Thiết Huyết Đại Minh

Chương 362

Hạ thôn, đại doanh Kiến Nô.

Bảy ngàn thiết kỵ của bốn kỳ là Chính Hồng Kỳ, Tương Hồng Kỳ, Chính Lam Kỳ, Tương Lam Kỳ đã vượt qua Kinh Hoành chờ phân phó. A Tể Cách, A Ba Thái, Tát Cáp Liêm và hậu duệ quí tộc Bát Kỳ cũng đang tề tụ ở hành dinh của Đa Nhĩ Cổn, chỉ chờ Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh xuất kích. Đa Nhĩ Cổn sắc mặt ngưng trọng, đi qua đi lại ở trong hành dinh, y đang đợi, đợi mật thám truyền tin tức đến.

Chỉ đợi tin tức trinh sát truyền lại, quân Minh đã bắt đầu qua sông, Đa Nhĩ Cổn sẽ không chút do dự mang theo thiết kỵ Bát Kỳ xuất kích.

- Báo....

Trời đêm mù mịt, một tên trinh sát Kiến Nô chạy vào trong hành dinh, ngã quị xuống đất:

- Chủ tử, Sa Câu Tập cấp báo.

Đa Nhĩ Cổn lập tức dừng bước chân, quay đầu lại quát:

- Nói.

Trinh sát nói:

- Chủ tử, quân Minh đang lấp sông.

- Lấp sông?

A Tể Cách, Tát Cáp Liêm và các quí tộc hậu duệ ngơ ngác nhìn nhau, Đa Nhĩ Cổn hơi biến sắc, trầm giọng hỏi:

- Lấp sông? Chẳng lẽ quân Minh không sợ nước tích tụ tràn qua bờ đê hay đê bị vỡ sao?

Trinh sát nói:

- Bẩm chủ tử, quân Minh đã đào một đường mương ở chỗ phía đông thị trấn, sông đã thay đổi dòng chảy.

- Giỏi.

Đa Nhĩ Cổn nghe vậy ngẩn ngơ, lại nói:

- Thật không thể nào nghĩ đến, Vương Phác vẫn có thể nghĩ ra cách như vậy.

Nói đến đây ngừng một chút, Đa Nhĩ Cổn lại hỏi:

- Quân Minh đã vượt qua sông Sa Câu chưa?

- Vẫn chưa.

Trinh sát lắc đầu nói:

- Toàn bộ quân Minh đóng ở một bên bờ sông.

- Hả? Quân Minh không qua sông?

- Vậy thì phải làm sao, quân Minh không qua sông, thiết kỵ Bát Kỳ của chúng ta đánh ai?

- Mọi người cực khổ đợi đến nửa đêm không nghĩ tới lại thành kết quả như vậy.

A Tể Cách, A Ba Thái và các quí tộc hậu duệ Kiến Nô nghe như vậy vô cùng thất vọng, nếu quân Minh không qua sông vậy kế hoạch tập kích bất ngờ của Đa Nhĩ Cổn cũng đổ bể rồi.

- Xem ra trước khi hoàn thành việc lấp sông, quân Minh chắc sẽ không qua sông rồi.

Đa Nhĩ Cổn trầm ngâm một lúc, chỉ bảo với các quí tộc dậu duệ Kiến Nô:

- Như vậy, kế hoạch đánh bất ngờ hôm nay bị hủy bỏ, để cho các binh sĩ của bốn kì Chính Hồng, Tương Hồng, Chính Lam, Tương Lam giải giáp đi nghỉ ngơi đi.

- Rõ.

Nhóm quí tộc hậu duệ Kiến Nô ào ào đồng ý, lĩnh mệnh mà đi.

Lúc hành dinh chỉ còn lại một mình Đa Nhĩ Cổn, A Tể Cách mới bước lên nhỏ giọng hỏi:

- Thập Tứ đệ, cứ như vậy sao?

- Đương nhiên không.

Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói:

- Quân Minh đã quyết định lấp sông, như vậy trước tối ngày mai bọn họ không thể nào làm xong, cho nên thời gian đánh bất ngờ chỉ là tạm hoãn lại thôi. Hơn nữa còn có thể nhân lúc đêm tối đánh bất ngờ, như vậy sẽ biến thành một trận đánh chính diện.

