Thiết Huyết Đại Minh

Chương 371

Đa Nhĩ Cổn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chung quanh mọi người một vòng, lạnh lùng nói:

-Trẫm quyết ý cùng quân đội nước Đại Thanh sống chết một trận với Vương Phác, nếu chiến thắng thì ngay lập tức thống nhất giang sơn Đại Thanh, nếu không thắng thì lui về quan ngoại nghỉ ngơi lấy sức, đợi ngày sau tái chiến Trung Nguyên, ý các vị như thế nào?

Từ khi Đa Nhĩ Cổn lên làm Kiến Nô Nhiếp chính vương đến nay, trắng trợn bài xích, rất nhiều phần tử đối lập không phục từng bị y chèn ép hãm hại chịu khổ không ít, đồng thời rất nhiều người làm theo lệnh y thì được trọng dụng trở thành những người thân tín, Kiến Nô lúc này đã hoàn toàn do một mình Đa Nhĩ Cổn định đoạt rồi.

Tiếng nói của Đa Nhĩ Cổn vừa dứt, A Ba Thái, Tát Cáp Liêm Đẳng và thân tín đều đứng dậy phụ họa, hét to cùng với quân Minh quyết một trận tử chiến.

Phản ứng của Bát Kỳ Kiến Nô đều nằm trong dự liệu của Đa Nhĩ Cổn, nhưng điều Đa Nhĩ Cổn lo lắng là thái độ của người Mông Cổ.

Đa Nhĩ Cổn chậm rãi quay đầu, ánh mắt rét lạnh xẹt qua Khoa Nhĩ Thấm Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ và thân vương các bộ tộc Mông Cổ, trầm giọng hỏi:

- Ý tứ của các ngươi thế nào?

Các bộ tộc Mông Cổ trên danh nghĩa là do Hoàng Thái Cực chinh phục, nhưng trên thực tế người mang binh chinh phục thảo nguyên Mông Cổ không phải là Hoàng Thái Cực mà là Đa Nhĩ Cổn, bởi vậy kiêng kị của người Mông Cổ đối với Đa Nhĩ Cổn vượt xa Hoàng Thái Cực, đối với Hoàng Thái Cực người Mông Cổ cũng không có quá nhiều sợ hãi, nhưng đối với Đa Nhĩ Cổn, chỉ trong tưởng tượng người Mông Cổ cũng cảm thấy kính sợ.

Tiếng nói của Đa Nhĩ Cổn vừa dứt, Đạt Nhĩ Hán Ba Đồ Lỗ Thân vương Mãn Chu Tập Lễ của bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm liền khẩn trương đáp:

- Nô tài và binh sĩ thuộc Khoa Nhĩ Thấm dũng sĩ thề chết theo chủ tử.

Sát Hãn, Ban Khắc Đồ, Tác Cát Nhĩ từng người đều tỏ vẻ ủng hộ quyết định của Đa Nhĩ Cổn.

Thế lực hùng mạnh nhất là bốn bộ phận của Khoa Nhĩ Thấm đều đã tỏ thái độ, Thổ Tạ Đồ thân vương lại không có mặt tại đây, Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ Thân vương Ngạch Triết còn dư lại xét thấy khó chống lại, cũng chỉ có thể đồng ý với quyết định của Đa Nhĩ Cổn.

- Tốt lắm, nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy chuyện này quyết định như vậy đi.

Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:

- Ngày mai sau khi mặt trời mọc, các bộ tộc Bát Kỳ cùng các bộ tộc Mông Cổ sẽ toàn lực tấn công thành Tế Ninh từ bốn phương tám hướng, các vị nhớ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải phá bỏ Tế Ninh, giết hết Nam Minh mọi rợ bên trong thành.

Ban Khắc Đồ hiên ngang nói:

- Xin chủ tử yên tâm, nô tài nhất định thề sống chết công thành, tuyệt đối không lùi một bước.

- Ừm, trẫm tin tưởng lòng trung thành của các ngươi, tuy nhiên...

Đa Nhĩ Cổn dừng lại một chút, rốt cục cũng nói vào đề tài, nghiêm trang nói:

- Trong lịch sử người Hán có một điển cố là đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng), ước chừng hơn một nghìn năm trước, có một người tên là Hạng Vũ mang theo một đội quân nhỏ yếu là quân Sở tác chiến với quân Tần hùng mạnh, vì quyết tâm kiên định của các tướng sĩ dưới trướng, sau đó Hạng Vũ mang binh vượt sông, đem thuyền đều đục thủng, đập phá nồi nấu cơm, bọn họ đem mình dồn đến đường cùng, không đánh bại quân Tần...sẽ chết!

A Tế Cách không kìm nổi hỏi:

- Cuối cùng thế nào?

- Cuối cùng Hạng Vũ thắng, quân Tần bại.

Đa Nhĩ Cổn trầm giọng nói:

- Hôm nay, trẫm cũng muốn học theo Hạng Vũ đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng), vì Bát Kỳ kiên định, vì các bộ tộc Mông Cổ quyết tâm đánh một trận tử chiến, trẫm quyết định đem toàn bộ binh mã đuổi tới đông Bình Châu, nếu không thể đánh bại quân Minh trong thành Tế Ninh, tuyệt đối sẽ không sống mà quay về!

- Gì?

- Cái gì?

