn Mậu Thành tiến vào bẩm:

- Tổng đốc đại nhân. Tướng quân, Thủ bị Trấn Hải vệ Thi Lang tướng quân đến.

- Thi Lang?

Vương Phác cười to nói:

- Ta đang chờ y, mau mời y vào.

- Vâng.

Tôn Mậu Thành lĩnh mệnh đi.

Vương Phác thăng Thi Lang từ một Bả tổng Thủy sư nho nhỏ lên thành quan Thủ bị của Trấn Hải vệ. Tôn Truyền Đình biết việc này, tuy nhiên Tôn Truyền Đình có quan điểm dùng người rất giống Vương Phác, đều chủ trương dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng người, nếu Vương Phác cho rằng Thi Lang có năng lực, thì việc hắn thăng cho y từ chức Bả Tổng lên làm Thủ bị cũng không có gì lớn.

Một lát sau, Thi Lang hiên ngang đi vào đại sảnh, ôm quyền hành lễ, nói:

- Ty chức tham kiến Tổng đốc đại nhân, tham kiến tướng quân!

Tôn Truyền Đình vẻ mặt uy nghiêm khoát tay áo, nói:

- Miễn đi.

Chuyện phái Thi Lang giả trang hải tặc đi bắt người cướp của Kiến Nô, Triều Tiên và Nhật Bản,Vương Phác cũng không hề giấu diếm Tôn Truyền Đình, trên thực tế việc này cũng là được Tôn Truyền Đình tán thành, cho nên ngay trước mặt Tôn Truyền Đình, Vương Phác liền vội vàng hỏi:

- Thi Lang, lần này rời bến có thu hoạch gì không?

- Có.

Thi Lang nói:

- Thu hoạch cũng không nhỏ.

- Ah.

Vương Phác nói:

- Nói mau.

Thi Lang nói:

- Lần này ra biên, đội tàu của ty chức trước tiên đi đến Liêu Đông, đánh chìm toàn bộ hơn hai ngàn thuyền lớn nhỏ trong đại doanh thủy sư Kiến Nô, đại doanh Thủy sư Cái Châu, Phục Châu, Kim hâu cũng đã cho huynh đệ đốt toàn bộ! Đánh dã chiến, quân đội Đại Minh chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của Kiến Nô, nhưng nói về thủy chiến, Kiến Nô có kém xa lắm.

- Tốt.

Tôn Truyền Đình tán thành:

- Nên đánh như vậy!

Vương Phác nói:

- Còn gì nữa không?

Thi Lang nói tiếp:

- Sau khi đốt thuyền và đại doanh của Thủy sư Kiến Nô, ty chức lại dẫn đội tàu dọc theo bờ Tây Hải của bán đảo Triều Tiên một đường xuôi nam, trước sau cướp bóc hơn hai mươi thôn trấn Triều Tiên vùng duyên hải, ngoài ra còn bắt về hơn trăm nữ nhân Triều Tiên trẻ tuổi xinh đẹp.

- Cái gì?

Tôn Truyền Đình cả giận nói:

- Sao Thi Lang ngươi lại có thể làm thế? Đại Minh chúng ta là thượng quốc thiên triều, đường đường lễ nghi chi bang, sao lại có hành vi cầm thú như thế, lão phu có cho phép ngươi đi bắt người cướp nữ nhân Triều Tiên về không?

Thi Lang nhìn nhìn Vương Phác, khó xử nói:

- Việc này...

Việc này tuy nói là do Vương Phác chỉ bảo đấy, nhưng Thi Lang thật sự không dám nói ra, Vương Phác muốn y mang tiếng xấu này trên lưng, y đành phải gánh thôi.

Tuy nhiên Vương Phác lại không có ý định để Thi Lang chịu tiếng xấu thay cho người khác, đứng lên nói:

- Là con bảo Thi Lang đi cướp nữ nhân về đấy.

- Cái gì?

Tôn Truyền Đình giận giữ nói:

- Thật là càn quấy, Đại Minh chúng ta là lễ nghi chi bang đấy.

- Lễ nghi chi bang rắm thối ấy.

Vương Phác tức giận nói:

- Người Hán chúng ta thật ra đã rất nói lễ nghi với Man Di này rồi, nhưng Man Di này có từng nói lễ nghi với chúng ta không? Ngũ Hồ Loạn Hoa giết chúng ta bao nhiêu người Hán? Người Mông Cổ nhập chủ Trung Nguyên giết bao nhiêu người Hán chúng ta? Con không biết lễ nghi chi bang cái gì, chỉ biết ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!

- Con...

Tôn Truyền Đình cả giận:

- Vậy con chó điên cắn con một cái, có phải con cũng giống chó cắn lại nó không?

- Ha hả.

Vương Phác cười quái dị:

- Tôn lão đầu, đừng lấy loại so sánh vô tri này ra để nói, chó cắn chúng ta một miếng, chúng ta đương nhiên không thể cắn lại, chúng ta chỉ thịt ăn chúng ngay cả da cũng không còn! Tỷ như Hung Nô, ngay từ đầu chúng đã giết bao nhiêu người Hán chúng ta? Nhưng cuối cùng thì thế nào, cuối cùng bị Hoàng Hán chúng ta diệt tộc đấy! Nếu người Triều Tiên phản bội Đại Minh chúng ta, cam tâm tình nguyện làm chó săn cho Kiến Nô, chúng còn phải trả giá nhiều hơn, cướp mấy phụ nhân thì có là gì?
Bình Luận (0)
Comment