A Tể Cách trầm giọng nói:

- Đánh chính diện? Vậy Vương Phác có thể để cho đội pháo ở bên bờ nam đánh không?

Đa Nhĩ Cổn lắc đầu nói:

- Chỉ cần nắm bắt tốt thời cơ, đội pháo của quân Minh sẽ khó mà phát huy được hết tác dụng, hơn nữa cho dù đánh chính diện, quân Thanh cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Nhưng kế hoạch có chút thay đổi, Thập Nhị ca, lập tức phái người lệnh cho Bác Nhạc mang theo kỵ binh hai bộ tộc Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ tới Hàn Trang tập hợp với Thổ Tạ Đồ thân vương.

- Rõ.

A Tể Cách lĩnh mệnh đi.

Thấy A Tể Cách đã đi xa, Đa Nhĩ Cổn ngửa cổ lên trời, thì thào lẩm bẩm:

- Vương Phác à Vương Phác, ngày mai ngươi có gan vượt qua sông không? Nếu ngươi không dám vượt sông bắc thượng, như vậy Sa Câu Tập sẽ là nơi chôn thân của ngươi.

Hàn Trang, hành dinh của Thát Tử.

Một đêm đi qua, Thổ Tạ Đồ thân vương đang nằm ngủ say trên giường quân dụng, ngoài hành dinh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thổ Tạ Đồ thân vương nhanh chóng ngồi dậy lấy bảo đao của mình, bóng người chợt lóe lên, đội trưởng thị vệ thần sắc hoảng sợ chạy vào trầm giọng nói:

- Vương gia, không xong rồi.

Thổ Tạ Đồ thân vương cả kinh nhảy dựng lên thất thanh hỏi:

- Quân Minh đã tới rồi?

- Không phải.

Đội trưởng thị vệ lắc đầu nói:

- Quân Minh vẫn chưa đến nhưng...

-Nhưng cái gì?

Thổ Tạ Đồ thân vương cau mày nói:

- Mau nói.

Đội trưởng trầm giọng nói:

- Vương gia, Hỏa Hồ của ngài ngã bệnh rồi.

- Hỏa Hồ bị bệnh?

Thổ Tạ Đồ thân vương nghe vậy giận tím mặt nói:

- Các ngươi làm ăn thế nào vậy?

- Không biết.

Đội trưởng thị vệ khổ sở nói:

- Đêm qua vẫn còn khỏe, đến buổi sáng hôm nay khi người chăn ngựa đi thêm cỏ khô mới phát hiện ra Hỏa Hồ bị bệnh, không ăn cỏ không uống nước. Hơn nữa toàn thân đổ mồ hôi, chân còn đạp lung tung, sau đó vu y tới xem nói là ăn cỏ hỏng bụng không tốt, nô tài còn nghe nói đêm qua có không ít chiến mã đều bị như vậy ngã bệnh.

- Cỏ khô có sương?

Thổ Tạ Đồ thân vương giận đến mức không kiềm được nói:

- Ngu xuẩn, ngươi đi điều tra ngay cho ta, ngày hôm qua tên ngu xuẩn nào cho ngựa ăn, đem tên ngu xuẩn đấy ra chém.

- Rõ.

Đội trưởng lĩnh mệnh đi làm.

Cơn giận của Thổ Tạ Đồ thân vương vẫn còn chưa tiêu, lại có người tiến vào bẩm báo:

- Vương gia, Bối Lặc gia, Khách Nhĩ Khách thân vương còn có Sát Cáp Nhĩ thân vương đều đã đến.

- Hả? Bối Lặc gia đến đây?

Thổ Tạ Đồ thân vương cả khinh nhảy dựng lên vội hỏi:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng đi tập hợp đội thị vệ đi nghênh đón ở ngoài trang.

Sa Câu Tập, trong trướng của Vương Phác.

Vừa qua buổi trưa, Trịnh Thành Công đầu đổ đầy mồ hôi cả người đầy bùn đất đi vào trướng, chào Vương Phác theo nghi thức quân đội, hiên ngang nói:

- Hầu gia, sông Sa Câu đã được lấp đầy, truy trọng đội và pháo đội có thể thuận lợi qua sông rồi.

- Hả?

Vương Phác lấy đồng hồ ra nhìn khen:

- Trịnh Thành Công, hiệu suất của Truy trọng tam doanh của ngươi rất cao, so với dự định sớm hơn sáu giờ.