- Đem chiến mã đuổi tới đông Bình Châu?

- Đây là vì sao?

Vài vị vương gia Mông Cổ ngơ ngác nhìn nhau, A Ba Thái, Tát Cáp Liên và hậu duệ quý tộc Kiến Nô đầu đầy sương mù.

Đa Nhĩ Cổn nhíu mi lãnh đạm nói:

- Trẫm không phải đã nói rồi sao, cái này gọi là đập nồi dìm thuyền! Nếu đánh thắng trận Tế Ninh, mọi người có thể quay về đông Bình Châu tìm chiến mã, nếu đánh thua trận Tế Ninh...Vậy các ngươi đợi mà trở thành con mồi cho quân Minh đi, mất đi chiến mã, bất kể là người Nữ Chân hay là người Mông Cổ, đều chạy không thoát bị kỵ binh quân Minh đuổi giết!

Vài vị vương gia Mông Cổ đều hít vào một ngụm khí lạnh, hậu duệ quý tộc Kiến Nô hiếu chiến thành tính đều lộ ra vẻ mặt điên cuồng.

- Chúng ta đã không có đường lui!

Đa Nhĩ Cổn hung dữ nắm tay lại, lạnh lùng nói:

- Hiện tại đường sống của chúng ta trước mắt chỉ có một, chính là phá vỡ thành Tế Ninh, giết sạch mọi rợ Nam Minh bên trong thành! Nếu ai không có can đảm, bây giờ hãy đứng ra, trẫm...tha cho người đó vô tội!

Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Đa Nhĩ Cổn, không ai dám đứng ra.

Nói đùa gì vậy, xem bộ dạng nét mặt của Đa Nhĩ Cổn có thể cho người nào vô tội sao? Nếu ai can đảm đứng ra nghi ngờ quyết định của y, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị chém đứt đầu!

- Tốt.

Đa Nhĩ Cổn vui vẻ nói:

- Trẫm rất vui mừng vì tất cả mọi người đều có quyết tâm quyết chiến một trận với quân Minh. Đa Đạc.

Đa Đạc nhanh chóng tiến lên một bước, đáp:

- Có thần đệ.

Đa Nhĩ Cổn nói:

- Ngươi đem mười ngàn tinh binh Chính Bạch Kỳ đi suốt ngày đêm đuổi chiến mã đến đông Bình Châu, nhớ kỹ, sau khi đem chiến mã đến đông Bình Châu lập tức trở về Tế Ninh, trận chiến này liên quan đến vận mệnh của Đại Thanh và người Mãn, mười ngàn thiết kỵ Chính Bạch Kỳ của ngươi cũng có khả năng xong đời, nghe rõ chưa?

Đa Đạc đáp:

- Rõ!

Dứt lời, Đa Đạc lập tức xoay người nhanh chóng rời đi.

- Được rồi.

Đa Nhĩ Cổn vung tay lên, cất cao giọng nói:

- Đều tự quay về trướng chuẩn bị đi.

Mọi người đều cáo lui, Đa Đạc đột nhiên quay lại.

Nhìn thấy Đa Đac nhấc trướng lên đi vào, trên mặt Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc lộ ra một tia vui mừng, bất kể là dũng khí, mưu lược hay xảo quyệt, Đa Đạc cũng có thế là nhân tài trong số những người Nữ Chân, Đa Nhĩ Cổn chưa bao giờ thấy qua người Nữ Chân nào xuất sắc như vậy, ngay cả là phụ thân Hoàng Thái Cực, thời điểm bằng tuổi Đa Đạc cũng không xuất sắc như vậy.

Đem tương lại của nước Đại Thanh giao cho Đa Đạc, Đa Nhĩ Cổn yên tâm trăm phần.

- Thập Ngũ đệ, trẫm biết ngươi nhất định sẽ quay lại mà.

Đa Nhĩ Cổn khẽ mỉm cười, nói:

- Hỏi đi, thừa dịp trời còn chưa sáng, thừa dịp còn có thời gian, đệ có nghi vấn gì khẩn trương hỏi đi, bỏ lỡ tối nay, huynh đệ chúng ta sợ là khó có cơ hội cùng tâm sự rồi, ai...

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Đa Nhĩ Cổn đã mang theo bi thương ảm đạm rồi.

Đa Đạc nghe được trong ngữ khí của Đa Nhĩ Cổn có ý quyết tuyệt, không khỏi kinh hãi nói:

- Thập Tứ ca, người nói gì vậy?

Khoát tay áo, Đa Nhĩ Cổn ngữ khí trầm trọng nói:

- Thập Tứ đệ, thời gian thật sự không còn nhiều nữa, trẫm chỉ nói ngắn gọn thôi, nói thật cho đệ biết vậy, nhánh quân Minh yểm trợ do Vương Phác phái ra kia đã đánh hạ Trực Cô, quân tiên phong đang tiến tới Bắc Kinh, trẫm chỉ để lại Bắc Kinh hai ngàn binh lính Mãn Châu, chỉ bằng từng ấy binh lực bất kể như thế nào cũng không thủ được, cho nên...đường lui của chúng ta đã tuyệt.

- Cái này tiểu đệ biết.

Đa Đạc nghiêm trang nói:

- Vừa rồi tiểu đệ cũng đã đoán được rồi.
Bình Luận (0)
Comment