Trịnh Thành Công nói:

- Đây đều là công lao của các huynh đệ, ty chức không dám kể công.

- Tốt lắm, có công mà không kiêu ngạo, khó có được.

Vương Phác vui vẻ gật đầu, lại quay đầu bảo Lã Lục:

- Thổi kèn tập kết, toàn quân tập kết, chuẩn bị qua sông.

- Vâng.

Lã Lục lĩnh mệnh đi làm.

Chốc lát sau, trong đại doanh của Trung Ương quân vang lên tiếng tù và tập kết, nghe thấy tiếng tù tập kết binh lính Trung Ương quân đều từ trong lều vọt ra, khẩn trương thu dọn hành trang.

Trong đại doanh của Trung Ương quân rất nhanh đã bắt đầu lu bù lên.

Lúc này hành trang của Trung Ương quân, từng binh sĩ hành trang đã xếp tương đối hoàn chỉnh, khác hoàn toàn với Kiến Nô và kỵ binh Thát Tử, Kiến Nô và kỵ binh Thát Tử vẫn như trước đây mang những thứ lộn xộn như lều thảm, da lông, thận chí còn mang theo cả phomat và rượu trắng. Nhưng Trung Ương quân đều thống nhất hành trang mang theo là đệm chăn và lương khô, còn có Truy trọng doanh thống nhất chỉ mang theo lều.

Nhóm binh lính đội quân nhu vừa làm liên lục suốt đêm đến tận lúc này không kịp rửa đi đám bùn trên người, cũng không kịp nghỉ ngơi mà bắt đầu tháo dỡ lều, sau đó đóng gói đặt lên xe ngựa, nhóm pháo binh vội vàng đem dỡ bạt che trên đại pháo xuống, đặt lên xe, sau đó cấp bộ pháo xa lên con la.

Chỉ có bộ binh của Hỏa Thương doanh là nhàn nhã nhất, bọn họ chỉ cần thu dọn hành lí tùy thân là xong, nhưng cũng không có cách nào khác, Hỏa Thương doanh là quân chủ lực tuyệt đối của Trung Ương Quân, bọn họ phải duy trì thể lực tuyệt đối để ứng phó với bất cứ tình huống nào phát sinh.

Mà truy trọng binh lại chỉ là binh chủng phụ trợ của Trung Ương Quân, cái gọi là binh chủng phụ trợ chính là là đội khuân vác.

Không đến nửa giờ, gần hai vạn đại quân, hơn một nghìn xe ngựa quân nhu cùng với mấy trăm chiếc pháo xa đã tập kết xong, ở Sa Câu Tập tụ hợp thành đội hình. Các Tham mưu Bộ thống soái đã sắp xếp xong xuôi đội hình qua sông, các quan quân từ Đại đội trưởng trở lên của Hỏa Thương doanh, Truy trọng doanh, Pháo doanh đều đã hiểu rõ trật tự qua sông.

Lúc Vương Phác đang định hạ lệnh qua sông, Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị bỗng cùng nhau đi tới.

- Hầu gia.

Liễu Khinh Yên trầm giọng nói:

- Lính trinh sát vừa hồi báo, mấy nghìn Kiến Nô và hơn vạn kỵ binh Thát Tử còn lại ở phía nam Đài Trang bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hành quân, sáng hôm nay đã đến Hàn Trang tụ hợp với mấy nghìn kỵ binh Thát Tử ở Hàn Trang, bây giờ cách chúng ta không đến hai mươi dặm.

- Còn nữa.

Liễu Như Thị nói tiếp:

- Quân chủ lực của Kiến Nô ở Hạ thôn cũng đã bắt đầu có động tĩnh, ước chừng khoảng hai vạn thiết kỵ Kiến Nô đã dọc theo bờ phải kênh đào xuôi nam, xem ra là đang đi về phía chúng ta.

- Hừ hừ.

Vương Phác cười lạnh nói:

- Đây đúng là trước có binh chặn đường sau có truy binh, Đa Nhĩ Cổn dùng binh cũng có chút giống Tưởng Mỗ Nhân đấy.

- Giống ai?

Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị ngạc nhiên nói:

- Tưởng Mỗ Nhân là ai?

- Ặc...

Vương Phác sửng sốt nhanh chóng bịa ra nói:

- Tưởng Mỗ Nhân này là một tên quân phiệt cực kì lợi hại của phương Tây, có bản lĩnh, đáng tiếc kém may mắn quá, bởi vì y gặp phải một đối thủ còn giỏi hơn, kết quả chỉ có thể ngửa mặt lên trời than” Trời sinh Du sao còn sinh Lượng”.

Liễu Như Thị khẽ gật đầu nói:

- Hầu gia, Đa Nhĩ Cổn cực kì hiểm ác, y hiển nhiên đã đọc qua binh pháp Tôn Tử, y định bán độ nhi kích.

- Bán độ nhi kích?

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Binh pháp Tôn Tử là một vật vô cùng quí của dân tộc Đại Hán chúng ta, sao tên Đa Nhĩ Cổn này có khả năng lĩnh hội được? Nếu Đa Nhĩ Cổn định thừa dịp chúng ta mới qua sông được một nửa mà đánh, ta đây sẽ thanh toán y, dùng binh lực của một doanh ở bên bờ bắc sông Sa Câu quyết chiến đường đường chính chính với thiết kỵ Bát Kỳ Kiến Nô.

- Hầu gia?

Liễu Như Thị vội vàng khuyên nhủ:

- Thiết kỵ Bát Kỳ của Kiến Nô không giống với kỵ binh Thát Tử, chỉ dùng một Hỏa Thương doanh quyết đấu gần vạn thiết kỵ Bát Kỳ có phải quá mạo hiểm hay không?

- Mạo hiểm?

Vương Phác nói:

- Nàng thực sự nghĩ rằng thiết kỵ Bát Kỳ Kiến Nô thật sự giỏi sao?

- Việc này..

Liễu Như Thị nói:

- Ít nhất là giỏi hơn kỵ binh Thát Tử đi.

- Đó là đương nhiên.

Vương Phác nói:

- Luận về thực lực, hai nghìn thiết kỵ Kiến Nô chỉ có thể đấu với hơn năm nghìn kỵ binh Thát Tử, nhưng trên chiến trường hai nghìn thiết kỵ Kiến Nô chỉ có thể đánh bại hai vạn kỵ binh Thát Tử, nàng có biết tại sao không?

Liễu Như Thị nghĩ một chút nói:

- Bởi vì Kiến Nô có tổ chức hoàn thiện hơn cùng với kinh nghiệm phong phú.

Vương Phác nói:

- Nàng nói rất đúng vẫn chưa đến đúng điểm quan trọng.

- Hả?

Liễu Như Thị vui vẻ nói:

- Mong Hầu gia chỉ giáo.

Vương Phác nói:

- Hai nghìn thiết kỵ Kiến Nô có thể đánh bại hai vạn kỵ binh Thát Tử, nguyên nhân chủ yếu chính là thiết kỵ Kiến Nô có uy vọng ảnh hưởng ở trong lòng kỵ binh Thát Tử.

- Uy vọng ảnh hưởng?

Liễu Như Thị mờ mịt nói:

- Cái gì gọi là uy vọng ảnh hưởng?

Vương Phác nói:

- Cái gọi là uy vọng ảnh hưởng chính là uy danh một đội quân đánh nhau với một đội quân khác nhiều lần tạo ra. Bởi vì thiết kỵ Kiến Nô nhiều năm chiến đấu với kỵ binh Thát Tử thắng nhiều thua ít, lâu dần, trong lòng kỵ binh Thát Tử nảy sinh ý niệm khuất phục thiết kỵ Kiến Nô. Một khi gặp phải thiết kỵ Kiến Nô, thực lực của kỵ binh Thát Tử chỉ phát huy được năm phần.

- Thiếp đã hiểu.

Liễu Như thị chợt nói:

- Ý Hầu gia là...

- Nàng nghĩ không sai.

Vương Phác nói:

- Khi kỵ binh Thát Tử chống lại thiết kỵ Kiến Nô, thực lực chỉ phát huy được một nửa. Cũng giống như vậy, khi thiết kỵ Kiến Nô chống lại Trung Ương Quân của chúng ta, thực lực chỉ phát huy được một nửa, bởi vậy trong tất cả các trận chiến trước đây Trung Ương Quân của chúng ta chưa bao giờ thất bại, mà Kiến Nô... thì chưa từng thắng qua.

- Vâng.

Liễu Như Thị nắm chặt bàn tay ngọc ngà, trầm giọng nói:

- Nói cách khác, Kiến Nô đã bị Trung Ương Quân chúng ta dọa sợ.

Vương Phác khẽ mỉm cười nói tiếp:

- Cho tới nay Đa Nhĩ Cổn luôn lấy kỵ binh Thát Tử ra làm bia đỡ đạn, thiết kỵ Bát Kỳ là Kiến Nô tinh nhuệ nhất thì tận lực ít trực diện đánh nhau với Trung Ương Quân. Nhưng lần này Đa Nhĩ Cổn lại đột nhiên phái ra gần vạn thiết kỵ Bát Kỳ tinh nhuệ nhất, ý đồ muốn đợi Trung Ương Quân của chúng ta mới qua sông được một nửa mới đánh, như vậy nàng có hiểu dụng ý thực sự của Đa Nhĩ Cổn không?

Liễu Như Thị suy tư một lúc đáp:

- Đa Nhĩ Cổn muốn thừa dịp này xoay chuyển sự thật xấu hổ đại quân Kiến Nô chỉ thất bại trước Trung Ương Quân, Đa Nhĩ Cổn cần một chiến thắng để củng cố sĩ khí, để cho quân Kiến Nô khi chiến đấu trực diện với Trung Ương Quân của ta không bị tâm lí đè nặng, thiếp nói có đúng không?

- Hoàn toàn chính xác.

Vương Phác khẽ mỉm cười nói tiếp:

- Nhưng mà Đa Nhĩ Cổn vẫn quá nóng vội, nếu như y vẫn cất giấu thực lực của thiết kỵ Bát Kỳ này không lộ ra, như vậy thủ hạ của y ít nhất có thể cùng Trung Ương Quân chúng ta đánh một trận. Hiện tại y nóng vội phơi bày thực lực, vậy y không còn bí mật gì nữa, hôm nay, ta sẽ xóa sạch mối lo về Kiến Nô.

Cách phía bắc Sa Câu Tập hơn mười dặm, Đa Nhĩ Cổn khoác “Dã Trư bì” trắng toát, trên đầu đội một cái cờ dài màu trắng, cưỡi trên một con ngựa lông thuần trắng, diễu võ dương oai đi phía trên cùng thiết kỵ Kiến Nô. Theo sát phía sau Đa Nhĩ Cổn còn có bày nghìn thiết kỵ Kiến Nô của bốn kỳ Chính Hồng, Tương Hồng, Chính Lam, Tương Lam và mười nghìn thiết kỵ Chính Bạch Kỳ.

Về phần thiết kỵ của ba kỳ khác lf Chính Hoàng, tưTơng Hoàng, Tương Bạch thì theo Đa Đạc đến đóng quân ở ngoài thành Tế Ninh.

(Dã Trư bì: vốn ban đầu chính là chỉ Nỗ Nhĩ Cáp Xích, bởi vì ý tứ đầy đủ của từ Nỗ Nhĩ Cáp Xích chính là “da lợn rừng”, đệ đệ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích là Thư Nhĩ Cáp Tề, ý nghĩa đầy đủ chính là “Tiểu Dã trư bì” (da lợn rừng nhỏ), nhưng sau này, ý nghĩa của từ “Dã trư bì” dần dần thay đổi, bắt đầu chỉ Thanh binh mặc áo giáp trụ và áo khoác ngoài.)

- Báo..

Trong tiếng hô dài, một người cưỡi khoái mã như gió lốc chạy về phía tiền phương, Qua Thập Cáp kia chưa kịp tới gần đã nhảy từ trên lưng ngựa xuống quì xuống, thở dốc nói:

- Bẩm chủ tử, bọn Nam Minh mọi rợ bắt đầu qua sông rồi.

- Hả?

Đa Nhĩ Cổn vui vẻ nói;

- Qua sông đầu tiên là Truy trọng đội hay Hỏa thương đội?

- Bẩm chủ tử, là Hỏa thương đội.

Đa Nhĩ Cổn vung tay lên, cao giọng nói:

- Tiếp tục theo dõi.

- Rõ.

Qua Thập Cáp đáp lời, xoay mình lên ngựa vội vã đi

Đa Nhĩ Cổn ghìm ngựa lại quay đầu lớn tiếng nói:

- Truyền lệnh toàn quân đẩy nhanh tốc độ.
Bình Luận (0)
Comment